Cải Mệnh
Chương 8: Ngoại truyện
Ngày mẹ tr//eo cổ, ta nắm chặt giày thêu của bà đến phủ Chu thái phó đòi công đạo, bị người ta đ//ánh g//ãy hai cái xương sườn.
Đám ác nô kia coi ta như đồ chơi trút giận, quyền đấm cước đá ta rồi nhổ nước bọt lên người ta.
Ta cho rằng mình chet chắc rồi, lại không nghĩ tới một tiểu nha đầu ở đâu lạc đường vào đây, nàng bị dọa khóc, nhưng cũng chỉ khóc hai tiếng, đám người kia lập tức buông tha ta.
“La tiểu thư đừng khóc, nếu ngài khóc hỏng cổ họng, các tiểu nhân sẽ bị phạt.”
Từ ngày đó trở đi, ta biết quyền lực rất quan trọng, còn biết, nhị tiểu thư nhà La Ngự Sử là một tiểu quỷ thích khóc.
La Ngọc Phu thích khóc, thường là trốn đi vụng trộm khóc. Tỷ tỷ nàng là một cô nương khôn khéo, luôn gặp rắc rối, lại luôn đổ lỗi lên đầu nàng.
Ta ghét nữ tử đó, bởi vì nàng ta làm cho cô nương của ta thích khóc. Lần đầu tiên ta làm chuyện xấu, là thiết kế bắt cóc La Ngọc Trân.
La Ngọc Phu vì thế mà khóc thật lâu, ta rất đau lòng, nhưng ta nghĩ, khóc hết trận này, về sau cuộc sống của nàng có thể sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô nương ta thích nên được cha mẹ cưng chiều, không nên rơi nước mắt không ngừng. Nên ta không hối hận.
Lần đầu tiên ta ghen tị, là bởi vì bên người La Ngọc Phu có thêm một Tiêu Cẩm Hạc. Hắn thủ đoạn cao minh, trêu chọc xuân tâm của thiếu nữ, hắn như gần như xa lúc lạnh lúc nóng, cô nương ta thích vì hắn khóc, lại vì hắn cười.
Vị trí bên cạnh nàng vốn nên là của ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng rơi nước mắt. Ta sắp xếp Trân nhi vào La phủ, dễ dàng lộ ra bản chất xấu xa có mới nới cũ của Tiêu Cẩm Hạc.
La Ngọc Phu lại khóc, ta rất đau lòng, nhưng ta nghĩ, khóc hết trận này, nàng về sau sẽ không dễ dàng giao tấm chân tình cho người khác. Nên ta không hối hận.
Trân nhi cùng Tiêu Cẩm Hạc tiến triển thuận lợi, nhưng Hoàng hậu không thích nàng ta, chê tính tình nàng ta không dễ sai khiến, một lòng muốn La Ngọc Phu làm Thái tử phi.
Ta lập tức cùng bà ta tính kế, để cho Tiêu Cẩm Hạc cùng La Ngọc Phu gạo nấu thành cơm, nhưng thật ra, ngày đó người cùng Tiêu Cẩm Hạc điên loan đảo phượng, vốn nên là Trân nhi.
Nàng ta đã bất tuân mệnh lệnh của ta, đây là lần đầu tiên. Cô nương ta thích lại khóc, ta rất đau lòng, là ta có lỗi với nàng ấy, ta muốn nói với nàng ấy, không sao không sao, chỉ cần là nàng là tốt rồi, còn lại, đều không quan trọng.
Nhưng con người ta quả thật đê tiện, ở trong góc tối, ta lại mừng thầm, nàng quá hoàn mỹ, hiện giờ nàng đã rơi xuống thần đàn, ta có phải cũng xứng với nàng ba phần hay không?
Ta rơi vào tình trạng cực kỳ mâu thuẫn, vừa nghĩ có phải ta đã làm sai hay không, vừa nghĩ tất cả điều ta làm đều vì tốt cho nàng ấy.
