Cạm Bẫy Ngọt Ngào
Chương 1
1
Cố Nhã Thiến là do tôi giới thiệu cho Lâm Vũ.
Lúc đó, Cố Nhã Thiến vừa du học về nước muốn xin việc vào tập đoàn HK, mà chủ tịch tập đoàn HK lại là ông nội của Lâm Vũ.
Vì muốn tôi giới thiệu giúp, cô ta còn tặng tôi một chiếc vòng tay hàng hiệu.
Hôm hẹn nhau ăn cơm, Cố Nhã Thiến mặc một chiếc váy liền ôm sát màu đen, mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ buông xõa trên vai, gương mặt xinh đẹp được trang điểm tinh tế cộng với thân hình nóng bỏng, quả thật là báu vật thế gian.
Cố Nhã Thiến khoác tay tôi một cách thân mật rồi tự mình giới thiệu với Lâm Vũ: “Tôi tên Cố Nhã Thiến, từ nhỏ đã lớn lên cùng với Diêu San, chúng tôi là bạn thân của nhau.”
Ánh mắt cô ta nhìn Lâm Vũ từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay anh ta, giọng nói có chút chua chát: “Diêu San, cậu thật may mắn, tìm được một người chồng xuất sắc như vậy.”
Trên bàn ăn, Cố Nhã Thiến cố gắng thể hiện năng lực chuyên môn của mình, hai người từ chuyện thương mại quốc tế nói đến tình hình chính trị thế giới, ánh mắt Lâm Vũ gần như không rời khỏi Cố Nhã Thiến.
Có mối quan hệ với Lâm Vũ, Cố Nhã Thiến đương nhiên được nhận vào làm việc tại tập đoàn HK.
Tết Trung Thu năm đó, Lâm Vũ nói anh ta phải đi công tác ở Quảng Châu để bàn chuyện làm ăn, còn tôi thì đưa con gái về nhà mẹ đẻ ăn cơm.
Trên bàn ăn, sắc mặt mẹ tôi không được tốt lắm: “Tết Trung Thu mà đi công tác gì chứ, lời nói dối như vậy mà con cũng tin được sao?”
Tôi nhún vai, hỏi ngược lại mẹ: “Vậy con phải làm sao đây? Nói thẳng với anh ta, sau đó ly hôn? Vậy Nguyệt nhi phải làm sao? Con bé mới hai tuổi. Còn có đứa bé trong bụng con nữa?”
Mẹ tôi nhìn Nguyệt nhi đang ngồi trên ghế trẻ em, rồi lại nhìn cái bụng hơi nhô lên của tôi, thở dài một hơi.
Lâm Vũ vốn là người có tiền án, khi tôi mang thai Nguyệt nhi, anh ta đã ngoại tình. Người thứ ba là thư ký của Lâm Vũ, một trà xanh công sở điển hình, thủ đoạn của ả ta rất cao siêu.
Lâm Vũ vì ả ta mà muốn ly hôn với tôi. Cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ hết lời của bố mẹ hai bên, Lâm Vũ mới từ bỏ ý định ly hôn.
Thấy tôi dửng dưng như vậy, mẹ tôi tức giận đến mức muốn dùng đũa gõ vào đầu tôi: “Chim con được nuôi dạy kiểu này thì bay được lên cũng chẳng ra sao cả.
Nếu con có bản lĩnh như Nhã Thiến thì hôn nhân của con đã không đến nông nỗi này.”
Tôi cười: “Có bản lĩnh đến mức nào? Cô ta có bản lĩnh thì đã chẳng tặng con chiếc vòng tay giả rồi nhờ con giúp đỡ để vào được tập đoàn HK rồi.”
Mẹ tôi liếc tôi một cái: “Con bé Nhã Thiến từ nhỏ đã học giỏi, lại xinh đẹp, còn là du học sinh có bằng thạc sĩ. Năm đó, Cố Kiến Quốc cũng thật sáng suốt, đã chọn lựa kỹ càng trong trại trẻ mồ côi rồi nhận nuôi con bé.”
