Cẩm Y Ngọc Thực - Phiên ngoại
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:07:37
Ngày Vương Niên tịch thu gia sản, trong phòng ngủ lục hơn hai chục bình "kim hồ" (bô bằng vàng).
Phụ hoàng giận đến mức đạp đổ long án, lập tức hạ chỉ treo xác Vương Niên bên ngoài thành, mặt về phía Thông Châu, treo đủ một tháng trời.
Thư Cát, với phận chứng nhân, lệnh theo hồi kinh.
Ta hiếm thấy phụ hoàng lúc ở tư thất mà vẫn giữ vẻ nghiêm nghị đến .
Người khoác hoàng bào sắc vàng tươi, mặt mày nghiêm cẩn, chễm chệ nơi chính vị nha môn, tay vuốt bộ râu thưa thớt, dáng vẻ tựa đế vương chân chính.
Khi Thư Cát dẫn , sợ đến run :
"Hoàng... Hoàng lão gia..."
Mộc Tướng quân bên bèn phụ họa đúng lúc, tay chắp n.g.ự.c đưa lên tai, cao giọng:
"Vô lễ! Đây chính là Thánh Thượng đương triều, còn mau quỳ xuống!"
Thư Cát lập tức quỳ sụp xuống đất:
"Thần... thần vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Phụ hoàng khẽ ho một tiếng, khoé miệng nhếch lên vội nén , trầm giọng :
"Trẫm Vương Niên tội ác tày trời, liền hành vi phục đến Quỳ Châu. Nay bọn đền tội, khanh cần theo trẫm hồi kinh chứng. Trẫm niệm tình thế khanh trắc trở, công tố giác, đặc chuẩn cho khanh cư ngụ ở kinh thành. Trẫm..."
Ta đến buồn ngủ, mắt díp , len lén ghé sát tai Nghiêm Cẩn Ngọc, ngái ngủ hỏi:
"Ngự sử Đại nhân, phụ hoàng mấy chữ ‘trẫm’ ? Có nhất thiết nhấn mạnh phận thế ?"
Phụ hoàng... thật trẻ con quá đỗi.
Nghiêm Cẩn Ngọc để mặc tựa vai , khẽ đáp:
"Vừa là thứ ba. Thánh thượng đang hăng, e rằng một tuần là nguôi. Nếu nàng buồn ngủ, đưa nàng hồi phủ."
Đầu gục lên n.g.ự.c , khẽ hỏi như mộng du:
"Chuyện nực như , Ngự sử đại nhân chẳng định quản ?"
Nghiêm Cẩn Ngọc khẽ nâng cằm lên, đôi mắt mơ màng của mà :
"Chuyện của tiểu nữ tử, vi thần quản."
Ta liền tỉnh táo, mắt mở to: "Ta ăn băng lạc!"
Nghiêm Cẩn Ngọc hồi lâu, mới chậm rãi đáp:
"Chuyện của tiểu nữ nhà ... thần vẫn nên quản. Không ."
Ta bĩu môi, chẳng rõ là thứ mấy nài nỉ cho ăn băng lạc, mà Nghiêm Cẩn Ngọc vẫn cứng rắn, một miếng cũng cho.
Ta uất ức chỉ tay bụng, lí nhí : "Thật ... , là ăn..."
Nghiêm Cẩn Ngọc vẫn đổi sắc mặt:
"Tử tôn hiếu kính trưởng bối, thứ hại , dù thèm cũng nhịn."
Ta chặn họng lời nào, đành than thở:
"Hài nhi , mẫu chịu đủ khổ sở từ phụ con, ngày ... đến lượt con ..."
Thèm ăn khơi dậy, chẳng thể nào dập tắt , cựa quậy trong lòng , tìm mãi tư thế dễ chịu.
Nghiêm Cẩn Ngọc cúi đầu, than một tiếng:
"Tổ tông ơi, nàng an phận chút ... ... ngâm nước lạnh mãi cũng chịu nổi ."
Ta ngẩn , lập tức vùi mặt hõm cổ , sợ ai thấy gương mặt đỏ bừng như ráng chiều.
Sau biến cố của Vương Niên, thai nhi suýt giữ , khổ cực nhất vẫn là Nghiêm Cẩn Ngọc.
