Cẩm Y Ngọc Thực - 17
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:07:31
Sáng hôm tỉnh dậy, cửa nẻo đóng kín, trong phòng yên lặng như tờ, tựa hồ từng ai lui .
Bóng trong gương, như ác quỷ chui lên từ đất, mặt trắng bệch chút huyết sắc, môi khô nứt nẻ, tóc tai rối bời, thần sắc tiều tụy.
Còn phong thái công chúa ngày ?
Tình ái, thực là thứ hành hạ lòng .
Ngoài cửa vang lên tiếng chân khe khẽ, là nha đầu nọ.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, nàng ngoài hỏi: “Cô nương tỉnh ạ?”
Ta “ừ” một tiếng, nàng liền đẩy cửa bước .
Chừng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt ngây thơ khả ái, miệng líu lo dứt:
“Đêm qua tuyết rơi, công tử đặc biệt sai em mang thêm chăn cho cô nương, còn mang theo bao nhiêu là món ngon. Cả đời em từng thấy điểm tâm nào tinh xảo như .”
Tiểu nha đầu nhà nghèo, đến cơm ăn cũng chẳng đủ, nay theo , ấm no chẳng thiếu, dĩ nhiên mừng rỡ.
Ta cúi đầu, mới phát hiện thêm một lớp chăn bông, bàn bên bày đầy điểm tâm xinh xắn, hương thơm ngào ngạt.
Chợt nhớ đến vẻ mặt trung hậu của Mộ tướng quân, một như thế mà cũng thể tỉ mỉ đến , thật khiến động lòng.
“Phủ tri huyện bên … còn loạn ?” Ta cắn môi hỏi.
Tiểu nha đầu nuốt nước miếng, mắt vẫn rời khỏi bàn điểm tâm:
“Các đại nhân trong đó giải tán bọn họ .”
“Dân chúng chịu rời ?”
Nha đầu lắc đầu:
“Ban đầu chịu. Nghe đó một vị đại nhân rút kiếm , tại chỗ c.ắ.t c.ổ kẻ cầm đầu, những khác hoảng sợ mới chịu lui.”
Nàng run nhẹ:
“Nhị tẩu nhà họ Vương kể, vị đó chẳng khác nào Sát thần giáng thế, đẫm máu, chỉ cần liếc một cái là run rẩy thôi.”
Ta lặng lẽ nhét một miếng điểm tâm miệng, nhét thêm một miếng cho tiểu nha đầu, chậm rãi nhai.
Ta hỏi vị Sát thần trông , cũng chẳng hỏi y phục mặc.
Ta một chút cũng .
Lại đến gõ cửa, mở là Thư Cát thò đầu , thấy bộ dạng như quỷ xoa, nàng hoảng hốt thốt lên:
“Ngươi… chứ? Hôm qua thấy các ngươi nha môn, còn trói cả tên quan khốn nạn … Các ngươi… chẳng lẽ là quan từ kinh thành ?”
Hôm qua mới đến nha môn, Thư Cát của Mộ tướng quân đưa về dịch quán, chỉ sơ qua chút ít.
Ta đáp, mời nàng ăn điểm tâm.
Thư Cát xua tay, ấp úng :
“Ta… việc gì đặc biệt, chỉ là… chỉ là với ngươi, hôm qua khi theo ngươi thành, hình như thấy của Vương Niên, … hình như cũng thấy .”
Thư Cát siết chặt khăn tay, xoắn thành một cục “Nếu Vương Niên ở đây, đuổi ?”
Trời quá ngọ, bèn tìm Mộ tướng quân.
thủ hạ của ở phía nam thành dân chạy nạn gây loạn, tướng quân đích mang dẹp, chỉ để vài hộ vệ thủ cao cường trấn giữ dịch quán.
Lòng lo lắng, liền nhờ một tiểu đồng đem thư phủ tri huyện.
Một chờ, là chờ đến tận đêm.
Ta thắp đèn, ôm chăn co ro giường, hề buồn ngủ, thậm chí trong lòng bồn chồn bất an.
Trong đầu lặp lặp câu hỏi:
Nghiêm Cẩn Ngọc là nhận tin, căn bản thèm quan tâm đến ?
Phụ hoàng thì ? Cũng thật sự động lòng chút nào ư?
Hay hiện tại dân loạn tràn đến phủ nha, họ đều lâm hiểm cảnh…
Càng nghĩ càng bất an.
Vừa sang giờ Hợi, cửa sổ phát tiếng “cách” khẽ, rơi tai khiến cả lạnh toát.
Ta cảnh giác sang, cửa sổ đẩy hé một khe.
Nhìn kỹ thì hồn vía bay lên mây, một đôi mắt âm trầm tà dị đang chằm chằm qua khe cửa.
Rồi khe cửa từ từ mở rộng, lộ một nụ ngoác đến tận mang tai, cùng giọng khàn đặc quen thuộc:
“Công chúa ngự giá vi hành, báo cho thần một tiếng?”
Lòng chùng xuống, phận của .
Ta bật dậy, tung chăn chạy cửa: “Có ! Có trộm!”
Cả ngày co ro khiến chân mềm nhũn, xuống giường lảo đảo ngã chúi xuống đất.
Ta cố sức bò , một bàn tay thô ráp siết chặt cổ chân, kéo ngược .
“Cứu mạng! Cứu… Ưm ưm!”
Vương Niên lấy tay bịt miệng , mùi hôi tanh khiến đầu choáng váng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-y-ngoc-thuc-vpuj/17.html.]
