Cạm Bẫy Ngọt Ngào
Chương 4
7.
Cố Nhã Thiến từ chức rồi biến mất.
Cô ta đột ngột biến mất khiến Lâm Vũ có chút trở tay không kịp, tất nhiên là anh ta đã tìm kiếm nhưng Cố Nhã Thiến cố ý trốn tránh thì làm sao anh ta tìm được?
Lâm Vũ dò hỏi tôi: “À này, Cố Nhã Thiến đột nhiên nghỉ việc, hai người là bạn tốt, cô ấy có nói gì với em không?”
Tên đàn ông chó má này, vẫn tưởng tôi chẳng hay biết gì.
Tôi giả vờ khó xử, nói: “Chuyện này em cũng không tiện nói ra, dù sao cũng liên quan đến chuyện riêng tư của người ta, hình như là bị bệnh.”
Sắc mặt Lâm Vũ cứng đờ: “Bị bệnh? Bệnh gì cơ?”
Tôi ấp úng: “Hình như là AIDS, bạn trai cũ của cô ấy cũng phức tạp lắm, anh biết đấy, cô ấy đi du học về, cuộc sống ở nước ngoài cũng khá thoáng…”
Mặt Lâm Vũ tái mét, lắp bắp hỏi tôi: “Em… Em nói thật chứ? Cô ta, cô ta bị AIDS?”
Tôi gật đầu chắc nịch: “Vâng, chuyện như này em có thể đem ra đùa anh sao?”
Lâm Vũ chân tay bủn rủn, ngã khuỵu xuống.
Lâm Vũ đi xét nghiệm HIV, kết quả là dương tính, mẹ chồng tôi ở bệnh viện khóc ngất đi.
Tôi và hai đứa nhỏ cũng đi xét nghiệm, kết quả đều là âm tính. Bố chồng tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Lâm Vũ gieo gió ắt gặp bão, anh ta trăng hoa ong bướm như vậy, làm cha mẹ sao có thể không biết, đi đêm lắm thì cũng có ngày gặp ma. Ngoại tình thì sướng một lúc nhưng mang bệnh lại cả đời.
Bệnh AIDS không có thuốc đặc trị, Lâm Vũ chỉ có thể dừng mọi công việc, anh ta như một kẻ bỏ đi cả ngày nằm bẹp ở nhà.
Nghe nói bố mẹ chồng tôi đã cho người đi tìm Cố Nhã Thiến, nhưng cô ta lẩn trốn rất kỹ, không ai tìm được.
Giờ đây, tôi trở thành người vô tội nhất, chồng ngoại tình rồi bị nhiễm HIV, tôi vẫn ở bên cạnh chăm sóc anh ta không rời xa. Đương nhiên tôi sẽ không ly hôn với anh ta, tôi phải nhìn anh ta chết.
Sức khỏe Lâm Vũ ngày càng yếu, do hệ miễn dịch bị phá hủy, sức đề kháng suy giảm nên thường xuyên sốt đến mức mê man.
Chỉ cần một cơn cảm nhẹ cũng có thể cướp đi mạng sống của anh ta.
Lâm Vũ là người tham sống sợ chết, dù sao anh ta cũng có rất nhiều tiền, nếu không mắc phải căn bệnh này, anh ta có thể sống an nhàn hưởng thụ thêm nhiều năm nữa.
Chuyện Lâm Vũ bị AIDS trở thành nỗi xấu hổ của gia đình họ Lâm, ông nội Lâm là người có máu mặt, cháu trai lại mắc phải căn bệnh này, nhà họ Lâm trở thành trò cười cho giới kinh doanh.
Thế là ông nội ra lệnh đưa Lâm Vũ sang Mỹ chữa trị, còn tôi cũng đi cùng.
…
Tại căn biệt thự ở Los Angeles, Lâm Vũ nằm trên giường, ho không ngừng.
