Cẩm Y Ngọc Thực - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:07:16
Ta sững , lửa giận kịp bốc lên, cảm xúc khác thế, một niềm vui nho nhỏ khó thành lời, âm ỉ xoay quanh nơi n.g.ự.c như cánh bướm đập nhẹ.
Nghiêm Cẩn Ngọc thì thong thả ăn chỗ đùi gà mà cắn qua.
Nghĩ đến việc mặt còn Nghiêm lão ngự sử, rụt rè đổi cách xưng hô, khẽ :
"Phu quân… chỗ đó cắn mà…"
Nghiêm Cẩn Ngọc điềm nhiên đáp: "Ăn ."
"Biết … …"
Ta ăn đám thịt gà xé cho , khoé môi tự lúc nào khẽ cong lên.
Từ đầu cuối, Nghiêm lão ngự sử như thể mù mắt, chỉ chăm chú bát canh củ cải mặt, hết bát đến bát khác.
Một bữa cơm yên tĩnh trôi qua, lúc khỏi cửa, Nghiêm lão ngự sử chỉ để một câu, dặn Nghiêm Cẩn Ngọc:
"Tự soi xét, khắc chế bản ."
Nghiêm Cẩn Ngọc cung kính đáp: "Nhi tử tuân lời dạy của phụ ."
Ta mà sống mũi cay xè, suýt rơi nước mắt.
Nghiêm lão ngự sử rõ ràng thấu hành vi của , chỉ mượn câu để răn dạy.
Có giận quá, từng mắng là "gian thần tiểu nhân", :
"Thần là kẻ trong lòng mà loạn, chẳng dám tự nhận là quân tử."
Khắc chế… Hắn quả thật nên học cách khắc chế.
Nhà họ Nghiêm cách phủ công chúa chẳng xa, đường trở về, vẫn bước .
"Này… ngươi xem, phụ ghét ?"
Lúc nãy ở nhà họ Nghiêm, thật sự căng thẳng, sợ lỡ lời lỡ bước mà khiến Nghiêm lão ngự sử hài lòng.
Nghiêm Cẩn Ngọc thong thả bước , đầu : "Công chúa để tâm ?"
"Dĩ nhiên , ông là phụ ngươi cơ mà!"
" khi gả đây, hình như cũng chẳng hỏi qua ý phụ thì ?"
Nghĩ , cuộc hôn sự vốn là do cùng phụ hoàng hợp sức thúc đẩy, chẳng liên quan gì đến nhà họ Nghiêm.
Ít nhất, từ góc của họ, họ là bên động, chấp nhận một vị công chúa con dâu, đến bữa cơm còn dè dặt, quả thật thiệt thòi.
Nghiêm Cẩn Ngọc chỉ đang thuật sự thật, nhưng cam lòng nhận về .
Nếu tại lúc đầu trêu chọc, “trượt tay” mà gả cho ?
Đã quen tranh cãi với , liền hỏi: "Ngươi đang trách ?"
Hắn đáp: "Thần chỉ , là công chúa, cần để ý đến ai cả."
Tình ý mềm mại trong lòng dần dần tan biến.
Không cần để ý… là ý gì?
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Năm đó, dẫn đánh mấy công tử nhà quan ở kinh thành, từ đó mang tiếng ngạo mạn, ích kỷ, nhẫn tâm.
Trong mắt Nghiêm Cẩn Ngọc, e rằng cũng chẳng khác gì.
Vì ích kỷ, nên mới cần để ý đến ai?
Ta cảm thấy đang mỉa mai .
Nghiêm Cẩn Ngọc , ánh trăng lạnh lẽo, vẫn giữ dáng vẻ trấn định, lãnh đạm :
"Công chúa cũng thấy đó, gia phong nhà họ Nghiêm nghiêm khắc, ở trong đó, đều khó chịu, nghĩ rằng cũng chịu khổ như nữa."
"Ý ngươi là gì?" Ta lạnh lùng hỏi, "Ta nên nhà họ Nghiêm?"
Hắn mấp máy môi, hồi lâu như thể buông bỏ điều gì, chỉ buông một chữ: "Phải."
Một nàng dâu, đến nhà chồng cũng ?
Giọng bỗng cao vút, vang vọng trong con phố vắng, càng thêm chói tai:
"Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi tưởng gả đây là để chơi trò nhà ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-y-ngoc-thuc-vpuj/6.html.]
Nghiêm Cẩn Ngọc đột nhiên im lặng, chỉ lặng lẽ , ánh mắt như thấu tim gan.
"Chẳng lẽ ?"
Câu …
Chẳng
lẽ
…như một tiếng sét đánh tan ảo tưởng trong đầu .
Thì trong lòng , gả cho chỉ là một trò chơi, là đùa cợt.
Nếu trong mắt , gả cho chỉ là một trò đùa, những đêm dài tháng rộng, ôm gọi “Trạm Trạm”, rốt cuộc là đang nghĩ gì?
Là cho đủ lễ? Hay là diễn trò?
"Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi dựa mà như ?"
Nghiêm Cẩn Ngọc :
"Hôm đó, khi bước động phòng, công chúa những gì, còn nhớ ?"
"Ta mà nhớ ." Ta lạnh mặt.
"Người , đính hôn thì vẫn thể huỷ, thành thì thể ly, cùng lắm thì nghỉ chồng. Nếu Nghiêm mỗ đối xử với , thì cứ là ."
Nghiêm Cẩn Ngọc đúng là trí nhớ đáng sợ, lúc đó chỉ tiện miệng chơi, mà nhớ đến tận bây giờ.
Ta tức đến run , nghiến răng :
"Nếu thật sự sống đủ thì ? Ngươi định đưa ?"
"Bất kể công chúa ở , thần cũng sẽ chịu trách nhiệm."
"Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm…" Ta hét lên giận dữ,
"Ngoài cái miệng chịu trách nhiệm, ngươi còn gì khác?"
Lấy đàn ông , vốn dĩ chẳng nên mong gì hơn.
Mắt đỏ lên, chằm chằm :
"Nghiêm Cẩn Ngọc, năm đó đánh là vì ngươi, mang tai tiếng cũng là vì ngươi. Nếu ngươi chịu trách nhiệm, thì hãy chịu cho trót."
Ta chẳng buồn để ý đến ánh mắt kinh ngạc trong mắt Nghiêm Cẩn Ngọc, tức trở về phủ công chúa.
Thật là vô lý! Năm đó nếu thấy ngây trong hẻm, ức h.i.ế.p mà vẫn nhẫn nhịn phản kháng, thể bốc đồng tay đánh ?
Nằm giường, cơn giận khiến n.g.ự.c đau thắt, trằn trọc lật qua lật , vẫn thấy Nghiêm Cẩn Ngọc trở về.
Ngoài , thị nữ bẩm báo:
"Do trong cung chiếu gấp, phò mã cung ."
Hay lắm.
Hắn đúng là kiếm cớ để tránh mặt .
Ta gom hết y phục của , gói thành một bọc, nghĩ ngợi một lát, vẫn nhẫn tâm nổi, liền đặt thêm đó một hộp hảo hạng.
Sau đó gọi : "Từ hôm nay, phò mã thư phòng ngủ."
"Chuyện … chuyện e là …" Gia nhân lắp bắp.
"Sao ? Có gì mà ? Ta từ khi nào phủ công chúa đổi họ sang họ Nghiêm ?"
"Dạ… , nô tài lập tức ."
Gia nhân cuống quýt chạy như gió qua mặt.
"Chậm !" Ta nổi giận, một chân bước cửa, quát theo bóng lưng:
"Cẩn thận đổ !"