Cẩm Y Ngọc Thực - 14
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:07:27
Nàng xuất từ gia đình nho học, vốn đính hôn, định đầu xuân sẽ gả về Thông Châu.
Không ngờ đến mùa hè, lũ lụt xảy , Thông Châu sát sông, ngập đến tám chín phần mười.
Dân chúng thu hạt thóc nào, nhà chồng nàng mở kho phát thóc cứu đói, tri phủ Thông Châu nhắm đến, nửa đêm phái tịch thu bộ thóc lúa.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Nàng lo cho vị hôn phu, thuê xe đến Thông Châu, dọc đường dân đói cướp sạch lương thực, nhiều phen trắc trở mới nhà chồng gặp nạn.
Không cam tâm, nàng kinh cáo trạng, nhưng giữa đường Vương Niên chặn .
“Lúc đầu Vương Niên sẽ giúp kêu oan, tố cáo tri phủ Thông Châu. Sau mới , và tên quan khốn đó cùng một giuộc.”
Thư Cát lau nước mắt, “Số bạc dành cho cứu nạn Thông Châu đều chuyển hết về Khúc Châu. Vương Niên chờ đến mùa đông, sông đóng băng mới tu sửa đê điều, như sẽ tiết kiệm một nửa bạc.”
Ta mà đầu óc như ong vỡ tổ.
Tai họa ở Thông Châu, quyên ít bạc. Nghĩ đến bao nhiêu vật phẩm xa hoa trong phủ Vương Niên, bật dậy:
“Ta g.i.ế.c tên khốn đó!”
Nghiêm Cẩn Ngọc giữ , thở dài:
“Giữa đêm khuya, nàng định g.i.ế.c ai?”
Ta hận thể c.h.ặ.t đ.ầ.u Vương Niên bóng đá.
Đường đường công chúa như , tiết kiệm chi tiêu, nửa năm dám ăn bánh nhỏ, bánh mai, giò heo Đông Pha, cá sóc chiên giòn… tất cả bạc đều mang mua cho tên rùa đó một cái bô vàng!
"Ta g//i//ế/t cả nhà !"
Chuyện cũ bi thương, lệ ngập mi.
Thư Cát lấy tay che miệng, bật nức nở:
"Đáng thương cho vị hôn phu của , cướp sạch gia sản, một đường chạy loạn đất Cù Châu, cuối cùng đói khát hành hạ mà c.h.ế.t thảm nơi ngoại thành."
Phụ hoàng sa sầm sắc mặt như Quan Công giận dữ, trầm giọng :
"Theo luật lệ triều , khi đất Thông Châu gặp tai ương, Cù Châu ở kề bên mở kho phát cháo, cứu tế dân lành. Cớ c.h.ế.t đói ngoài thành?"
Thư Cát khổ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-y-ngoc-thuc-vpuj/14.html.]
"Chư vị quý nhân đùa chăng, các sống ở kinh đô phồn hoa, há trời cao đất rộng, hoàng đế xa xôi? Ch*t mấy kẻ tay tấc sắt như chúng , nào thể lọt tai thiên tử?"
Nàng , tai của hoàng đế, lúc đang ở ngay bên cạnh.
"...Không chỉ c.h.ế.t đói , những ai náo loạn, lên kinh cáo trạng, cũng bắt hết, nhốt cả lao ngục."
Thư Cát thần sắc ảm đạm, chậm rãi :
"Thấy chư vị quý nhân khí độ bất phàm, mới định theo cùng về kinh, mong gặp thời cơ mà hành động. Có điều đây rốt cuộc vẫn là chuyện nhà quan phủ, quý nhân các vị buôn bán, tránh khỏi va chạm với quan , nếu chẳng nguyện dẫn theo, cũng trách."
"Nghiêm Cẩn Ngọc, việc quyết chẳng buông tay."
Không chỉ vì Thư Cát và vị hôn phu khuất của nàng, mà còn vì những đồng bạc thắt lưng buộc bụng mới dành dụm .” Ta nghiến răng .
Nghiêm Cẩn Ngọc chau mày, tán thành:
"Nàng nên an phận một chút, chuyện để lo."
Phụ hoàng đột ngột vỗ mạnh xuống bàn, nghiến răng:
"Chém bay đầu cho !"
Thư Cát vẫn khổ, khẽ lắc đầu:
"Quý nhân tấm lòng là vạn phần cảm tạ. Phiền chư vị nghĩ sẵn lời lẽ, sẽ hồi bẩm với đại nhân họ Vương, để chư vị thuận lợi rời khỏi Cù Châu."
Chỉ là nàng hề , lão gia họ Hoàng trong mắt nàng, lúc đang âm thầm cân nhắc:
"Ngày Vương Niên c.h.é.m đầu, nên cử ai giám trảm mới đây..."
Có Thư Cát âm thầm giúp sức, sáng sớm hôm , Vương Niên nịnh tiễn đưa chúng khỏi thành.
Nghe chúng định đến Tần Xuyên, chẳng giấu nổi vẻ hớn hở nét mặt.
Tần Xuyên đất rộng đông, thương lộ tứ phương, tụ hội danh lưu phú thương thiên hạ.
Nào ngờ đường trái hẳn với lộ trình về Thông Châu.
Vương Niên ngừng dặn dò chúng hãy về phía nam, rằng hướng đông lũ lụt hoành hành, tuyệt đối thể vòng qua.
Cách Cù Châu mười dặm, Nghiêm Cẩn Ngọc lập tức động thủ.