Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cái Tát Của Sự Phản Bội - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1

Tôi và bạn trai, Giang Nghiễn, đã hẹn hò được một năm.

Anh ấy thường xuyên đi công tác, nhưng đối xử với tôi rất tốt.

Ngay cả bố mẹ tôi cũng nói rằng anh ấy là người đáng để gửi gắm cả đời.

Nhưng gần đây, tôi phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Thời gian anh ấy đi công tác ngày càng nhiều, hai ba ngày mới đến gặp tôi một lần, thậm chí mỗi lần gặp chỉ toàn nói chuyện giường chiếu.

Ban đầu, tôi không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng công ty anh ấy bận rộn, nên cố gắng thông cảm.

Nhưng tối nay, tôi vô tình phát hiện trên cánh tay anh ấy có một vết cào.

Trực giác của phụ nữ mách bảo tôi rằng đây không phải là một vết xước bình thường.

Giang Nghiễn không nhận ra suy nghĩ của tôi, vừa bước vào đã ôm lấy vai tôi:

"Miểu Miểu, mấy ngày nay anh nhớ em lắm."

Tôi ngoan ngoãn xoa bóp vai cho anh ấy, nhân tiện hỏi:
"Tay anh bị thương à? Sao lại có vết cào này vậy?"

Giang Nghiễn có vẻ không ngờ tôi sẽ hỏi câu này, ánh mắt lóe lên một chút bối rối, nhưng rất nhanh đã kéo tôi vào phòng, giải thích:

"Không sao đâu, anh vô ý bị bút c ứ a vào thôi. Chúng ta đi ngủ nhé."

Nói xong, anh ấy liền đ è tôi xuống giường.

Tôi giơ tay ngăn lại: "Hôm nay em đến kỳ kinh nguyệt, không thoải mái."

Tưởng rằng anh ấy sẽ quan tâm tôi, nhưng sắc mặt Giang Nghiễn dường như lướt qua một tia khó chịu:

"Vậy khi nào thì được đây? Miểu Miểu, chúng ta yêu nhau hơn một năm rồi mà."

"Đợi đến khi chúng ta kết hôn nhé!" Tôi cười tít mắt trả lời.

Đúng vậy, mặc dù tôi và Giang Nghiễn đã yêu nhau một năm, nhưng tôi là một người khá truyền thống, nên vẫn chưa xảy ra quan hệ với anh ấy.

Thế nhưng, Giang Nghiễn lúc nào cũng rất nôn nóng về chuyện này. Hôm nay, anh ấy dường như đã mất hết kiên nhẫn, trên mặt còn thoáng chút giận dữ.

"Dư Miểu Miểu, anh đã tôn trọng em, nhưng em cũng phải thông cảm cho anh chứ?"

Tôi sững sờ. Gần đây anh ấy liên tục đi công tác, nhưng dù anh ấy về khuya đến đâu, tôi vẫn gắng gượng dậy nấu ăn cho anh. Bình thường, anh muốn gì tôi cũng chiều theo. Như thế vẫn chưa đủ thấu hiểu sao?

Thấy anh ấy thực sự tức giận, tôi cố gắng làm dịu bầu không khí:

"Vậy hai ngày nữa anh đưa em về ra mắt bố mẹ anh nhé? Mình chính thức định chuyện tương lai đi."

Giang Nghiễn đột nhiên thay đổi sắc mặt, không còn tức giận nữa, ôm tôi rồi muốn nằm xuống.

Nhưng tôi lại nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn...

2

Tôi và Giang Nghiễn quen nhau khá tình cờ.

Công ty anh ấy làm việc rất gần chỗ tôi. Một lần, tôi phải tăng ca đến khuya, khi bước ra khỏi tòa nhà thì trời đột nhiên đổ mưa lớn. Cộng thêm việc vừa bị sếp trách mắng, tâm trạng tôi càng thêm chán nản.

Đúng lúc đó, Giang Nghiễn xuất hiện trước mặt tôi với một chiếc ô, nở nụ cười: "Cô gái, cẩn thận kẻo bị ướt mưa đấy."

Sau này, khi đi cùng nhau, tôi bị trẹo chân do đi giày cao gót, anh ấy chủ động đề nghị cõng tôi về nhà.

Khi đó, tôi vừa tốt nghiệp đại học, một mình vật lộn trong thành phố lớn, mới vào công ty không bao lâu, ngày nào cũng làm thêm đến tận khuya. Giang Nghiễn là một trong số ít những người quan tâm đến tôi.

Có lẽ chính khoảnh khắc đó tôi đã rung động. Sau đó, anh ấy kết bạn với tôi trên WeChat, một thời gian sau thì tỏ tình, chúng tôi đương nhiên ở bên nhau.

Lương tháng của anh ấy rất thấp, chi phí sinh hoạt của cả hai chủ yếu là do tôi lo. Nhưng suốt một năm yêu nhau, anh ấy chăm sóc tôi từng li từng tí, thậm chí còn được bố mẹ tôi chấp nhận.

