Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 109: Chặt đứt phàm trần (2)



“Ngươi... ngươi nói bậy bạ gì đó?

Thẩm bị dọa tới mức mất hồn mất vía, lập tức tát một phát thật mạnh vào mặt đứa con trai bảo bối của mình.

Sau khi đánh xong, lại sợ run cả người, ôm lấy con trai, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Phương Nguyên, sợ hắn tức giận.

Phương Nguyên cũng không tức giận, từ lúc hắn còn nhỏ đã phải nghe không ít lời mắng chửi như vậy, dù nay thân phận của hắn đã khác xưa thế nhưng cũng không đến mức không chịu nổi mấy lời này, cứ coi như không nghe thấy gì là được. Hắn lấy hai trăm lượng vàng ra khỏi túi trữ vật sau đó đặt lên bàn, thản nhiên nói:

“Từ nay về sau hãy sinh sống cho thật tốt, những mảnh vàng này là ta mang về cho các người, về phần ruộng đất của Phương gia thì ta sẽ yêu cầu Kỳ gia phải trả lại, có thể đảm bảo từ nay về sau các người không còn phải lo tới chuyện cơm áo nữa, cũng sẽ không còn có ai dám bất kính với Phương gia nữa. Mấy thứ này cũng xem như là ta trả lại ân tình cho các người!”

“Ai da...”

Thẩm nhìn thấy vàng trên bàn, đầu tiên là giật nảy mình, sau đó thì lập tức nhào tới, ôm chặt không buông.

Thằng nhóc người đầy bùn đang đặt mông ngồi trên đất thì ôm cái bàn thật chặt không thả:

“Của con, tất cả đều là của con...”

Thậm chí ngay cả thúc đang nằm trên giường cũng ngồi thẳng người dậy, ánh mắt chỉ tập trung nhìn vào đống vàng sáng lấp lánh kia thôi:

“Ta còn có việc, đi trước!”

Nhìn thấy dáng vẻ của gia đình này, Phương Nguyên trầm mặc một lát, quay người đi ra khỏi cửa.

Sau lưng hắn chỉ vọng lại tiếng reo hò của cả gia đình kia, mãi mà không thấy tiếng kêu giữ hắn lại.

Tâm tư của hắn rốt cuộc cũng đã phai nhạt!

Sao thúc thẩm có thể hiểu được, trong mắt của người tu tiên, mấy trăm lượng vàng thì tính là cái thá gì, mấy mẫu ruộng đất thì được xem là cái thá gì?

Chỉ cần tu vi của hắn càng ngày càng cao hơn nữa, Phương gia sẽ trở thành đại thế gia lưu truyền mấy trăm năm trong Thái Nhạc thành, thậm chí muốn trở thành tu hành thế gia cũng không thành vấn đề. Thế nhưng tầm mắt của cả nhà họ lại vẫn nông cạn như vậy. Lúc này chỉ cần bọn họ mở miệng mời Phương Nguyên ở lại nhà ăn một bữa cơm, Phương Nguyên sẽ nhận cái nhà này, nhưng bọn hắn lại không làm vậy. Nếu đã thế, phần trần duyên này của Phương Nguyên thật sự bị chặt đứt!

Trở ra cửa, hắn nhìn lên bầu trời đang dần tối, khẽ thở dài đi về phía Tiên Tử đường.

Nếu nói thật ra, nơi này mới có thể xem như là nhà của hắn, Chu tiên sinh mới có thể xem như là người thân của hắn. Chỉ tiếc, Tiên Tử đường đã đóng cửa, Chu tiên sinh cũng đã trở về quê hương ở Thiên Nam, bây giờ cũng không có khả năng lại nhìn thấy lão nhân gia người ở đây rồi…

Nhìn qua Tiên Tử đường đang chìm trong màn đêm, trong lòng của Phương Nguyên hơi có xúc động.

Nhưng cũng là vào lúc này, tâm thần của hắn khẽ động, cảm nhận được cái gì đó, quay đầu nhìn về phía đông.

Trên bầu trời phương đông lúc này đột nhiên lại xuất hiện một đám mây đen kịt, yêu khí lưu chuyển, treo ngược giữa thiên địa.

"Có yêu ma tàn sát bừa bãi..."

