Cái Tát Của Mẹ - 9 (Hết)
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:49:47
Mẹ bật , kìm mà châm chọc:
“Lúc chữa bệnh là dùng tiền hồi môn của chính , một đồng của nhà các cũng động . Khi ly hôn, căn nhà đáng chia đôi, nhưng chẳng lấy gì cả, một một nuôi lớn Tiểu Nhiên. Vậy mà giờ các giở trò vu khống?”
Bà nội tức giận đến mức thở hồng hộc, giọng the thé:
“Tiền hồi môn của cô cũng là tiền thằng Cương kiếm ! Mau trả cho chúng , đừng lỡ việc cưới vợ của nó! Nuôi con bé Tiểu Nhiên thì tốn bao nhiêu chứ? Giờ nó học xong cấp ba , nên kiếm tiền , còn giúp bố nó nuôi em trai!”
lúc , điện thoại bàn trong tiệm vang lên.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ở đầu dây bên , giọng đầy kích động của một bạn học vang lên:
“Tiểu Nhiên, mau tra điểm ! Kết quả !”
Mẹ vội chạy tới, hai con căng thẳng quanh điện thoại, hồi hộp bấm .
Điểm thi hiện —623 điểm.
10
Giọng điểm thi vang lên từ loa ngoài điện thoại, ôm chặt , nức nở.
Bố và bà nội cũng xúm gần.
“Gì cơ, là đỗ đại học ? Con gái học đại học gì, kiếm tiền mới là đúng đắn!”
Bố thì vẫn còn chút hiểu , ông tròn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Tiểu Nhiên thể thi điểm cao thế ! Vậy thể trường đại học nào?”
Mẹ xúc động, quên châm chọc:
“Vào trường nào cũng chẳng liên quan đến ! Anh cũng thấy đấy, con gái tiền đồ, lo tiền cho nó học đại học! Đừng đến phiền , thích cưới vợ thì cưới, thích sinh con thì sinh, chẳng liên quan gì đến cả!”
Bà nội còn định tiếp tục quậy, nhưng khách trong tiệm nhịn nữa.
“Bà già , đứa cháu giỏi giang như , còn đòi hỏi gì nữa?”
“ , hai gì mà tự nhiên một đứa con gái giỏi giang thế . Nếu là , chắc ơn trời đất !”
Sắc mặt bố biến đổi liên tục như bốn mùa trong năm.
mỉm ông .
“Mẹ nuôi con học đại học vất vả, nhưng bố là bố con, cũng nên góp một phần chứ nhỉ? Còn về chuyện sính lễ, chẳng chú hai vẫn còn hai mẫu ruộng ? Nghe cỏ dại mọc cao đến ba thước , giữ cũng chẳng gì, chi bằng bán .”
“Số tài sản với chuyện cưới vợ sinh con của bố cũng đáng là bao, mà giúp con đóng tiền học phí.”
Bà nội chẳng thèm ngoảnh , chạy nhanh như một cơn gió, lẩm bẩm:
“Chúng còn gom đủ sính lễ , đừng mong lấy tiền học phí của bố mày!”
Mẹ , nước mắt lau rơi xuống, liên tục lẩm bẩm:
“Con gái giỏi quá, thật sự quá giỏi!”
nhận giấy báo nhập học của trường đại học mà mơ ước.
Vì thành tích , giáo viên chủ nhiệm còn giới thiệu cho một công việc gia sư, mỗi giờ trả năm mươi tệ.
Nhớ mùa hè năm nào bưng bê trong quán ăn, cả ngày mới kiếm tiền , trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen.
Ngày khi nhập học, bố tổ chức đám cưới ở trong làng.
Nghe thím Triệu thai, nên sính lễ từ hai trăm ngàn giảm xuống còn một trăm ngàn, cuối cùng chỉ lấy năm mươi ngàn.
Bố đem hai mẫu ruộng của chú hai cho ngoài thuê trong vòng hai mươi năm, vặn gom đủ năm vạn sính lễ.
Ông tìm , đến dự đám cưới, nhưng lập tức từ chối.