Tôi vẫn nhớ lúc đầu, Giang Nghiễn có chút khó xử nói với tôi: "Miểu Miểu, em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt."

Anh ấy bảo công việc của mình rất bận, có thể ít thời gian ở bên tôi. Tôi thấu hiểu điều đó.

Nhưng dạo gần đây, thời gian anh ấy dành cho tôi ngày càng ít, thậm chí mỗi lần gặp nhau chỉ toàn kêu buồn ngủ.

"Đinh đoong."

Điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn. Là bạn thân gửi đến một bức ảnh.

Trong ảnh, Giang Nghiễn đang nắm tay một người phụ nữ lạ mặt đi dạo trung tâm thương mại, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Bạn thân Kiều Kiều: "Miểu Miểu, hôm nay tớ chụp được ở trung tâm thương mại. Tớ nghi ngờ Giang Nghiễn có người khác bên ngoài rồi, cậu bị lừa đấy!"

Tôi gắng gượng kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, nhắn lại cho bạn thân, đồng thời tự an ủi mình: "Giang Nghiễn từng nói với tớ, anh ấy có một người chị. Có lẽ đó chỉ là chị gái của anh ấy thôi."

3

Hôm sau, Kiều Kiều rủ tôi đi ăn lẩu.

Quán lẩu nằm gần một trung tâm thương mại. Chúng tôi gọi hai ly nước trái cây rồi bắt đầu nhúng đồ ăn. Kiều Kiều ngay lập tức mở chế độ tám chuyện.

"Nói thật nhé, Miểu Miểu, cậu không sợ Giang Nghiễn lừa cậu à? Người phụ nữ đó nhìn chẳng giống anh ta chút nào."

Ý của Kiều Kiều là người phụ nữ kia không thể nào là chị gái của Giang Nghiễn .

Tôi gắp một miếng ba chỉ bò, vị cay nồng của nước lẩu lập tức lan tỏa trong miệng. Tôi nhai mơ hồ rồi trả lời: "Yên tâm đi, Giang Nghiễn đối xử với tớ rất tốt, trông anh ấy đâu có giống kiểu người sẽ phản bội tớ.”

Kiều Kiều thở dài: "Chậc chậc, con gái khi yêu đúng là mù quáng."

Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi bị vả mặt. Có lẽ lẩu Tứ Xuyên ở đây quá cay, đột nhiên bụng tôi quặn đau.

"Kiều Kiều, tớ thấy hơi khó chịu, đi vệ sinh một lát."

Nói xong, tôi cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh.

Khoảng hơn mười phút sau, tôi rửa tay xong và vừa bước ra thì đột nhiên có ai đó va nhẹ vào tôi.

Tôi quay lại nhìn, thấy một đứa trẻ khoảng hai, ba tuổi ngồi bệt dưới đất, khuôn mặt đầy tủi thân nhìn tôi.

Cậu bé mặc một bộ đồ hoạt hình đáng yêu, tròn trĩnh như một viên kẹo. Tôi ngồi xuống, đỡ bé dậy.

"Cô ơi, con không tìm thấy ba đâu." Vừa nói, bé vừa mếu máo sắp khóc.

Tôi vỗ nhẹ lưng bé, dịu giọng: "Cô dẫn con đi tìm ba nhé? Đừng khóc nữa nào."

Cậu bé ngừng khóc, ngước mắt nhìn tôi ngây ngô. Khoảnh khắc đó, tôi bỗng sững lại.

Tôi có cảm giác rất quen thuộc với gương mặt này, nhưng nhất thời không nhớ ra giống ai.

Tôi lục lọi trong trí nhớ, cố gắng tìm kiếm một bóng dáng tương đồng nhưng vẫn không nghĩ ra.

Vừa bước được hai bước, đột nhiên có người chặn tôi lại.

"Chào cô, đây là con trai tôi."

Trước mặt tôi là một người phụ nữ trang điểm khá chỉn chu, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ mệt mỏi và những dấu vết của thời gian trên gương mặt.

Nhưng điều khiến tôi sửng sốt nhất là—cô ấy chính là người phụ nữ trong bức ảnh mà Kiều Kiều đã gửi tôi hôm qua!

"Cô gì ơi?" Người phụ nữ giơ tay vẫy vẫy trước mặt tôi.

Tôi nhanh chóng trấn tĩnh, nở nụ cười gượng gạo: "Vừa nãy con trai chị bị lạc, bé nói muốn tìm ba."

Vừa dứt lời, cậu bé liền lao vào vòng tay mẹ, òa lên khóc: "Mẹ ơi, sao ba vẫn chưa đến?"

Người phụ nữ vội vã cảm ơn tôi, rồi bế con rời đi.

Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu, tôi lặng lẽ đi theo họ.

Cuối cùng, người phụ nữ đưa đứa bé lên một chiếc xe riêng. Tôi không phát hiện thêm điều gì đáng ngờ.

Hai ngày sau, Giang Nghiễn đi công tác trở về.

Loading...