Cận Thị Nặng Xông Vào Trò Chơi Kinh Dị 1
Chương 5
13
Bốn Boss lớn đồng loạt ra ngoài, lưu luyến không rời tiễn tôi đến tận… cổng lớn lầu ba mươi.
Tôi nhìn đống đạo cụ, lại nhìn váy đỏ đang mặc trên người, cảm động muốn khóc.
Ai nói đây là trò chơi kinh dị? Đây chẳng phải là người nhà đáng yêu nhất của tôi hay sao?
Bão bình luận nói với giọng chua lè:
[Nếu cho tôi mấy đạo cụ này, tôi cũng cảm thấy họ đáng yêu. ]
[Không thể không thừa nhận, Ninh thần đúng là có bản lĩnh, chí ít cô ta có thể sống ở tầng ba mươi đến tận bây giờ, thậm chí còn được các Boss lớn yêu thích. ]
[Nói cũng đúng, mấy người chơi trước còn chưa vào được cửa tầng ba mươi nữa là, toàn bị bé loli mặc váy máu giết sạch. ]
[Theo tôi thấy, có bốn Boss lớn làm chỗ dựa, lại có nhiều đạo cụ trâu bò như vậy, chắc chắn Ninh thần có thể qua ải! ]
[Y chang cảm giác nhà tôi có con gái mới lớn, hu hu hu ~ ]
Vừa đến tầng 29, tôi lễ phép gõ cửa, vừa gõ được một tiếng, cửa đã mở ra.
Theo tin tức thu được trên nhóm chat, người chơi tầng này đã tiêu lâu rồi.
Bên trong cánh cửa là một cặp chị em sinh đôi, xem chừng còn ở độ tuổi thiếu niên, bọn họ cảnh giác nhìn đạo cụ trong tay tôi, đặc biệt là cây dao cùn, rồi mỉm cười lấy lòng:
“Là hàng xóm tầng 30 à? Đến thăm hỏi thì cứ đến thôi, mang theo vũ khí làm gì? Chẳng lịch sự tí nào. Đây là tấm thẻ thăm hỏi của tầng 29, mời ngài nhận cho.”
Nếu không phải đầu của chúng bị bể nát nhìn không ra hình dạng cùng mớ quần áo đang bốc mùi thì chắc sẽ thân thiện hơn.
Tôi cầm tấm thẻ trông rất đơn giản, trên đó có vài hoa văn màu đen, không nhận ra hình thù.
Tôi cảm ơn hai chị em họ, rồi lễ phép hỏi thăm:
“Có thể mời chị vào trong uống ly trà hay không? Chị nghĩ, mình có thể nói về kết cục của mẹ và kẻ thù của bọn em.”
Đúng vậy, thật ra lúc tiến vào trò chơi kinh dị này, khi đứng dưới lầu, chẳng phải tôi không làm gì hết.
Trong khi mọi người đang tranh nhau chọn tầng, thì tôi rảnh rỗi dạo năm vòng quanh cao ốc.
Rốt cục ở trong đống rác bị khí đen bao quanh, trong một đống nôn đầy chất nhầy chẳng biết là chất gì, lấy được một tờ báo bị vứt bỏ.
May thay, đây là nghề cũ của người nằm ở dưới đáy xã hội như tôi.
Tôi là cô nhi, chuyện thường làm lúc nhỏ là lục thùng rác, xem có gì để ăn hay không.
Mà chỗ này, thường hay bị người chơi bỏ sót.
Huống chi, bọn họ còn đang vội vã tranh nhau lên lầu, căn bản không nghĩ tới bên ngoài còn có thứ gì đó.
Tôi chẳng chút ghê tới dí mặt vào tờ báo, nhìn thật kỹ, thấy trên đó có ghi về nguyên nhân cái chết của các con quỷ ở ba mươi tầng trong phó bản ‘Gia đình hạnh phúc’, thậm chí còn đính kèm hình.
14
Bão bình luận lại sôi trào:
[Đậu xanh, tôi bỏ lỡ gì à? Hồi trước tôi thấy chị gái này nằm rạp trên đất bới rác, tôi còn tưởng do chị ta đói.]
[Không trách cậu, cũng tại camera không zoom cận cảnh, bên bọn tôi có thấy tờ báo trong tay cô ta đâu, còn tưởng cô ta ăn rác.]
[Nghĩ đi nghĩ lại, tại sao tờ báo đó một người cận thị có thể nhìn thấy, còn đám tinh mắt như bọn mình lại không.]
[Vì cô ta chỉ mù một phần mắt, còn bọn mình mù cả trái tim.]
Hai chị em ở tầng 29, vào một ngày trước sinh nhật mười tám tuổi, bị ba ruột lừa lên sân thượng, sau đó bị ba ruột và tình nhân đẩy xuống.
Bởi vì cha của bọn họ ở rể, nên luôn nghĩ cách chiếm tài sản của mẹ.
Cuối cùng vì không muốn để hai đứa nhỏ này lớn lên rồi kế thừa tài sản, nên tình nhân của ba họ đã nghĩ ra âm mưu ác độc như thế này, mà ba ruột của họ lại gật đầu đồng ý.
