Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 55: Tạp dịch cầu tiên (2)
Đệ tử tiên môn xung quanh cũng có không ít người xì xào bàn tán.
“Hài tử, ngươi bắt đầu tu hành được bao lâu rồi?”
Bên trong tiếng xì xầm bàn tán kia, Vân trưởng lão cũng dò xét Phương Nguyên một phen, nhìn tựa hồ rất có hứng thú.
Phương Nguyên cung kính trả lời:
“Từ lúc gia nhập tiên môn đến nay, đệ tử tu hành đã hơn một năm!”
“Một năm?”
Vị Vân trưởng lão kia ngược lại cũng có chút giật mình:
“Ngươi làm thế nào trong thời gian một năm tu luyện đến cảnh giới cỡ này?”
Phương Nguyên suy tư một chút, thấp giọng trả lời:
“Đệ tử từ khi nhập môn, ban ngày làm việc, ban đêm tu hành, chưa bao giờ lười biếng!”
“Một ngày ngươi tu hành bao nhiêu canh giờ?”
Hứng thú của Vân trưởng lão đối với hắn dường như càng nhiều thêm.
Phương Nguyên nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời:
“Lúc đầu còn chưa quen, một ngày chỉ có thể thổ nạp ba canh giờ, về sau tốt hơn một chút, có thể tu luyện bốn canh giờ, thậm chí là năm canh giờ. Cho đến bây giờ, cảm giác nếu có thời gian, đệ tử có thể lúc nào cũng thổ nạp được!"
“Cái gì?”
Một đám đệ tử tiên môn nghe xong, tất cả đều biến sắc, nhìn Phương Nguyên giống như là nhìn quái vật.
“Tên tạp dịch này đang khoác lác à!”
“Chúng ta một ngày nhiều nhất cũng chỉ tu luyện hai ba canh giờ, đây đã là chịu khó rồi, hắn làm sao có thể tu luyện lâu như vậy?”
Dưới những ánh mắt tò mò như vậy, Vân trưởng lão có vẻ càng thêm ôn hòa, nói khẽ:
“Không cần đi ngủ à?”
Phương Nguyên chần chờ một chút, mới thấp giọng trả lời:
“Lúc đầu đệ tử cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, mỗi ngày sẽ dành ra thời gian ngủ mấy canh giờ, nhưng về sau tu hành một thời gian dài, lại cảm thấy ngồi xuống thổ tức cũng không xung đột với giấc ngủ, tập trung tâm thần, mỗi một nhịp hô hấp tương hợp với pháp môn Luyện Khí, đi ngủ chính là tu hành, tu hành chính là đi ngủ, mỗi ngày tỉnh lại thì tinh thần lại trở nên sung túc, thể xác tinh thần vô cùng khỏe mạnh!”
Nghe lời này của hắn, đừng nói một đám đệ tử tiên môn, ngay cả mấy vị chấp sự nhìn hắn đều giống như là nhìn quái vật.
“Quả nhiên là một hài tử chịu khó!”
Ánh mắt Vân trưởng lão càng ôn hòa, lại hỏi: “Tài nguyên ngươi kiếm từ đâu ra?”
Phương Nguyên trả lời: “Mỗi tháng tiên môn cấp cho đệ tử hai viên Luyện Khí Đan, phần còn lại đều do đổi từ lĩnh phù chiếu ở Linh Dược Giám!”
Vân trưởng lão nhẹ gật đầu, lại hỏi:
“Trong lúc tu luyện pháp môn Luyện Khí có gặp phải bình cảnh gì hay không?”
“Có!”
Phương Nguyên trả lời không chút do dự:
“Đệ tử gặp được một chút trúc trắc, nan giải trăm bề, có cái tự mình phỏng đoán tu hành kinh nghĩa, thông suốt quán thông, có cái thỉnh giáo Tôn quản sự Tạp Vụ điện, có cái thỉnh giáo Lăng tổng quản Linh Dược Giám... Nhưng đa số đều do chính mình phỏng đoán ra!”
“A, xem ra thiên tư cũng coi như không tệ!”