Nhà chúng tôi và nhà họ Cố sống chung trong một khu nhà hơn mười năm, từ nhỏ tôi đã bị bố mẹ mang ra so sánh với Cố Nhã Thiến, sau mỗi kỳ thi, câu mẹ tôi nói nhiều nhất là “Giá như Nhã Thiến là con gái của mẹ thì tốt biết mấy”, trong mắt bà, Cố Nhã Thiến chính là thiên sứ giáng trần.
Sau bữa cơm, tôi để mẹ trông con gái giúp, còn mình thì lái xe đến bệnh viện.
Dù không khí lễ hội trên đường phố có náo nhiệt đến đâu thì bệnh viện vẫn luôn mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo, tôi rất ghét mùi thuốc sát trùng, nhưng tháng nào tôi cũng đến bệnh viện thăm Lục Nhiên.
Dì Vương thấy tôi mang bánh trung thu đến thăm Lục Nhiên, bà rất vui mừng, vội vàng mời tôi ngồi.
Lục Nhiên nằm trên giường bệnh, cơ thể gầy gò, chỉ còn da bọc xương do phải dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống trong thời gian dài.
Tôi lấy trong túi ra năm ngàn tệ nhét vào tay dì Vương: “Dì, số tiền này dì cầm lấy mà dùng.”
Chiếc áo sơ mi trên người bà đã bạc màu vì giặt nhiều lần, mấy năm nay vì Lục Nhiên, bà và chú Lục đã bán nhà, cuộc sống vô cùng khó khăn. Dì Vương cũng đã nghỉ việc để ở nhà chuyên tâm chăm sóc cho Lục Nhiên.
Tôi ngồi trên ghế cạnh giường bệnh trò chuyện với dì Vương, bà ngập ngừng nói với tôi rằng chú Lục muốn từ bỏ việc chữa trị cho Lục Nhiên, họ sắp không trụ được nữa.
Tôi nhìn Lục Nhiên đang nằm trên giường, lòng đau như thắt lại.
Trong lòng mỗi người đều có một người như vậy, rõ ràng rất quen thuộc nhưng vì yêu mà không dám đến gần.
Nếu như thích một người là “gặp mặt là thấy vui”, vậy thì yêu một người chắc chắn là sự khiêm nhường và thận trọng.
Tôi đã thầm yêu Lục Nhiên nhiều năm, từ cấp hai đến đại học, anh ấy cũng giống như Cố Nhã Thiến, đều là “con nhà người ta” trong mắt mọi người vừa học giỏi vừa đẹp trai.
Tôi cảm thấy bản thân vụng về, không xứng với một người xuất sắc như vậy, tôi chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh anh ấy với tư cách là bạn bè, nhưng tôi không ngờ, thiên sứ lại yêu phải ác quỷ.
“San San, cháu đừng quá đau lòng, dì và chú Lục đã suy nghĩ kỹ rồi, tiểu Nhiên như vậy thật sự rất đau khổ. Chúng ta đều biết, thằng bé sẽ không tỉnh lại nữa.” Dì Vương thấy tôi ngẩn ngơ thì nhẹ nhàng vỗ vai tôi.
Tôi chớp chớp mắt, cố gắng kìm nén để nước mắt không trào ra.
Nếu như ông trời có mắt thì kẻ xấu phải bị trừng phạt.
2.
Rời khỏi bệnh viện, cơn mưa phùn lất phất rơi, trên tóc tôi phủ một lớp sương mỏng.
Một cơn mưa thu lại thêm một đợt rét lạnh, mùa đông lạnh lẽo sắp đến rồi.
Cố Nhã Thiến đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè, trong ảnh cô ta mặc váy ngủ hai dây, đầu quấn khăn tắm màu trắng, phông nền là một bồn tắm hình tròn cực lớn, trên bàn trang điểm có một chiếc đồng hồ đeo tay nam. Địa điểm được gắn thẻ là một khách sạn quốc tế ở Quảng Châu.
Bức ảnh này chỗ nào cũng toát lên sự ngạo mạn và toan tính của Cố Nhã Thiến, ảnh này là để cho tôi xem, cô ta đang ám chỉ với tôi rằng cô ta đã nắm chắc Lâm Vũ trong tay, Cố Nhã Thiến biết tôi luôn cẩn thận và cũng biết tôi luôn nhẫn nhịn.
