Cẩm Y Ngọc Thực - 11
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:07:23
Khi còn đang ngẩn ngơ, Nghiêm Cẩn Ngọc lấy một bản đồ, chăm chú nghiên cứu.
Ta ghé sát : "Huynh đang xem gì ?"
Nghiêm Cẩn Ngọc ngẩng đầu: "Bản đồ bố trí phòng thủ thành Giang Nam."
Ta sửng sốt: "Huynh hiểu thứ ?"
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thâm sâu khó đoán:
"Gián quan là để bàn việc thiên hạ, nếu chỉ lơ mơ, gánh nổi chức ngự sử?"
Ta choáng váng… Nam nhân nghiêm túc thật sức hút…
"Huynh thích quân sự thì thể võ quan, còn trẻ chen đám lão già, đấu võ mồm với họ gì?"
Nghiêm Cẩn Ngọc khựng , vẻ mặt điềm đạm:
"Công chúa, phò mã nắm quyền. Đó là quy củ."
Đến lượt sững .
Nếu sớm quy củ , nhất định sẽ chuyện hủy hoại tiền đồ khác.
Nghiêm Cẩn Ngọc xuất cao quý, gia phong nghiêm túc, từ nhỏ thông minh lanh lợi, phụ hoàng yêu mến.
Người tuấn tú, đến tuổi cập kê thì bà mối giẫm nát ngưỡng cửa nhà họ Nghiêm.
Phụ hoàng từng , Nghiêm Cẩn Ngọc là tài năng trị quốc, nếu thời gian rèn luyện ắt thể phong hầu bái tướng.
Biết rằng vì một lúc tức giận mà chặt đứt tiền đồ của , lòng bỗng dâng lên một nỗi xót xa khó tả.
Tại đúng lúc quyết định thích , phát hiện sai?
"Xin …" Ta run giọng , cố gắng kìm nén bật .
Ánh mắt Nghiêm Cẩn Ngọc thoáng qua một tia kinh ngạc.
Thấy mắt đỏ hoe, luống cuống tay chân, nhẹ nhàng lau nước mắt cho : "Ta trách nàng."
"Tại ?" Hắn càng dỗ dành, càng tủi , nước mắt quý giá lập tức rơi xuống.
"Vì khiến nàng mang tiếng , nên cưới nàng." Hắn dịu dàng .
Thì vẫn chỉ là vì… điều đó…
Chứ là vì thích …
"Ta thích mang ơn ai. Đợi về , sẽ cùng hòa ly. Sau cứ yên tâm tướng quân của . Danh tiếng gì đó, cần bù ."
Ta buồn bã .
Gương mặt vốn dịu dàng của Nghiêm Cẩn Ngọc bỗng cứng , ánh mắt phức tạp:
"Nàng gì?"
“Hòa ly đó." Ta tưởng cảm động vì , "Huynh tự do ."
"Lặp ?"
Ta rõ tiếng răng nghiến ken két của .
"Hòa…"
"Tống Trạm!" Hắn quát lớn, gọi thẳng tên .
Ta giật nảy , run rẩy hỏi: "Ngươi điên …"
Trong mắt Nghiêm Cẩn Ngọc bốc lên lửa giận ngùn ngụt.
Hắn bất ngờ siết eo , chỉ dùng một tay mà dễ dàng kéo lòng:
"Ta cưới nàng , thì tuyệt đối chuyện hưu thê, càng hòa ly. Nàng sớm dẹp bỏ cái ý nghĩ đó ."
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Ta dám tin rằng thực lòng yêu , chắc chắn chỉ là cái gọi là trách nhiệm c.h.ế.t tiệt mà thôi.
Khi còn đang thẫn thờ, chỉ thấy :
“Nàng từng nghĩ, nếu sinh con, sẽ giải thích với nó thế nào khi cha?”
Ta thuận miệng đáp :
“Mới mấy ngày thôi mà? Huynh dám chắc chỉ một là trúng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-y-ngoc-thuc-vpuj/11.html.]
Lời dứt, lập tức phát hiện ánh mắt nguy hiểm của Nghiêm Cẩn Ngọc, liền cảnh giác .
Ánh mắt lúc , quen thuộc vô cùng, mỗi định hành là y như , thâm trầm, tràn đầy xâm lược.