Khoé môi cong cong, bất chợt ôm lấy cánh tay , ngước mắt long lanh :
"Ngự sử đại nhân, vạn nhất... vạn nhất là một tiểu thư thì ?"
Nghiêm Cẩn Ngọc dẫn dắt, mà nghiêm túc suy nghĩ, liền thừa cơ tiếp:
"Tiểu nữ nhi trong bụng , nàng chỉ ăn một miếng thôi... phụ đồng ý ?"
Nghiêm Cẩn Ngọc khẽ ho một tiếng, dời ánh mắt nơi khác, hồi lâu mới đáp:
"Vậy thì... chỉ một miếng."
Từ khoảnh khắc , liền nguyện lòng đứa bé trong bụng là một tiểu thư.
Trên đường hồi kinh, phụ hoàng quét sạch tâm tình u ám, bắt đầu kéo Thư Cát mà lải nhải:
"Năm xưa trẫm từng gặp một tiểu cung nữ, đẩy xuống giếng ch*t đuối. Còn kẻ đầu độc, lúc phát hiện xanh tím. Ngươi ngu ngốc như , trẫm đoán chắc rằng nếu cung thì cũng chẳng thoát ch//t. Ngươi xem, trẫm đúng ?"
Thư Cát lệ tuôn như mưa, gật đầu như gà mổ thóc: "Thánh thượng đúng ạ!"
"Trước ngươi còn bảo trẫm khoác lác, trẫm lời thật!"
"Dân nữ ngu , mắt như mù nhận Thái Sơn..."
Về , phụ hoàng lải nhải khiến Thư Cát phát bực, nàng liền ôm lấy chân phụ hoàng, nước mắt ngắn dài:
"Cầu xin Thánh thượng ném dân nữ ngục , dân nữ tội, xin cứ chiếu luật mà xử phạt..."
Sau khi hồi kinh, bất ngờ tin lão ngự sử Nghiêm gia cũng trở về.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Nhớ năm xưa đại hôn xong, đối diện với vị lão nhân nghiêm trang mà chẳng yên lòng chút nào...
Về chút bất hòa cùng Nghiêm Cẩn Ngọc, liền chẳng lui tới nữa.
Gần đây lão ngự sử Nghiêm hồi phủ cũ một chuyến, hiện nay đang ở kinh thành, bèn báo cho ông tin vui .
Ngày thứ hai khi hồi kinh, cùng Nghiêm Cẩn Ngọc trở về phủ Nghiêm gia.
Khi bụng lộ rõ, bên cạnh Nghiêm Cẩn Ngọc, cúi đầu, chẳng dám lão gia tử.
“Ngươi gì?” – Lão gia tử hỏi Nghiêm Cẩn Ngọc.
Nghiêm Cẩn Ngọc nghiêm chỉnh, cung kính đáp:
“Trạm Trạm hoài thai.”
Lão gia tử trầm ngâm liếc , giọng trầm xuống với Nghiêm Cẩn Ngọc:
“Ngươi theo từ đường.”
Lúc với thì ngữ điệu hòa hoãn hơn đôi chút:
“Công chúa dùng bữa , lão thần vài lời dặn dò Cẩn Ngọc.”
Lòng nôn nao, len lén liếc Nghiêm Cẩn Ngọc, gắp món bát cho , khẽ :
“Ngoan, sẽ về ngay.”
Ta từ đường nơi nữ nhân thể bước , mà cũng chẳng ngày đại cát đại hỉ gì.
Lẽ nào... Nghiêm Cẩn Ngọc phạm ... sẽ trách phạt?
Nghiêm gia gia pháp nghiêm khắc, ... thương thế cũ còn lành, há thể chịu thêm hình phạt nữa?
Ta bật dậy, hỏi nha đường đến từ đường, một đường vội vã đuổi theo.
Đến cửa từ đường, chợt dừng bước, Nghiêm Cẩn Ngọc đang quỳ bên trong, lưng thẳng tắp, lão gia tử mặt đen như đáy nồi.
Ta tiến cũng chẳng tiện, lùi cũng xong.
Năm xưa nhất quyết gả cho Nghiêm Cẩn Ngọc, từng kính trọng lão ngự sử, ông hài lòng với cũng là chuyện lẽ.
