Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cảnh Báo Bị Bỏ Qua - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

13

 

Tối hôm đó, tôi vừa bước đến cổng khu nhà thì chạm mặt ba gã đàn ông quen thuộc.


Chính là ba tên đã thay phiên hại tôi kiếp trước.


Chúng vẫn cười cợt, tán dóc như không có gì.

Khi thấy tôi, ánh mắt cả ba đều sững lại trong vài giây.


Tôi kịp thời trấn tĩnh, lướt qua mà không để lộ chút cảm xúc nào.

Nhưng nỗi hận trong lòng tôi gần như bùng nổ.


Tôi chưa thể ra tay.

Giờ chưa phải lúc.


Từ hôm đó, ba tên này bắt đầu ra vào nhà dì tôi như cơm bữa.

 

Mẹ tôi nghe dì than thở:

 

 “Không biết thằng Hàn dạo này sao nữa, cứ dẫn bạn về nhà suốt. Ở ăn, ngủ lại, ăn uống xả láng. Bực muốn chec!”

 


Mẹ tôi hỏi lại:


 “Bà không cấm được à? Còn Miêu Miêu đâu?”

 


Dì thở dài:


“Nói thì nói, chứ nó không nghe. Nó còn chưa chuyển nhượng căn nhà cho Miêu Miêu như đã hứa…”

 


Tôi phì cười.

Giờ mới lo thì đã muộn rồi.

 

14 

 

Rồi chuyện cũng đến. Một buổi tối, dì đột ngột gọi điện cho mẹ tôi, giọng hoảng loạn:


“Anh chị ơi! Chúng tôi... chúng tôi bị đưa đi cấp cứu rồi!”

 


Tôi và bố mẹ chạy đến bệnh viện.

Cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng nghẹn lời.


Cả dì và dượng đều bị đột quỵ cùng lúc, do uống nhầm thuốc hạ huyết áp quá liều.


Hai người được cứu sống nhưng hoàn toàn liệt nửa người, không thể nói chuyện.


Tôi biết ngay đây là tác phẩm của Hàn Tân.


Hắn không muốn dây dưa lâu, nên ra tay dứt khoát, "giải quyết" cả hai người cùng lúc.


Dì và dượng nằm liệt trong phòng bệnh, rơi nước mắt không nói được lời nào.

 

Miêu Miêu lại chẳng hiểu gì, chỉ biết khóc rấm rứt.

Hàn Tân thì ra vẻ ôm ấp an ủi:


 “Đừng sợ, em còn có anh mà.”

 


Dì và dượng nghe vậy càng kích động, muốn gào lên mà bất lực.

Tôi nhìn họ, lòng chỉ thấy… thỏa mãn.

 

15


Hàn Tân thuê người chăm sóc hai ông bà rồi rước ba tên bạn thân chính thức chuyển vào nhà dì tôi.


Miêu Miêu vẫn ngây thơ gọi tôi đến:


“Bạn của Hàn Tân muốn gặp chị, giàu có lại đẹp trai. Mau đến nhé!”

 


Tôi dứt khoát từ chối.

Vì tôi biết — bọn họ chính là tử thần đội lốt người.


Tôi bắt đầu phản công.


Tôi lôi Hứa Hạo từ danh sách chặn ra và nhắn một câu:


“Muốn có được Chu Miêu Miêu không?”

 


Hắn bất ngờ:


 “Ý em là gì?”

 


Tôi gửi đoạn clip trong phòng nghỉ ngày cưới.


Một lúc sau, hắn mới nhắn lại:


 “Hóa ra em đã biết lâu rồi… Em chia tay anh vì thế sao?”

 


Tôi không phủ nhận.


“Đúng. Giờ gửi anh video là vì em nghĩ cô ta đáng được 'cứu'. Anh tự quyết định làm gì với nó.”

 


Hắn còn hỏi:


“Em không hận anh à?”

 


Tôi không trả lời.

Vì tôi… khinh chẳng thèm hận.