Cô ta đang cố tình chọc giận tôi bằng cách này, suy cho cùng làm người thứ ba cũng không vẻ vang gì, người thứ ba nào mà chẳng muốn đường đường chính chính bước lên vị trí chính thất? Lâm Vũ là người đàn ông có giá trị nhất mà cô ta có thể tiếp cận được vào lúc này.
Đã vậy, tôi cũng không thể cứ như khúc gỗ mà không có phản ứng gì được.
Tôi ước chừng thời gian rồi gọi điện cho Lâm Vũ, chuông reo hồi lâu anh ta mới bắt máy.
“Ông xã, hôm nay là Tết Trung Thu, khách sạn có chuẩn bị bánh trung thu cho anh không?”
“Anh xưa nay không thích ăn mấy thứ này, em còn không biết nữa sao? Có chuyện gì thì nói đi.” Giọng Lâm Vũ có chút thiếu kiên nhẫn, bên cạnh mơ hồ truyền đến tiếng cười của phụ nữ.
“Không có gì, em chỉ muốn hỏi anh chuyến công tác lần này trợ lý có đi cùng anh không? Anh lúc nào cũng lơ đễnh, hay là em bay đến đó với anh nhé?”
“Trợ lý đương nhiên là đi cùng rồi, thôi thôi, em đừng đến đây, em đang mang thai, cứ ở nhà dưỡng thai cho khỏe, rồi rồi, không có chuyện gì nữa thì anh cúp máy đây, sáng mai anh còn phải họp với khách hàng.” Lâm Vũ vội vàng cúp máy, cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Không lâu sau, bài đăng trên vòng bạn bè của Cố Nhã Thiến đã bị xóa.
Nguyệt nhi đã ngủ, tôi nhìn đôi lông mày ngây thơ của con mà vui vẻ ngân nga giai điệu bài hát mà con bé yêu thích.
Điện thoại bỗng ting một tiếng, là tin nhắn WeChat của Thomas.
“Cô đang ở đâu, tôi muốn gặp cô ngay bây giờ, tôi không đợi được nữa.”
Tôi đắp cho Nguyệt nhi một chiếc chăn mỏng rồi tiện tay gửi cho Thomas một địa chỉ là quán cà phê gần nhà tôi.
Khi tôi đến nơi, Thomas đã đợi sẵn ở đó, vừa nhìn thấy tôi, gã ta liền kích động đứng bật dậy hỏi tôi: “Tiền đâu? Số tiền cô hứa cho tôi, tôi vẫn chưa nhận được.”
Tiếng Trung của gã ta hơi lơ lớ nhưng phải thừa nhận rằng, với tư cách là một người mẫu ảnh, gã ta rất đẹp trai, tóc vàng mắt xanh, thoạt nhìn có chút giống Leonardo DiCaprio thời trẻ.
Ai có thể ngờ một người đàn ông đẹp trai như vậy lại nghiện ma túy chứ?
Tôi lấy trong túi ra một xấp tiền đưa cho gã ta: “Đây là tiền đặt cọc, sau khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ đưa cho anh thêm một khoản nữa.”
Thomas đếm số tiền tôi đưa, trong mắt ánh lên vẻ tham lam, sau khi xác nhận số lượng, gã ta ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Rốt cuộc cô và Cố Nhã Thiến có thù oán gì?”
Tôi khẽ cười, hỏi gã ta: “Anh có biết tại sao kẻ xấu lại lộng hành không?”
Thomas ngơ ngác nhìn tôi mà không trả lời.
Tôi bèn nói tiếp: “Kẻ xấu lộng hành là bởi vì người tốt im lặng, tôi chưa bao giờ tin vào công lý từ trên trời rơi xuống. Giữa tôi và anh chỉ là một cuộc giao dịch, đôi khi biết rõ ngọn ngành mọi chuyện đối với anh chưa chắc đã là điều tốt. Chỉ cần anh làm tốt việc của mình, tôi sẽ không bạc đãi anh.”
Thomas nhún vai: “Ok, tôi cũng chẳng quan tâm đến ân oán của các người, tôi phải đi “happy hour” đây.”
Thomas đứng dậy bỏ đi, tôi nhìn theo bóng lưng gã ta khuất dần khỏi tầm mắt, không khỏi thở dài, tại sao người có vẻ ngoài xinh đẹp lại luôn ẩn chứa một tâm hồn mục nát.