Cái Tát Của Sự Phản Bội - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
8
Tối hôm đó, một bài báo có tiêu đề "Cặp đôi tìm kiếm cảm giác mạnh, dùng keo thay gel bôi trơn" nhanh chóng leo lên top tìm kiếm Weibo.
Ảnh minh họa là cảnh Giang Nghiễn nằm đ è lên Linh Linh, cả hai t r ầ n t r u ồ n g bị khiêng lên cáng cứu thương màu trắng.
Tất nhiên, phần cơ thể của họ đã bị che mờ.
Thậm chí còn có một đoạn video kèm theo. Trong đó, Linh Linh quay đầu đi chỗ khác, còn Giang Nghiễn thì lấy tay che mặt, hoảng loạn hét lên: "Đừng quay! Đừng quay tôi!"
Cư dân mạng sôi nổi để lại bình luận:
>1: "Không ngờ trên đời lại có người dám làm chuyện như thế này chỉ vì muốn thử cảm giác lạ!"
>2: "Tôi xin gọi một tiếng 'hảo hán'! Lần đầu tiên nghe thấy có người dùng keo thay gel bôi trơn!"
>3: "Chuyện này có khi nào là gà với vịt không? Chứ người bình thường ai làm thế?"
...
Rất nhanh sau đó, một blogger nổi tiếng để lại bình luận:
[Các chị em hóng drama đi! Nghe nói hai người này không phải một cặp đâu, gã đàn ông kia có vợ rồi, đây là ngoại tình đó!"]
Dư luận lập tức chuyển hướng, cư dân mạng không tiếc lời mắng nhiếc:
>1: "Không lạ gì khi hắn gặp quả báo thế này, đáng đời!"
>2: "Loại đàn ông này chết cũng không đáng tiếc! Chúc hắn nửa đời sau bất lực luôn!"
>3: "Chuẩn luôn! Đưa vào viện đã là quá nhẹ tay rồi!"
Theo các bài báo tiếp theo, sau khi được đưa vào bệnh viện, ngay cả bác sĩ cũng chưa từng gặp trường hợp nào kỳ lạ đến vậy.
Cuối cùng, hội đồng chuyên môn quyết định chỉ có một cách cứu chữa—c ắ t bỏ bộ phận bị dính chặt của Giang Nghiễn.
Khi tin này lan ra, dân mạng phấn khích vô cùng.
Nghe nói, Giang Nghiễn khi tỉnh lại phát hiện mình "không còn em trai" thì tức đến mức ngất đi ba lần. Hắn khóc lóc đòi báo cảnh sát, tố cáo khách sạn Thiên Nhạc đã cung cấp đồ chơi t ì n h d ụ c kém chất lượng làm hại hắn.
Nhưng cuối cùng, nhân viên khách sạn tìm thấy một chai keo giống hệt trong túi áo khoác của hắn. Khi tin này được tung ra, dư luận lập tức nổ tung, ai cũng mắng hắn là kẻ "ăn cắp còn la làng".
Giang Nghiễn mở điện thoại, thấy dân mạng mắng mình ngập trời liền ngất xỉu ngay tại chỗ...
Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, hắn chưa một lần gọi cho tôi hay Triệu Nguyệt, thậm chí còn nhắn tin nói với Triệu Nguyệt rằng hắn đang đi công tác.
Lý do rất đơn giản—bản cam kết có chữ ký và dấu vân tay của hắn vẫn đang nằm trong tay Triệu Nguyệt.
Một khi Triệu Nguyệt phát hiện hắn ngoại tình, hắn sẽ mất tất cả, trở thành kẻ trắng tay lang thang ngoài đường.
Nhưng rõ ràng, tôi và Triệu Nguyệt chính là đang chờ khoảnh khắc này.
Sáng hôm sau, tôi và Triệu Nguyệt cùng nhau đến bệnh viện nơi Giang Nghiễn đang điều trị để "thăm hỏi" hắn.
Vừa đến cửa phòng bệnh, chúng tôi đã nghe thấy hắn đang gào thét với y tá:
"CÚT ĐI! LÃO TỬ KHÔNG THAY BĂNG! CÔ NGHE KHÔNG HIỂU TIẾNG NGƯỜI HẢ?"