Ta yếu đuối, đổ hết mọi sai lầm lên đầu Trân nhi. Khi nàng ta nói ái mộ ta, không muốn ủy thân Tiêu Cẩm Hạc, ta chỉ cảm thấy khuôn mặt tương tự như La Ngọc Phu này rất làm cho người ta chán ghét.
Ta khuyên mình, giữ nàng ta lại trước đã, chờ chuyện thành công, ta nhất định sẽ b//ăm nàng ta thành nghìn mảnh, rửa nhục cho A Phu của ta.
Chỉ là về sau, mắt thấy sắp thành công, ta đã gặp báo ứng. Thiên ý trêu người, A Phu của ta cứu ta một m//ạng, lại tự tay đưa ta vào đại ngục.
Ta nợ nàng ấy và nàng ấy đã làm đúng. Ta gửi cho nàng ấy một bức thư, dài dòng lại dong dài giới thiệu qua cuộc đời qua loa này của ta, nhưng kỳ thật, lời ta thật lòng muốn nói, chỉ có bốn chữ ở cuối thư.
Ta muốn gặp nàng. Ta muốn gặp nàng, La Ngọc Phu.
Nàng ấy không đến, đúng như ta mong đợi. Nhưng ta không hối hận.
Mẹ, thù của mẹ, Hoài Dục thay mẹ báo. Những người từng bắt nạt mẹ, dù trực tiếp hay gián tiếp, tất cả đều đã chet. Mẹ, người chờ một chút, Hoài Dục lập tức đi cùng người, Hoài Dục còn muốn nghe người hát: “Tiểu Thỏ nhi ngoan ngoãn, Dục ca nhi ngoan ngoãn……”
Ngoại truyện Hoàn Nhan Thuật:
Trước khi ta đến Đại Tề, lão già kia dặn dò ta, nếu không lấy được bản đồ thủ thành của Đại Tề, sẽ lập tức giet nữ nhân đã sinh ra ta.
A, ta lớn lên trong ổ sói, cha ta là một con sói già, ta uống sữa sói lớn lên, chuyện của ông và bà ấy, có liên quan gì đến lão tử ta.
Ngày ta đến Đại Tề, việc đầu tiên chính là vung đ//ao ch//ém sứ thần hộ tống ta tới.
Khi còn bé, hắn đã đạp lên bụng của ta, đạp lên mặt của ta, ta phải cho hắn biết, ta là người thù dai.
Ta ở Đại Tề vô pháp vô thiên, lão già kia thiếu chút nữa tức chet. Hắn cũng không nhắc tới chuyện bản đồ thủ thành, chỉ nói muốn ta đừng quá đáng, binh mã của hắn còn chưa dưỡng tốt.
Ta mặc kệ hắn. Đại Tề cái nơi quỷ quái này, nhàm chán muốn chet. Ta nhớ thảo nguyên, nhớ bầy sói, răng của ta rất ngứa, chính là loại ngứa vì thiếu thịt ăn này, ta cần con mồi để xoa dịu cơn thèm thuồng của ta.
Vì thế, ta gặp La Ngọc Phu. Đại Tề mấy trăm vạn người, không có một người nào giống như nàng, vừa thấy ta liền sợ, vừa thấy ta liền run.
Nàng ấy giống như con thỏ trắng sợ hãi, run rẩy vô cùng đẹp mắt, ta cảm thấy có chút thú vị.
Loại quỷ nhát gan này, lấy ra làm con mồi đùa giỡn rất thích hợp. La Ngọc Phu là đồ chơi của ta, ta phiền sẽ lập tức duỗi móng vuốt trêu chọc nàng, nàng càng sợ, ta lại càng muốn bắt nạt nàng.
Tốt lắm. Thật sự rất tốt. Cho đến khi, ta bắt gặp nàng ấy cười với Trần Hoài Dục. Nàng cười đến cành hoa cũng run rẩy, nàng nhìn Trần Hoài Dục, trong mắt lóe ra ánh sáng, ta nhìn chằm chằm nàng và hắn, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực.
Ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt của nàng ấy như vậy, có một loại cảm xúc nhấn chìm lý trí của ta.