 

16


Hôm sau, bố mẹ tôi nói muốn đến thăm dì và dượng.


Tôi đi theo.


Vừa vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả chec lặng.


Nhà như bãi rác, bẩn thỉu và bốc mùi.

Dì và dượng nằm bẹp trên giường, nước miếng trào ra, không ai lau dọn.


Người giúp việc ngập ngừng:


“Tôi một mình chăm hai người, còn nấu ăn, dọn dẹp... không nổi nữa. Tôi xin nghỉ, mai rời đi.”

 


Bố tôi hỏi:


“Miêu Miêu đâu?”

 


Người giúp việc im bặt, nhìn về phía phòng ngủ.

Tôi kéo mẹ lại, cùng bà mở cửa.


Cảnh tượng khiến mẹ tôi hét thất thanh!


Miêu Miêu nằm tr ần tr uồng trên giường, cùng với Hàn Tân và… mấy tên bạn của hắn.


Mẹ tôi chạy ra ngoài, còn bố tôi thì choáng váng.


Miêu Miêu không hề ngại ngùng, chỉ hơi sững người khi thấy tôi.

Tôi lạnh lùng liếc một cái rồi bỏ đi.

 

 

17

 

Vừa ra khỏi thang máy, người giúp việc chạy theo tôi:


“Cô Tiểu Thẩm, tôi mai rời đi rồi, nghĩ kỹ vẫn nên nói với cô một chuyện…”

 


Tôi ngạc nhiên hỏi:


“Chuyện gì thế ạ?”

 


Bà ấy kéo tôi đến chỗ khuất rồi thì thầm:


“Cô Miêu như bị quỷ nhập vậy, ngày nào cũng lăn lộn với đám bạn của cậu Hàn… Mấy người đó chơi rất kỳ quái, đáng sợ lắm. Tôi còn nghe nói hai căn nhà đã chuyển sang tên cậu Hàn rồi… Bố mẹ cô Miêu tuy không nói được, nhưng nhìn thấy hết. Họ sốt ruột đến bật khóc mà bất lực!”

 


Tôi lập tức ngắt lời bà:


“Cô là người tốt. Chuyện này xem như chưa nghe thấy gì.

Mai cứ rời đi đúng hẹn, đừng dây vào nữa, tránh mang họa vào thân.”

 


Bà ngẩn người nhìn tôi, thấy tôi bình tĩnh thì dường như hiểu ra điều gì.


“Thôi được rồi… mai tôi đi!”

 


Tôi nhìn bóng lưng bà rời đi, khẽ cười lạnh.


Chu Miêu Miêu, đây mới chỉ là bắt đầu.

 


18

 

Vài hôm sau, Chu Miêu Miêu gọi điện mắng tôi:


“Chị quản lại bạn trai cũ của chị đi! Sao cứ nhắn tin q u ấ y rối tôi, còn đòi tôi quay lại với hắn?!”

 


Tôi giả ngơ:


 “Em nói Hứa Hạo á? Chị chia tay hắn rồi mà, có liên quan gì đến chị?”

 


Miêu Miêu giận dữ:


“Chị biết không?! Hắn có clip của tôi với hắn hôm cưới!

Tôi không biết vì sao lại ngủ với hắn, còn bị quay lại!

Giờ hắn đòi tôi yêu hắn, nếu không sẽ đưa clip cho Hàn Tân xem!”

 


Tôi làm ra vẻ kinh ngạc:


“Em… em phản bội chị?!”

 


Miêu Miêu á khẩu, vội vã biện hộ:


“Tôi say rượu mà! Không phải lỗi của tôi! Là hắn ép tôi!”

 


“Chị giúp tôi đi! Hắn mà gửi clip cho Hàn Tân là tôi chec chắc!”

 


Cô ta bỗng dừng lại vài giây, rồi thốt lên:


“Chec rồi! Hắn vừa gửi tôi một bài viết… Chị đợi đã…”

 


Tôi đoán được — hẳn là bài cảnh báo tra nam!

 

Loading...