Nữ y tá lẳng lặng bước ra khỏi phòng, lẩm bẩm:
"Nếu không phải vì tiền lương, ai thèm hầu hạ cái loại này chứ? Tự nhìn lại bản thân xem mình ra cái dạng gì đi!"
Không ngờ, tai Giang Nghiễn rất thính, lập tức quát lên:
"CON MẸ NÓ, CÔ VỪA NÓI GÌ? CÓ TIN LÃO TỬ KIỆN CÔ KHÔNG?!"
Y tá bực tức vứt bỏ mọi thứ, nói thẳng: "Được thôi, anh đi đi! Anh là loại người gì, tự anh không biết sao? Bà đây sớm đã không muốn thay thuốc cho anh rồi! Đồ thần kinh!"
Tôi nhìn nữ y tá đùng đùng bỏ đi, không nhịn được bật cười.
Tôi và Triệu Nguyệt bước vào phòng bệnh, ngay lập tức nghe thấy tiếng chửi rủa của Giang Nghiễn :
"ĐM! M* nó... Không phải bảo cút rồi sao? Sao lại còn quay lại phục vụ tôi?"
Giọng điệu của Giang Nghiễn đầy châm chọc, nhưng khi thấy tôi và Triệu Nguyệt, ánh mắt anh ta lập tức trở nên hoảng loạn.
"Vợ, Miểu Miểu, sao... sao hai người lại đến đây?"
Triệu Nguyệt hừ lạnh: "Tôi đến để ly hôn với anh. Anh còn nhớ bản cam kết mình đã ký không?"
"Em nói gì vậy, vợ?" Giang Nghiễn né tránh ánh mắt cô ấy, hoàn toàn mất đi vẻ ngang ngược với y tá khi nãy.
"Có phải anh nghĩ tôi không biết tại sao anh phải nằm viện không?" Khuôn mặt Triệu Nguyệt không có chút cảm xúc.
Tôi đứng bên cạnh nhắc nhở: "Bây giờ anh Giang còn là nhân vật nổi tiếng trên hot search đấy."
Giang Nghiễn như bị kích thích, gào lên:
"Dư Miểu Miểu! Cô đến đây làm gì? Nhất định là cô đã ly gián tôi và vợ! Đồ t i ệ n n h â n!"
Hắn càng nói càng kích động, mặt đỏ bừng, thậm chí còn muốn nhảy xuống giường đánh tôi. Nhưng vì vết thương ở chỗ nhạy cảm, hắn chỉ có thể nằm trên giường vặn vẹo, trông chẳng khác nào con cá sắp chec.
Nhìn bộ dạng thảm hại của hắn, tôi không nhịn được bật cười:
"Giang Nghiễn , bây giờ anh đúng là buồn cười thật đấy, chẳng khác gì một h o ạ n q u a n bị t h i ế n."
"Ồ không, mà đúng là anh bị t h i ế n rồi, hahaha."
Nghe thấy hai chữ "h o ạ n q u a n", mặt Giang Nghiễn lập tức đen lại, như thể vừa nuốt phải hai cân phân, nửa ngày không nói nên lời.
Tôi phớt lờ ánh mắt căm hận của hắn, lạnh nhạt nói:
"Haizz, ai mà ngờ được chứ? Chính anh lại theo đuổi sự kích thích đến mức này, ngoại tình đến mức ai cũng biết. Không biết vợ anh có còn muốn giữ anh không nữa?"
Giang Nghiễn nghiến răng, gầm lên:
"Đồ t i ệ n n h â n, cô đừng hòng phá hoại tình cảm của tôi và vợ!"
Rồi hắn vội vàng nhìn về phía Triệu Nguyệt:
"Vợ, em đừng tin lời cô ta, anh không ngoại tình! Anh chỉ là… bị t a i n ạ n xe thôi!"
"T a i n ạ n xe?" Triệu Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn.
"Anh có thể lừa tôi, nhưng tôi không phải đồ ngốc. Ly hôn đi, Giang Nghiễn, anh ra đi tay trắng."
Cô lấy một tập hồ sơ từ túi xách ra, n é m thẳng vào mặt Giang Nghiễn. Hắn bị đ á n h cho choáng váng.
"Và cả năm mươi vạn tôi đã đưa anh trước đây, trả lại hết cho tôi."
Thấy tình hình không thể cứu vãn, Giang Nghiễn lập tức lộ bộ mặt thật:
"Dựa vào đâu mà cô nói ly là ly? Tôi không đồng ý!"