Chờ ta phục hồi tinh thần, mới phát hiện mình đã làm một chuyện cả đời cũng sẽ không làm nữa, chính là cùng kẻ khác tranh giành nữ nhân.
Nàng đứng ở bên cạnh ta, ánh mắt lại nhìn nam nhân khác, dựa theo tính tình của ta, vốn nên ném nàng vào trong hồ rồi. Nhưng ta tức giận, lại chỉ dám tự mình hờn dỗi.
Ta không biết mình bị làm sao, ta làm ổ trong phủ suốt ba ngày, ăn ngủ không ngon. Ta một mực nghĩ đến La Ngọc Phu, lúc này, không phải nghĩ làm sao để hù dọa nàng.
Nàng ở trong đầu ta luôn cười, cứ cười cười mãi, nhưng nụ cười này không phải cho ta. Ta vừa tức giận, vừa khổ sở, trái tim đau như bị nàng ấy lấy đi mất một miếng.
Ta nói chuyện với chó con, ta cảm thấy mình bị bệnh. Nó dùng đuôi vỗ vỗ ta, sau đó chạy đến bên cạnh vợ nó nằm xuống, liếm lông, liếm lông cho nó…
La Ngọc Phu không phải người ta vội vàng đến liếm chó, là có thể lấy về tay. Ta cũng sẽ không làm chó liếm.
Ta là người có tính tình kém, không hạ được mình mà đi liến cho, điều duy nhất ta có thể làm, chỉ là chia bớt gánh nặng trên vai nàng.
Tuy rằng nàng không thích, nàng không thích ta bá đạo, nhưng nàng sợ ta, bởi vì sợ ta, cho nên nàng ngoan ngoãn nghe lời. Nếu là như vậy, vậy cứ sợ đi.
Nàng là một nữ nhân, một mình nàng đấu với Hoàng hậu, đấu với Thái tử, đấu với Trần Hoài Dục, đấu với tỷ tỷ giả của nàng……
Ta cũng từng như vậy, đơn độc đấu đến ngươi chet ta sống với một đám người, mới từ trong ổ sói bò ra. Khi đó ta cảm thấy loại chuyện này, chỉ đơn giản là động vài ngón tay.
Nhưng hiện tại, ta lại sợ nàng mệt chet. Nàng ấy ghét ta cũng không sao, dù sao trên đời này vốn không có ai thích ta.
Ta chỉ cần nàng sống vui vẻ một chút, ta muốn cho nụ cười của nàng vĩnh viễn tươi đẹp.
Sau đó vào một đó, nàng chạy đến sắp tắt thở, chỉ vì để nói cho ta biết, hội săn thú cần phải cẩn thận. Nhưng ta xụ mặt, giáo huấn nàng hai câu.
Ta thật sự là…… Có bệnh. Ta hận, sao ta lại không mở miệng Trần Hoài Dục ra, nói mấy câu, đã dỗ cho nàng tâm hoa nộ phóng. Cái lưỡi vô dụng này của ta, hay không cần nữa……
Năm thứ tư ta đuổi theo sau mông La Ngọc Phu, thành công dọa nàng vào Tố Nhạc Đường.
Ngày đại hôn, ta mở tiệc chiêu đãi toàn thành, phong quang đón nàng vào cửa.
Đêm động phòng hoa chúc, nàng ở dưới thân ta run rẩy, đáng yêu mềm mại như vậy, lại chọc cho ta muốn bắt nạt nàng.
“Ngài nhẹ một chút, ngài đúng là cầm thú, hiện tại chắc ngài rất vui vẻ…” Nàng đỏ mắt mắng ta.
Ta kề sát vào tai nàng, chỉ nói: “Ta đã nói rồi, thứ ta muốn, ta luôn có cách lấy được.”
Ta cũng sẽ không nói cho nàng biết, vì nàng, ta đã đ//ốt cho Bồ Tát bao nhiêu nén hương.
Ngày mai, ta còn phải đi một chuyến, cầu xin Bồ Tát một chút, ban cho ta một con sói con để quấy rầy nàng.
[HẾT]