... Nghiêm Cẩn Ngọc thể quỳ ở đó!
Ngay đó, lão gia tử tức giận mắng:
“Ngươi là đồ hỗn láo! Chuyến tuần du phương Nam trọng đại như , ngươi chẳng tiết chế... Trên đường khiến công chúa mang thai, ngươi từng nghĩ đến thể yếu nhược của nữ nhi ? Quân tử phát dục chi tình, dừng ở lễ nghĩa! Những điều dạy ngươi, ngươi đem cho chó ăn cả ư?”
Nghiêm Cẩn Ngọc cúi đầu:
“Phụ dạy , nhi tử .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-y-ngoc-thuc-vpuj/phien-ngoai.html.]
“Ta công chúa ác nhân khống chế ở Thông Châu, chắc chắn kinh sợ ít. Giờ khá hơn ? Ta thấy nàng ăn uống chẳng bao nhiêu, ngươi để tâm hơn! Đừng cả ngày chăm chăm mấy chuyện lông gà vỏ của lão hoàng đế , tuổi già còn để con cháu lo , khinh!”
Lão gia tử cùng phụ hoàng , quả nhiên oán thù sâu đậm.
“Phu nhân, đây? Gió lớn, mời trong.”
Người hầu trong phủ Nghiêm đều nhận , lúc hảo tâm nhắc nhở.
Không ngờ bên trong hai đều thấy.
Ta cực kỳ bối rối, chân bước một một , dừng nơi ngưỡng cửa, mắt lão gia tử đầy bất an.
Lão gia tử ho nhẹ một tiếng, mặt vẫn lạnh lùng :
“Ngươi dậy .”
Nghiêm Cẩn Ngọc cảm tạ lão gia tử, dậy bước bên , nắm lấy tay :
“Chẳng bảo nàng ở tiền sảnh ăn cho tử tế ? Tay lạnh thế , chạy loạn gì chứ.”
Ta qua vai , sợ lão gia tử trách phạt thêm, liền nặn một nụ ngọt như mía lùi:
“Phụ , con mang theo mấy vò rượu mai, thử xem?”
Lão gia tử bỗng ngây , vẻ mặt thoáng phần ngượng ngùng:
“Vậy... thì nếm thử chút cũng ...”
Nếu nhầm... lão gia tử nở nụ .
Trời cao ơi, thì tính nết của Nghiêm Cẩn Ngọc quả thực giống phụ đến mười phần, mềm nắn rắn buông.
Hiểu điều , trong bữa tiệc xử sự càng thêm khéo léo, miệng một tiếng "phụ ", hai tiếng "phụ ", gọi đến mức lão gia tử mừng rỡ như mở cờ trong bụng, cuối cùng còn uống đến say mềm, để tiểu đồng dìu ngoài mà vẫn :
“A đầu , thường đến thăm phụ nhé.”
Ta tửu lượng kém, bộ đều là Nghiêm Cẩn Ngọc uống .
Giờ ngà ngà, mắt lờ đờ, tựa lên vai , thì thầm:
“Trạm Trạm, từng hối hận cưới nàng.”
“Ai tin ngươi chứ...” Ta đẩy , đẩy mãi xê dịch chút nào,
“Ngươi ôm chí lớn, mưu lược hơn , nếu chẳng vì phò mã, ngươi sớm công thành danh toại .”
Nghiêm Cẩn Ngọc dụi mặt tóc , rượu nóng hổi phả nơi tai , khẽ :
“Ta cần danh vọng. Có vài việc, âm thầm cũng là .”
Nếu uống rượu, những lời tuyệt đối miệng.
Kỳ thực cũng lờ mờ hiểu, phụ hoàng vui vẻ tác thành cuộc hôn nhân , nhưng những việc hệ trọng trong triều, vẫn giao phó cho Nghiêm Cẩn Ngọc .
Mặt ngoài thấy, nên công lao cũng ghi nhận.
Hắn mang danh phò mã, thể đoạt quyền, phụ hoàng băng hà, các hoàng tranh giành quyền lực, sóng gió sẽ chẳng lan đến .
Nghiêm Cẩn Ngọc yên , đời cũng sẽ an lành.
Chỉ lúc mới hồi kinh, dâng sớ liên tiếp tham tấu phủ Bình Nam bá, khí thế lạnh lùng, thủ đoạn tàn độc.