“Bố, tiền học phí của con, bố bỏ một đồng nào, nhưng cưới vợ thì hào phóng như . Đã mỗi một con đường riêng, đừng đến tìm con vì bất cứ chuyện gì nữa.”
Từ xa, thấy thím Triệu ôm bụng bầu lộ rõ, với ánh mắt châm chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cai-tat-cua-me/9-het.html.]
“Tiểu Nhiên , em trai con sắp chào đời , còn nhiều thứ tiêu tiền, đừng khó bố con nữa. Con cũng lớn , tự lập là , còn giúp đỡ em trai nữa chứ!”
nhạt.
“Thực , con thích em gái hơn.”
Sắc mặt bà lập tức sầm xuống.
“Nói cái gì đấy? Cương, con gái nguyền rủa đấy! Ôi trời ơi, con bé còn nhỏ tuổi mà lòng độc ác thế !”
Sinh con gái thì coi là nguyền rủa ?
lắc đầu, tiếp tục đôi co, nhanh chóng rời .
Ngày nhập học, tiễn đến nhà ga.
Nhìn mặt trời đỏ rực nhô lên từ chân trời, bỗng cảm giác như cách cả một kiếp .
Kiếp , cuộc đời mãi mãi dừng ở tuổi mười lăm, còn kịp nở hoa úa tàn.
giờ đây, vận mệnh vững chắc trong tay , phía là một cuộc đời mới.
Tàu hỏa chuyển bánh, mang theo sự lưu luyến và bịn rịn, đồng thời cũng tràn đầy ơn và hy vọng, tiến về một phương trời xa .
Tương lai của , bước chân .
11
Ba tháng , mới tin từ quê nhà.
Mẹ gọi điện cho , giọng điệu bình thản nhưng đầy nặng nề.
“Tiểu Nhiên, con về một chuyến . Bà nội mất .”
vô cùng kinh ngạc.
Bà nội vốn khỏe mạnh, trong làng mắng chửi đánh từng đối thủ, đột ngột qua đời?
Vội vã trở về, mới nguyên nhân—vẫn là vì chuyện sinh con.
Thím Triệu sinh hạ một bé gái, sự nhẫn nhịn bấy lâu nay của bà nội cuối cùng cũng bùng nổ.
“Đồ chổi đáng chết, ngần tuổi còn dám mở miệng đòi năm trăm ngàn tiền sính lễ, mà chờ mãi đẻ một đứa con gái! Bà già như cô còn thể sinh nữa chắc? Mau trả sính lễ cho nhà !”
thím Triệu tính tình còn nóng nảy hơn, chịu nỗi nhục ?
Bà lập tức chửi .
“Bà già mù quáng ! Nhà bà đúng là thất đức nên mới tuyệt tự tuyệt tôn! khỏe mạnh thế , đám xúi quẩy nhà các kéo xuống hố! Đừng hòng giở trò với ! Bà tưởng thể hành hạ đến c.h.ế.t như con dâu thứ hai nhà bà ? Đừng mơ!”
“Bà già , nếu điều thì sớm mà xuống âm phủ với ông già nhà bà , để cái nhà cho chúng ! Ngày nào cũng sống chung với một bà già và cái thằng vô dụng , sắp phát điên !”
Bà nội tức giận đến mức vung gậy đánh ngay tại chỗ.
Hai lao đánh , bố thế nào cũng can ngăn .
Trong lúc xô đẩy, bà nội ngã xuống đất, tắt thở ngay tại chỗ.
Thím Triệu kết án ba năm tù vì tội ngộ sát, để đứa con gái mới sinh còn đỏ hỏn.
Bố một một , nuôi con gái, chăm sóc chú hai, cũng rớt nước mắt than trời.
“Lúc ly hôn gì chứ? Nhà cửa đang yên đang lành thành thế !”
chẳng ai trả lời ông .
Cũng như chính ông , dù rõ nguyên nhân nhưng bao giờ chịu thừa nhận sai lầm của .
Ở nhà vài ngày, lên đường trở về trường.
Trước khi , vô tình thấy một dây leo mọc bên hàng rào, bám đó từ bao giờ.
Nó đang sức vươn lên, khát khao vượt qua hàng rào, hướng đến một thế giới rộng lớn hơn phía .
( Hết )