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
“Công chúa, vất vả lắm mới gặp , cứ bình tĩnh chuyện hơn ? Đêm hôm yên tĩnh, đừng quấy nhiễu giấc ngủ của …”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, về phía đó, tràn đầy hy vọng.
Bóng lấp ló cửa, đông nghịt.
Ta lập tức cắn mạnh tay Vương Niên, mùi m.á.u tanh nồng nặc lan tràn khắp miệng.
Vương Niên cắn mất một mảnh thịt, thịnh nộ hất mạnh , khiến cánh tay đập khung cửa sổ, đau đến mức rên khẽ một tiếng.
“Con tiện nhân , cho ngươi chút mặt mũi mà điều!”
Ta phun miếng thịt tanh , nhổ một ngụm máu, đè nén cơn buồn nôn :
“Người ngoài đến , ngươi chạy thoát .”
Vẻ giận dữ mặt Vương Niên chợt tan biến, đó là nụ quái dị:
“ là , nhưng chạy nổi, là công chúa mà… ha ha ha.”
Một đám đại hán áo vải cầm đao xông , ánh mắt dâm tà hèn mọn từ đầu đến chân quét qua .
“Đại ca, đều xử lý sạch, còn hai nữ nhân, với một tiểu nha đầu... chúng chia thế nào đây?”
Cả đám rộ lên, âm thanh thô lỗ như xé toạc gian, lòng lạnh ngắt như tro tàn.
Nghiêm Cẩn Ngọc nhận thư của .
Vương Niên thè lưỡi l.i.ế.m vết thương, m.á.u vẫn rỉ bên mép, chỉ :
“Nàng còn hữu dụng, mấy phòng bên gì tùy các ngươi.”
“Lão đại, đó là công chúa mà... da non thịt mềm, chúng từng gặp qua...”
Một tên đại hán xoa tay, tỏ vẻ thèm khát thôi.
“Cút…!” Vương Niên mắng loạn cả lên, miệng đầy lời bẩn thỉu,
“Đợi g.i.ế.c xong lão hoàng đế với đám cẩu quan , bản vương mặc hoàng bào, nữ nhân nào chẳng ! Ta thấy nha đầu phòng bên cũng tệ!”
Ta đau đến nổi, cuống quýt vớ lấy gối ném :
“Cầm thú! Có chuyện gì thì tìm , đừng hại trẻ nhỏ!”
Vương Niên hất tay đánh rơi chiếc gối, khom xuống:
“Ô hô, công chúa của chúng còn thương dân lo nước cơ đấy.”
Hắn một câu, đám vang một câu, tiếu ý đầy mặt:
“Công chúa đừng vội, phu quân và phụ hoàng nàng đang của lôi , nhất thời nửa khắc cũng nổi, chúng cả đêm, từ từ chờ.”
Biểu cảm của giấu ánh mắt Vương Niên, nhe răng , mấy mẩu thịt vàng vàng trắng trắng trong kẽ răng trông thật ghê tởm:
“Công chúa , tâm tư nàng hết cả mặt . Tiếc là bọn họ quá coi thường , tưởng hai trăm nhân mã là đủ trấn áp, dám động ngân khố, hậu chiêu? Đừng mơ nữa.”
Trong lòng trỗi lên một nỗi sợ: “Ngươi… ngươi ngầm nuôi binh?”
Vương Niên thấy hiểu , đưa tay vuốt tóc , vẻ tán thưởng:
“Không hổ là họ Tống, đầu óc thật nhanh nhạy. Có binh, thêm đám dân đói đến phát điên, phụ hoàng nàng với Nghiêm Cẩn Ngọc, thoát cũng khó.”
Ta nghiến răng, dùng đầu đ.â.m sườn , Vương Niên kịp phòng , ngã ngửa như con rùa lật mai.
“Phản nghịch mưu phản, ngươi c.h.ế.t chắc !”
Mặt Vương Niên sầm, thuộc hạ thấy cảnh hổ, thể diện chẳng còn, bò dậy, giơ tay tát một cái trời giáng, túm lấy tóc kéo lên khỏi đất, hung tợn quát:
“Bản vương định tha cho ngươi một đường sống, là do ngươi điều, thì đừng trách độc ác!”
Dứt lời liền kéo về phía mép giường.
Ta siết chặt cổ tay , thở dốc nặng nề, gần như cầu xin:
“Cho hỏi một câu cuối… một câu cuối cùng thôi… để ch*t cho rõ ràng...”
Ta đang kéo dài thời gian, đánh cược phụ hoàng và Nghiêm Cẩn Ngọc sẽ đến kịp.
Vương Niên tưởng thành cá thớt, khinh khỉnh: “Hỏi .”
“Bức thư tay của , ngươi lấy ở ?”
Vương Niên lạnh:
“Mùa đông năm ngoái, ở Khúc Châu một thương nhân, mời uống rượu, say khoác lác, hớ. Lúc đầu tin, ai ngờ g/i//ế/t lục , quả nhiên vật chứng.”
“… Trên chống lưng, nhận là nàng, liền khởi binh tạo phản, dùng danh nghĩa của công chúa, danh chính ngôn thuận.”
Vẻ mặt Vương Niên đắc ý:
“Trùng hợp bên cạnh giả mạo bút tích, nếu kẻ tiểu nhân ở Bắc Quách tiết lộ, còn đang ca cơ hát đây, phiền chết!”
Ta xong, dốc hết lực, gằn một câu:
“Tiểu nhân mắng tiểu nhân, chó cắn chó.”
Vương Niên âm hiểm:
“Dù cũng là một cái ch*t, chi bằng tay . Đợi đăng cơ đế, sẽ phong nàng phi. Công chúa biến thành nương nương, thật thú vị!”