Chẳng bao lâu liền định tội nghịch thần Bình Nam bá, chờ ngày thu đông xử trảm.
Một kế sách, trúng hai đích.
Nghiêm Cẩn Ngọc , tranh công danh.
Chi bằng rằng, vì yêu , buông bỏ công danh.
Nghiêm Cẩn Ngọc chịu thiệt lớn như , thể đòi công bằng?
Thế là hôm , cung, cướp phụ hoàng.
“Người, đưa tiền đây.”
Phi tần Dung phi bưng bát canh lướt qua bên , vội vàng chạy khỏi viện.
Chén canh mang lên, nàng liền quả quyết rằng nguội, hâm .
Phụ hoàng lắc đầu như trống bỏi:
“Không tiền… một xu cũng …”
Ta đập mạnh tay xuống bàn:
“Người chiếm tiện nghi lớn như thế từ nhà Nghiêm Cẩn Ngọc, chúng đòi chức nữa, nhưng thưởng bạc cho hậu hĩnh !”
Phụ hoàng râu run rẩy:
“Chuyện … Trạm Trạm … là Cẩn Ngọc tự nguyện…”
“Hắn hiền thì cũng hiền ?” Ta chống nạnh, gác chân lên ghế, hùng hồn :
“Tuần du phương Nam nguy hiểm bao, thể chi chít thương tích, đến giờ còn lành, lời thấy cắn rứt lương tâm ?”
Phụ hoàng giật , vội vã đỡ xuống:
“Trạm Trạm , con còn đang mang thai… đừng kích động, đừng kích động…”
Thái giám bên cạnh tiến , cúi giọng bẩm:
“Thánh thượng, lão Ngự sử Nghiêm cùng Nghiêm đại nhân đang đợi trong ngự thư phòng.”
Dung phi đúng lúc bưng canh , tươi hô lớn:
“Ôi chao, , mau lên! Mau tiễn thánh thượng dùng bữa xong !”
Lần , Dung phi trực tiếp khóa luôn cả và phụ hoàng ngoài cửa lớn.
Phụ hoàng: “…”
Hiện tại như con kiến chảo nóng, tới lui:
“Làm họ đều cả … Trạm Trạm, con thể đưa Cẩn Ngọc về ?”
Ta mặt đổi sắc đáp: “Đưa tiền.”
Phụ hoàng đau khổ vuốt mái tóc hoa râm:
“Trạm Trạm , phụ hoàng già … lúc con để ý …”
“Nói gì cũng vô dụng, đưa bạc xong liền .”
Sau đó, trong ngự thư phòng nổ một trận cãi vã kịch liệt.
Lão Ngự sử Nghiêm và phụ hoàng đỏ mặt tía tai tranh chấp.
Ta Nghiêm Cẩn Ngọc dắt tay, bên cạnh, ôm bát nóng chậm rãi nhấp.
Loại “trận mây gió” , cùng quen từ lâu, quả thực chẳng cần can ngăn.
“Trẫm gả nữ nhi cho ngươi, chính là nhà ngươi yên !”
Phụ hoàng chỉ lão gia tử, tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
Lão Ngự sử nghiến răng ken két, nổi giận lôi đình:
“Ngươi tính sai ! Bây giờ con bé gọi một tiếng ‘phụ ’ ngọt như mật, ngoan ngoãn hơn ở nhà ngươi bao nhiêu !”
Nói còn đầu tìm kiếm sự đồng tình từ .
Ta ôm bát , mỉm ngọt ngào gọi: “Phụ ~”
Lão gia tử nở nụ tươi như hoa: “Ây da~”
Phụ hoàng nghiến răng nghiến lợi:
“Trạm Trạm, còn phụ hoàng thì ? Phụ hoàng thì ?”
Ta đầu, cũng ngọt như mật đáp: “Phụ hoàng~”
Phụ hoàng lập tức phấn chấn thần sắc.
Cuối cùng, từ trong tay phụ hoàng và lão gia tử mỗi nhận một phần lì xì đỏ, rời khỏi ngự thư phòng nơi khói thuốc tan, nắm tay Nghiêm Cẩn Ngọc, hớn hở về nhà sống những ngày yên vui.