Ba năm sau cái chết của chị em bọn họ, người ba ruột cùng tình nhân bị phán tử hình, án tử được chấp hành ngay lập tức.
Còn mẹ của họ cũng đóng cửa công ty, mang theo ảnh chụp của hai người, bắt đầu du lịch vòng quanh thế giới.
Uống xong một ly trà, cũng kể xong câu chuyện.
Hai chị em sinh đôi mặt đầy nước mắt nhìn tôi đứng dậy.
Tới cổng lớn của tầng 29, tôi bỗng nhiên đưa tay phủi bụi đất dính trên quần áo họ:
“Từ hôm nay trở đi, hãy sống cho thật tốt, dù là ở đây đi nữa.”
“Chỉ cần nhớ về nhau, một ngày nào đó, hai đứa sẽ gặp lại mẹ mình.”
Nhìn bọn họ gật đầu, tôi vui mừng xoay người đi xuống dưới.
15
Tôi đến 28 tầng.
Người chơi ở tầng này cũng chết rồi.
Khuất phục dưới dâm uy của đạo cụ…À, không phải, là tin phục sắc đẹp của tôi.
Lúc tôi vừa gõ cửa, con quỷ ở tầng này đã cung kính đưa tôi một tấm thẻ thăm viếng.
Cô ấy là một cô gái trẻ mặc trang phục cosplay rất lòe loẹt, trang điểm cũng rất lòe loẹt, nhưng dáng người lại rất hoàn hảo.
Tôi chẳng thấy ngạc nhiên.
Bởi vì, cô không phải chết ngoài ý muốn, mà là uống thuốc ngủ tự sát.
Năm cô ấy chết, chỉ tròn 19 tuổi, là độ tuổi thanh xuân mơn mỡm.
Lại vì một sự cố về trang phục, mà bị ép đến mức phải tự sát.
Khi đó, cô ấy thấy trên mạng có một bộ đồ rất đẹp, bèn tìm mua một thứ tương tự, rồi vui vẻ chụp hình đăng lên trang cá nhân.
Sau đó, cô ấy đã nhận hàng vạn câu nhục mạ.
Họ nói sao cô ấy không mang tóc giả, sao cô ấy không trang điểm, nói cô ấy không tôn trọng phong cách 2D, nói cô ấy bôi nhọ giới cosplay, hạ thấp cấp bậc của cosplayer, nói cô ấy nên chết luôn cho rồi.
Cuối cùng,họ còn điều tra thông tin cá nhân, điên cuồng quấy rối ba mẹ và bạn bè cô ấy, thậm chí còn photoshop ảnh cô ấy thành ảnh nude rồi gửi cho ba mẹ.
Cô gái ấy hoảng sợ, luống cuống, cô ấy không biết cosplay là gì, cũng chẳng biết gì về cộng đồng ấy.
Lúc đó, cô ấy chỉ đơn thuần cảm thấy bộ đồ kia rất đẹp, cô ấy muốn mua về để mặc.
Nhưng về sau cô ấy cảm thấy, mình có tội.
Chắc hẳn cô ấy phải dùng cái chết để chấm dứt tội ác này.
Thậm chí trước khi uống thuốc ngủ, cô ấy còn mặc bộ trang phục ấy, hóa trang, rồi đeo tóc giả.
Cô ấy nghĩ rằng, nếu không làm thế, khi đến m tào Địa phủ, chẳng may gặp phải người trong cộng đồng ấy, thì lại bị mắng chửi, thậm chí không cho cô ấy đầu thai chuyển thế.
Tôi lấy bông tẩy trang từ trong phòng cô ấy, từng chút từng chút lau đi lớp hóa trang lòe loẹt, dịu dàng khuyên bảo:
“Thứ bị nhốt, là bọn họ, không phải em.”
“Em biết không? Sau khi em qua đời, những người đó cũng lay lắt sống, rồi lớn lên, có người kết hôn, có kẻ sinh con, nhưng bọn họ không có hạnh phúc, thậm chí có người còn vào viện tâm thần, chỉ vì họ quá cố chấp.”
“Nơi này không có bất cứ cộng đồng nào hết, chỉ có sống và chết. Cho nên, ở đây, em thích mặc gì thì mặc, muốn trang điểm thế nào thì làm thế ấy. Chờ sau khi bọn người kia chết rồi đến nơi này, em có thể tra tấn họ.”
“Đương nhiên, tôi cho rằng, những người đó, cho dù chết cũng không đáng để có cơ hội phục sinh.”
Nghe tôi nói đến đây, cô gái ấy mỉm cười.
Cô ấy chậm rãi rút ra một đôi song hoàn cửu tiết tiên từ sau lưng, trong mắt nổi lên tia nhìn khát máu.
Đó là vũ khí của nhân vật 2D mà cô ấy đã cosplay.
“Được rồi, chị ơi, em sẽ làm chính mình.”
“Nếu có một ngày bọn họ đến đây, em sẽ để họ chết dưới vũ khí mà họ coi như thần, âu đó cũng là vinh hạnh,”
Đây mới đúng là khí chất phù hợp với Boss tầng 28.