Vì một trận cúm, bệnh tình anh ta chuyển biến nặng thành viêm phổi, giờ đây anh ta là một người hoàn toàn không có sức miễn dịch.
Anh ta yếu ớt giơ tay chỉ vào lọ thuốc trên tủ đầu giường, ánh mắt tràn đầy van xin.
Tôi nhẹ nhàng cầm lọ thuốc ho lên: “Muốn uống không?” Rồi tôi buông tay, lọ thuốc rơi xuống đất “Ôi chao, hết rồi.”
Môi Lâm Vũ trắng bệch, ngực phập phồng dữ dội.
“Tại sao? Tại sao? Khụ khụ….”
“Tại sao ư? Anh quên anh đã đối xử với tôi như thế nào rồi sao? Khi tôi mang thai Nguyệt nhi, vì con hồ ly tinh kia mà anh đã ấn đầu tôi vào bồn cầu đánh tôi, nếu không phải tôi liều mạng bảo vệ bụng mình, có lẽ tôi đã sảy thai rồi. Bao nhiêu năm qua, anh như một con ngựa giống đi khắp nơi ve vãn phụ nữ, Lâm Vũ, sao anh lại hèn hạ đến vậy? Ngay cả bạn thân của tôi anh cũng không tha.”
Lâm Vũ nhíu mày đau đớn, trong tình trạng yếu ớt như vậy, anh ta không còn sức để cãi lại tôi.
“Anh chà đạp nhân phẩm của tôi dưới gót chân, anh tưởng tôi không muốn ly hôn với anh là vì còn yêu anh sao? Hừ! Tôi là vì Nguyệt nhi, chỉ khi anh chết, tôi mới không mất con gái. Vậy nên anh hãy chết đi chết đi.”
Tôi cúi xuống, ghé sát tai anh ta nói khẽ.
Lâm Vũ nhìn tôi với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi như thể tôi là một người xa lạ.
“À đúng rồi, tôi nói cho anh biết một chuyện nữa, Hy nhi không phải con trai anh, là tôi làm thụ tinh trong ống nghiệm, bố của con bé là người tôi yêu thương rất nhiều, sau này nó sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của anh, nhưng tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt, sẽ không để nó trở thành loại người cặn bã như anh.”
Đôi mắt Lâm Vũ trừng trừng nhìn tôi, lúc này nếu anh ta còn chút sức lực nào, nhất định sẽ vùng dậy giết tôi, tiếc là anh ta không còn cơ hội nữa rồi.
Tôi cầm lấy điện thoại của anh ta, tắt đèn, khóa chặt cửa phòng…
Trong đám tang của Lâm Vũ, tôi mặc đồ tang màu đen, tay dắt hai đứa con.
Để phong tỏa tin tức, ông nội đã chôn cất Lâm Vũ ở Mỹ.
Đám tang được tổ chức đơn giản, ông nội vì lý do sức khỏe nên không đến, tôi với tư cách là vợ góa, cùng hai đứa con, đường đường chính chính thừa kế khối tài sản khổng lồ mà Lâm Vũ để lại.
Mẹ chồng nắm lấy tay tôi: “San San, sau này phải dựa vào con chăm sóc hai đứa nhỏ cho tốt.”
Tôi rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.
Cố Nhã Thiến và Lâm Vũ đúng là một cặp “oan gia ngõ hẹp”, một tháng sau khi Lâm Vũ qua đời, Cố Nhã Thiến cũng theo hắn ta xuống mồ.
Trời lại đổ mưa phùn, tôi dắt Hy nhi đến nghĩa trang.
Trong tấm ảnh trên bia mộ, Lục Nhiên cười rạng rỡ, tôi đặt bó hoa dành dành trước mộ Lục Nhiên.
Hy Nhi đã bắt đầu bập bẹ biết nói, tôi ngồi xổm xuống chỉ vào Lục Nhiên trên bia mộ: “Hy nhi, đây là bố con.”
Hết