Cẩm Y Ngọc Thực - 19
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:07:34
Hắn cứ thế mà , đến một câu giữ cũng .
Có lẽ... vốn chẳng bao nhiêu tình nghĩa.
Ta khẽ nức nở, chợt tiếng thở dài vọng từ phía , xa, thì Nghiêm Cẩn Ngọc vẫn còn nơi cửa.
"Trạm Trạm, khi , vài lời, nếu , e rằng cả đời cũng chẳng còn cơ hội."
Thanh âm trầm lặng mà mỏi mệt.
Ta động đậy, lặng lẽ .
"Từ nhỏ lớn lên bên , nàng việc luôn theo ý , tính tình ngang ngược, sáng rỡ rực rỡ, như một đóa hoa kiều diễm nuông chiều cưng nựng. Ta từng nghĩ, một ngày, nàng tiếc thanh danh, chỉ để vì ."
"Trạm Trạm, xét tình luận lý, lẽ nên gánh vác trách nhiệm với nàng. họ Nghiêm đất , lớp đất là hàn lãnh khôn cùng, chắc thể dưỡng nàng nên ."
Nghiêm Cẩn Ngọc tiếp:
"Ta từng nghĩ, nếu cả đời nàng gả , sẽ về đón nàng. ngay cả như , khi bệ hạ ban hôn, vẫn đáp ứng, hề do dự."
Trong lòng nổi sóng triều cuộn.
Thì ... chỉ một lòng si mê.
Ngay từ đầu, nếu chấp thuận, hôn sự chẳng thành.
Từ đầu đến cuối, đều bằng lòng.
Từ khi nào bắt đầu chấp nhận ... nguyện cưới ... rõ nữa.
Chỉ , cảm giác chua xót trong lòng dần thứ gì đó thế, tựa như một ngày , ngươi dốc lòng yêu một , bất ngờ phát hiện, cũng âm thầm yêu ngươi từ lâu .
Nghiêm Cẩn Ngọc tiếp:
"Nhà họ Nghiêm là vũng nước chết, cũng . Trẫm trẫm, quá nhiều việc, quen giấu thứ trong lòng. Có lúc nàng hiểu lầm, liền nghĩ, sớm muộn gì nàng cũng hiểu. nay sợ , nếu thêm một nữa, sợ gượng nổi."
Hắn khổ: "Khi chứng cứ trong tay, hoảng loạn."
"Dù trong lòng hiểu rõ vạn rằng nàng, ý niệm đầu tiên vẫn là: đem nàng rút khỏi vụ án, che giấu dấu vết. Trạm Trạm, xưa nay bao vụ án mấy cái thực sự tra rõ?
Ta sợ, sợ một lũ tham lam sẽ đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió. Có khi, giấu diếm còn dễ hơn minh bạch.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Ta còn là thanh liêm chính trực thuở nào nữa. Ta tư tâm, cam tâm vì nàng mà vứt bỏ công lý trong lòng, phản bội tín niệm khắc cốt ghi tâm. Khi đau khổ, luống cuống."
"Lúc đó lợi dụng chức quyền giữ chứng cứ, định bán sản nghiệp bù sổ sách. Ta thật ích kỷ, giả dối.
Ta sợ ánh mắt thất vọng của nàng, sợ nàng lời ly biệt. Ta do dự tiến, cả đời đầu cảm nhận nỗi đau thấu tim gan mà tình yêu đem đến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-y-ngoc-thuc-vpuj/19.html.]
"May mà... thứ còn kịp cứu vãn."
A Thành .
Nghiêm Cẩn Ngọc cũng .
Bọn họ từ những dấu vết nhỏ bé thể tìm, tung tích lô hàng mùa đông năm ngoái.
Giọng run rẩy:
"Nàng , lúc ngoài trạm dịch, thấy tiếng nàng gọi , sợ đến thế nào ? Thân thể nàng mong manh như , nhẹ nhàng bóp một cái cũng dưỡng mấy hôm, Vương Niên..."
Hắn nghẹn lời, cố gắng định tâm tình, mới từng chữ từng câu :
"Lúc bỗng nhận , kiếp , vĩnh viễn thể rời xa nàng. Nếu nàng xảy chuyện, sẽ phát điên."
Hắn từng bước , xổm xuống, cẩn trọng từ phía ôm lấy , sợ nữa đẩy .
"Trạm Trạm, đừng rời xa ... ?"
Nghiêm Cẩn Ngọc , tuy để thấy, nhưng , đang .
Nước mắt kìm , tuôn rơi ngớt, lưng thầm thì:
"Ngươi ngốc lắm... ch*t , chẳng ngươi toại nguyện tướng quân ?"
Nghiêm Cẩn Ngọc vùi đầu cổ , hàng mi ướt sũng, lời nào.
Ta xoay , ôm lấy , như đang vuốt ve một con ch.ó sói lớn, nhẹ nhàng xoa đầu .
Thì ... cũng sợ.
Lòng mềm nhũn, vỗ nhẹ lưng , khẽ :
"Ngươi cứ , cũng , gì mà mất mặt ."
Nghiêm Cẩn Ngọc vì mà cam lòng mạo hiểm c.h.é.m đầu, vì mà giả sổ sách, còn gì tính toán nữa chứ.
Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy , khẽ than:
"Trạm Trạm, nàng thật là... ăn đến gọn gàng sạch sẽ."
Ta khúc khích, một dòng nước mũi lớn lăn ,
"Từ ba tuổi thể chế ngự ngươi, mà ngươi vẫn chẳng chịu nhận."