Vân trưởng lão tựa hồ hứng thú càng đậm, một lát sau, mới cười nói:
“Lão phu xem cốt linh của ngươi cũng chỉ mới vừa vặn 16 tuổi, đối với ngươi mà nói, trước 17 tuổi tu luyện tới Luyện Khí tầng ba đại viên mãn cũng không khó. Nếu như vậy cũng càng ổn thỏa, sao không đợi đến khi đó mà lại muốn tới sớm, đối mặt với nguy hiểm có nguy cơ bị thương, thậm chí có thể tử vong, xông vào Thí Luyện Chi Kiều hung hiểm vạn phần này?”
Nghe được vấn đề này Phương Nguyên khẽ giật mình, trong lòng nghĩ:
“Ta lúc đầu cũng không muốn dính vào nguy hiểm như vậy mà...”
Nhưng những lời này cũng không thể nói thẳng, trong lòng tính toán một phen, mới thấp giọng nói:
“Tu hành như lửa, nhất thời không thể bị dở dang. Đệ tử nghe người ta nói, người tu hành, thời điểm tốt nhất để tạo cơ sở là độ tuổi này, đệ tử sợ bỏ lỡ thời gian tốt nhất!”
“Ha ha, lời này không tệ!”
Vân trưởng lão khẽ gật đầu một cái, bỗng nhiên nhẹ nhàng bước về phía trước, bàn tay đặt trên bả vai Phương Nguyên.
Trong phút chốc, Phương Nguyên cảm thấy thể nội tựa hồ có một cỗ lực lượng khó mà phát giác nhanh chóng đi khắp cơ thể mình một lần. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cỗ lực lượng kia đã thu về. Hắn lúc này mới ngẩng đầu lên, Vân trưởng lão cũng đã bước trở về đại điện, trong lúc hắn bước trở về, trong điện cũng đã có một cái bồ đoàn bay ra, nhẹ nhàng rơi trên bậc thang.
Bên ngoài, một đám đệ tử tiên môn và chấp sự đều ngơ ngác nhìn Vân trưởng lão, chờ hắn chỉ bảo.
Vân trưởng lão ngồi xuống, mới hơi có kinh ngạc nhìn mấy vị chấp sự kia, nói:
“Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, vị tiểu Phương Nguyên này chẳng phải đã nói tu hành như lửa, một khắc cũng không thể bị dở dang, tranh thủ thời gian tiến hành thí luyện đi!”
“Thế nhưng... Thí Luyện Chi Kiều đã bị hủy rồi thưa trưởng lão...”
Sắc mặt mấy chấp sự có chút cổ quái, một vị chấp sự râu dài ngượng ngùng nói ra.
Vân trưởng lão thở dài, nói:
“Thí Luyện Chi Kiều chẳng qua cũng chỉ là dùng để kiểm tra tư chất của đệ tử mà thôi, các ngươi chẳng lẽ tự mình kiểm tra không được sao?”
Nói xong câu này, đừng nói mấy vị chấp sự, ngay cả Phương Nguyên đều ngẩn ngơ ra.
“Thật muốn thử sao?”
Trong lòng của hắn thầm nghĩ, chính mình cũng không có chuẩn bị gì, chẳng lẽ tự muối mặt sao?
Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại tươi cười, ưỡn ngực lên, một bộ dáng vô cùng tự tin. Hắn không để người nhìn ra tâm tư của mình được.
Mấy vị chấp sự kia cũng thấp giọng thương lượng vài câu, dường như đã có chủ ý, vị chấp sự râu dài liền bước ra, nhìn qua Phương Nguyên, nói:
“Vậy trước tiên để ta ra tay, đệ tử tạp dịch Phương Nguyên, ngươi đã từng tu qua pháp thuật gì hay là võ pháp gì rồi?”
Phương Nguyên ngẩn người, thấp giọng hồi đáp:
“Đệ tử tạp dịch không có cho tu nhiều pháp thuật, chỉ luyện qua mấy chiêu kiếm!”
"Ồ?"
Chấp sự kia nao nao, hỏi:
“Tu kiếm pháp gì?”
Phương Nguyên im lặng một hồi, mới thấp giọng nói ra:
“Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm...”
Tất cả mọi người lập tức ngạc nhiên.
Rất lâu sau, một tên đệ tử cách đó không xa đang uống nước bỗng "phì" một tiếng, phun ra hết nước, sặc đến ho khan.
Xung quanh khắp núi rừng từng tràng tiếng cười vang lên, đến cả Vân trưởng lão, trên mặt cũng không chỉ lộ ra ý cười.