Hắn nhíu mày, hơi kinh ngạc trong lòng: "Ta từng thấy miêu tả về yêu khí trên sách cổ trong tiên môn, dường như luồng yêu khí này không giống với những gì ta nhìn thấy trên sách. Yêu vật trong sách cổ của tiên môn nói tới chính là thú sống trong rừng thành yêu, thời điểm yêu vật ra ngoài làm loạn thì yêu khí thường trong suốt rõ ràng tung bay vô định, thế nhưng luồng yêu khí trong núi kia lại ngược lại, ngưng mà không tán, tập trung ở phía chân trời, phía trong dường như có tiếng ma quỷ thét gào, không giống yêu vật, ngược lại càng giống như là yêu pháp hơn. Trong đó có thể có gian trá, ta phải đi nhắc nhở bọn hắn một tiếng..."

Không nghĩ nhiều nữa, hắn gấp gáp quay người tiến về phía Thái Nhạc thành.

Cũng vào lúc này, bọn người Kỳ Khiếu Phong đang dự tiệc ở trong phủ thành chủ, nghe được tin cấp báo có yêu ma xuất hiện phá hoại, ngay lập tức cũng lâm vào hoảng sợ. Chẳng qua là suy tính thời gian mấy hơi thở, Kỳ Khiếu Phong liền chợt vỗ bàn một cái, đứng lên, cất cao giọng nói:

“Chư vị tôn trưởng chớ hoảng sợ, đã có đệ tử tiên môn chúng ta tới đây, yêu ma làm loạn cũng là tự tìm đường chết, lại mời mọi người tìm người tới dẫn đường, chúng ta lập tức đi tới trừ yêu!”

“Kỳ sư huynh nói rất hay, trảm yêu trừ ma chính là trách nhiệm của chúng ta!”

Trong số mấy vị đệ tử tiên môn khác, Ngô Thanh cùng với bọn người Hồng Đào cũng đều mở miệng hùa theo, hào tình vạn trượng.

“Không cần quá gấp, sao thời gian yêu ma tới làm loạn lại trùng hợp tới như vậy?”

Tiểu Kiều sư muội nhịn không được đứng lên, cau mày, trầm giọng nói ra.

“Tiểu Kiều sư muội, những người mà yêu ma kia làm tổn thương đều là bách tính của Thái Nhạc thành ta, nếu như chúng ta chậm một phút là có một người mất mạng!”

Kỳ Khiếu Phong cau mày, lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Kiều.

Tiểu Kiều sư muội nghe như vậy lại thêm nhất thời không biết nên nói cái gì. Đối phương dùng đại nghĩa để ép người, chính mình lại còn có thể nói như thế nào bây giờ, đành phải thở dài, nói:

“Vậy cũng phải hành sự cẩn thận, mau mời người nào ra ngoài gọi Phương Nguyên sư huynh trở về...”

“Hắn đi đâu rồi?”

Kỳ Khiếu Phong nhịn không được nhíu mày, đột nhiên tâm tư chuyển một cái, nghĩ thầm: "Tại sao ta phải chờ hắn? Tên kia vốn tới kiếm công đức, có quy củ tiên môn ở đây, ta cũng khó mà nói hắn cái gì, nhưng bây giờ là do hắn tự ý rời đi, vậy nếu như không đuổi kịp đại sự trảm yêu trừ ma, cũng không thể trách chúng ta được. Nếu như hắn không ra mặt, mà chúng ta vẫn có thể chém chết đám yêu ma kia, chờ đến sau khi trở về tiên môn, chỉ sợ ngay cả nửa phần công đức hắn cũng không thể vớt được, nói không chừng còn phải bị phạt, bị đuổi xuống núi!"

Nghĩ đến đây, hắn liền lạnh giọng nói:

“Trảm yêu trừ ma là đại sự, cứu người như cứu hỏa, làm sao có thời gian để trì hoãn, chư vị sư huynh đệ, chúng ta lập tức dùng Pháp Chu để chạy tới đi, chờ Phương Nguyên tới thì để hắn tự tìm một con ngựa tốt đuổi theo chúng ta là được, lên đường đi!"

Đám người còn lại nghe xong mấy lời này thì nhất thời hiểu rõ ý tứ của hắn, hưng phấn không thôi, kêu to:

“Xuất phát, xuất phát!”

Vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt của Tiểu Kiều sư muội, thế nhưng ngay tại lúc này, nàng ta cũng không biết mình nên làm như thế nào đây.

Chương trước Chương tiếp
Loading...