Ta nhanh trí, giành tiên cơ phản kích:
“Thì chịu hòa ly với chỉ vì đứa con, chẳng qua chỉ là công cụ sinh sản của thôi đúng ?”
“Trạm Trạm, nàng hiểu rõ ý , đừng hiểu sai.”
Nghiêm Cẩn Ngọc nắm cằm , mím môi, cúi đầu hôn lên.
Tên gọi khuê phòng của thốt từ miệng , mật mê hoặc, đầy ám .
Lần đầu tiên trong đời, cảm thấy cái tên mà phụ hoàng đặt thật dễ .
Xe ngựa lắc lư, Nghiêm Cẩn Ngọc chỉ hôn khẽ dừng , nhưng đôi môi thì khốn khổ, sưng đau, tấy đỏ.
Ta dựa lòng , hai chân vô thức đung đưa buồn chán.
Ta nhớ năm xưa cũng từng trong lòng hoàng tổ mẫu như , khi Nghiêm Cẩn Ngọc còn mắng thất lễ.
Giờ trong lòng , mỉm hỏi:
“Năm xưa chê thế là đúng mực, giờ tự thử cảm giác , thấy ?”
Nghiêm Cẩn Ngọc ngờ lôi chuyện cũ , khi ngạc nhiên thì nhanh chóng lấy bình tĩnh:
“Giữa vợ chồng, coi là thất lễ.”
là kiểu "hai mặt" kinh điển.
Ta coi như thấu, Nghiêm Cẩn Ngọc là loại ngoài lạnh trong nóng, miệng một đằng lòng nghĩ một nẻo, nhưng điểm “che chở nhà” thì khiến hài lòng.
Nghĩ , lòng chợt dâng lên một cảm giác chua xót:
“Nếu cưới là thì ? Cũng sẽ ôm nàng , những lời mật thế ?”
Đây đúng là câu hỏi tử thần, ngay cả cũng thấy khó xử cho .
Dù thì đây chẳng hề thích , bây giờ cũng chắc yêu.
Nếu cưới khác, chẳng tiền đồ rộng mở, mà dịu dàng, điều, cưới chẳng ngọt ngào hạnh phúc ?
Nghĩ đến đây, như lọ dấm đổ, toát mùi ghen tuông.
Nghiêm Cẩn Ngọc khẽ:
“Công chúa đang ghen với vi thần ?”
“Nói linh tinh!” Ta mạnh miệng, chịu thừa nhận.
Ánh mắt Nghiêm Cẩn Ngọc vẫn bình thản :
“Mẹ là một phụ nữ bình thường ở kinh thành, sống với cha cả đời tương kính như tân. Cha bận việc triều chính, phần lớn thời gian một trông đèn đến sáng. Ba mươi tuổi thì lâm bệnh mà mất. Nhà họ Nghiêm đời nào cũng , thẹn với quân vương, nhưng với vợ con. Nếu công chúa cố chấp gả đến, Nghiêm mỗ đời , chắc sẽ lấy vợ.”
“Tức là nếu lấy vợ, nhà họ Nghiêm sẽ tuyệt tự?”
“ .” Đôi mắt Nghiêm Cẩn Ngọc phủ thêm một tầng ý ,
Công chúa cứu vi thần khỏi nước lửa, thần vô cùng cảm kích.”
Trước đây luôn cảm thấy ăn cay nghiệt, ngờ một ngày thể lời dễ chịu như từ miệng .
“Đại nhân, phía đường núi lầy lội, thể sạt lở, cần đường vòng ?”
Bên ngoài báo.
Ta nghi hoặc:
“Chuyện liên quan gì đến đại nhân ngự sử như ? Có bọn họ đang bắt nạt ?”
Ta xắn tay áo, chuẩn ngoài tranh luận với đám học giả chỉ ăn lương khô mà việc, nhưng Nghiêm Cẩn Ngọc chặn .
“Chờ , ngoài một chuyến.”
“Sao đến lượt họ chỉ huy phò mã của bổn công chúa?” Ta bật dậy:
“Ta g.i.ế.c hết bọn họ!”
Nghiêm Cẩn Ngọc bất đắc dĩ ôm , cúi đầu chặn miệng bằng một nụ hôn.