Triệu Nguyệt: "Tôi có bằng chứng anh ngoại tình và bản cam kết anh đã ký. Anh không muốn ly hôn cũng phải ly hôn!"
"Tôi không đồng ý! Tôi đang là bệnh nhân, tôi muốn ngủ!" Hắn bắt đầu giở trò ăn vạ.
"Bốp!"
Tôi bước tới, không chút do dự giáng cho hắn một bạt tai.
Tôi dồn hết sức lực, khiến một bên mặt của hắn lập tức sưng lên, hắn cũng bị đ á n h cho ngớ người.
Hai giây sau, hắn mới phản ứng lại, trợn mắt nhìn tôi như chó dại:
"Cô có phải chán sống rồi không? Đồ t i ệ n n h â n! Tôi liều mạng với cô!"
Hắn tức giận đến mức điên cuồng vặn vẹo trên giường, lần này trực tiếp ngã xuống đất.
Tôi kéo Triệu Nguyệt lùi lại một bước, vừa hay tránh được hắn. Hắn rơi xuống ngay trước mặt chúng tôi, đau đớn đến mức mặt mày méo mó, gào lên giận dữ:
"Đồ t i ệ n n h â n!"
Tôi lạnh lùng cười:
"Giang Nghiễn, anh lừa tôi suốt một năm. Một năm qua anh ăn ở nhờ tôi, lúc nào cũng nói lo cho tương lai của chúng ta. Kết quả thì sao? Anh không chỉ là kẻ có vợ mà còn làm ra chuyện như vậy."
"Tôi đanhs anh, không phải rất hợp lý sao? H o ạ n q u a n."
Giang Nghiễn nằm trên sàn giận đến phát điên, mặt đỏ bừng, hồi lâu không nói nên lời.
Tôi từ từ cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Làm h o ạ n q u a n cảm giác thế nào? Cũng là do chính anh tự tìm kích thích đấy."
Giang Nghiễn bỗng sực tỉnh, gào lên:
"Là cô làm! Nhất định là cô làm! Chính cô đã đổi chất bôi trơn thành keo dán!"
Hắn vội vàng quay sang cầu cứu Triệu Nguyệt, kích động đến mức nói lắp:
"Vợ, là con t i ệ n n h â n này! Là cô ta hại anh! Em nhất định phải giúp anh…"
Nhưng không ai để ý đến hắn. Triệu Nguyệt chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Tôi chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên người, thản nhiên nói:
"Đơn ly hôn, ký nhanh lên."
"Dựa vào cái gì? Hôm nay dù cô có bắt tôi chec ở đây, tôi cũng không ký!"
Tôi mỉm cười nhạt: "Thật sao?"
Bên cạnh, Triệu Nguyệt tức giận vì thái độ của hắn: "Giang Nghiễn, anh đừng quá đáng!"
Tôi nhìn Giang Nghiễn đang nằm dưới đất, chậm rãi nói:
"Anh cũng biết đấy, cha mẹ của cô Triệu rất giàu, họ không thiếu tiền để kiện cáo, thuê luật sư. Nếu ra tòa, người thua chắc chắn là anh."
"Tôi cũng không ngại giúp anh lên hot search lần nữa đâu."
Vừa nghe thấy hai chữ "hot search", mặt Giang Nghiễn lập tức vặn vẹo như bị táo bón, mắt trợn trắng suýt chút nữa ngất đi.
Cuối cùng, hắn thỏa hiệp: "Tôi ký! Tôi ký..."
Rất nhanh sau đó, Giang Nghiễn bị ép phải ký vào thỏa thuận ly hôn.
Theo hiệu lực pháp luật, toàn bộ tiền tiết kiệm trước đây của hắn cùng quyền nuôi con đều thuộc về Triệu Nguyệt.
Khi tôi cầm lấy bản thỏa thuận, mắt Giang Nghiễn đỏ ngầu, như muốn rớt ra ngoài, miệng gào lên những lời thô tục nhất: "Đồ t i ệ n n h â n! Hai con đàn bà t i ệ n n h â n!"
Ba giây sau, hắn tức đến mức ngất xỉu. Tôi và Triệu Nguyệt nhìn nhau cười, trước khi rời bệnh viện còn chu đáo gọi bác sĩ giúp hắn.
(Hết.)