Cánh Én Xuân - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 00:45:24
1
Năm năm tuổi, mẹ mang thai.
Để trốn tránh chính sách kế hoạch hóa gia đình, bà ném sang cho nuôi.
nhà làm chịu ?
Cậu mợ đã một cặp song sinh – một trai một gái – lúc đó đang học lớp sáu, là giai đoạn bắt đầu tốn kém.
Dù và mợ đều chăm chỉ làm ăn, điều kiện kinh tế khá hơn nhà một chút, nhưng bỗng dưng thêm một đứa trẻ thì vẫn là gánh nặng quá lớn.
Mợ kiên quyết phản đối, nếu nuôi thì bà sẽ ly hôn.
Mẹ quỳ lạy van xin ngay cửa nhà .
Thời buổi đó, nhà nào chút động tĩnh là cả xóm kéo đến hóng chuyện.
Dù gì công việc thì mai vẫn thể làm, còn chuyện ho thì chỉ diễn trong một đêm.
Một đám chỉ trỏ cửa nhà .
Mẹ năn nỉ , cứ coi như nhặt một con chó con mèo, cho ăn đỡ đói là .
Bà ném nhà , lưng bỏ .
Mặc cho mợ mắng chửi thậm tệ, bà thèm đầu lấy một lần.
Tôi dám theo mẹ, bà bảo nếu chết ở nhà thì ngoài đường làm ăn xin mà sống.
Mợ cho nhà, chỉ biết ôm đầu gối cửa suốt cả đêm.
Tôi ngước trăng tròn, lắng tiếng cãi của mợ vọng từ trong nhà.
Đêm đó đáng sợ thế nào, đã còn nhớ rõ nữa.
Tôi chỉ nhớ trăng đêm tròn, trắng.
Tôi tưởng tượng trong đầu, rằng Hằng Nga cung trăng thấy mẹ bỏ rơi, sẽ xuống trần đưa về Quảng Hàn cung.
Nếu lên cung trăng , ba mẹ phát hiện biến mất, nhất định sẽ hối hận vô cùng.
Đến lúc đó, dù họ lóc van xin về, cũng sẽ về nữa.
2
Giữa lúc và mợ đang cãi , ngủ .
Không rõ họ đã bàn bạc thế nào, sáng hôm , đánh thức – đứa trẻ ngủ cửa – dắt nhà.
Mợ mặt lạnh như băng, đang “tạch tạch tạch” đạp máy khâu.
Anh chị họ đã học từ sớm.
Tôi rón rén bước tới mặt mợ, gương mặt u ám đến đáng sợ của bà, run rẩy dám thở mạnh.
Cậu đẩy nhẹ một cái từ phía , bảo:
“Chào mợ con.”
Tôi lập tức ngoan ngoãn :
“Cháu chào mợ ạ.”
Mợ chẳng buồn để ý, đến một ánh mắt cũng thèm cho .
Tôi sang , bất lực :
“Không , mợ con chỉ đang giận thôi. Đợi bà nguôi là cả. Bà thôi, chứ là mềm lòng lắm.”
Tôi gật đầu như hiểu như , lấy hết can đảm hỏi mợ:
“Mợ ơi, mợ thích mèo thích chó ạ?”
Cuối cùng mợ cũng chịu bố thí cho một ánh , lạnh nhạt :
“Chẳng thích con nào cả.”
Lời chuẩn kỹ càng bỗng nghẹn trong họng, nữa.
Ban đầu nghĩ, nếu mợ thích mèo, sẽ bắt chước kêu “meo meo”.
Nếu mợ thích chó, sẽ học kêu “gâu gâu”.
Suy nghĩ của một đứa trẻ năm tuổi thật ngây ngô, nhưng khi đó chẳng hiểu gì, cũng chẳng gì cả.
Tôi thật sự biết làm gì mới thể khiến mợ – vẻ ghét – chịu giữ .
Sau khi làm, chỉ còn và mợ ở nhà, càng sợ hãi hơn.
Tôi lo mợ sẽ nhân lúc vắng mặt mà đuổi .
Lúc mợ nấu cơm, chủ động giúp bà nhặt rau, nhưng bà cau đuổi khỏi bếp.
Vậy nên lén khắp các phòng, gom hết quần áo dơ, mang nhà vệ sinh để giặt.
3
Khi chị họ về đến nhà giờ tan học, mợ đã nấu xong cơm, bà bảo họ – Giang Thâm – gọi ăn, Giang Thâm tìm thấy trong nhà vệ sinh.
Anh :
“Thúy Hoa, mẹ gọi em ăn cơm.”
Tôi ngoan ngoãn :
“Anh ăn , em đói, em đang giặt đồ.”
Giang Thâm kỹ thứ trong tay , bỗng đỏ mặt kêu lên:
“Mẹ ơi —— mẹ để em giặt cả cái đó của con?!”
Mợ hùng hổ xông , thấy đang cầm cái quần lót bốn góc của họ, định gì thôi, vẻ mặt vô cùng kỳ quặc.
Tôi hiểu vì .
Ở nhà, cũng giặt đồ cho bố như , nên thấy gì sai cả.
Mợ lệnh:
“Đừng giặt nữa, ăn cơm!”
Tôi lễ phép :
“Mợ ơi, con đói, cần ăn ạ, con thấy quần áo bẩn quá, nên con lấy giặt cho sạch, sắp giặt xong .”
Ai ngờ mợ chẳng thèm , giật phắt quần áo trong tay ném chậu, nghiêm khắc quát:
“Ra ăn cơm, nếu tao bảo mày đưa mày về nhà mày đấy!”
Tôi sợ đến mức dám gì, lập tức răm rắp ăn cơm, thấy chị họ Giang Thiển đang ăn, ngoan ngoãn chào:
“Chị ơi, em chào chị.”
Chị làm như thấy, vẻ mặt cũng lạnh tanh giống y như mợ, mắt cụp xuống, thèm liếc một cái.
Sự xuất hiện của khiến Giang Thiển cực kỳ khó chịu, đây chị một phòng riêng, giờ nhường cho ở chung.
Bố mẹ chị vốn tình cảm, bây giờ cãi suốt đêm, thậm chí còn đến ly hôn, chị ghét – cái kẻ gây họa .
Tôi ngượng ngùng xới cơm, xới xong sợ quá tay, bèn bớt một nửa đổ nồi, xới cơm xong, gắp ba cọng cải thìa chén, chuẩn ghế con ăn.
Mẹ từng , con gái bàn ăn.
4
Mợ hỏi:
“Mày đấy?”
Tôi chỉ cái ghế con chân mợ, :
“Con ở đây ăn ạ.”
Mợ chén cơm nhỏ của , biểu cảm như đang đấu tranh nội tâm, vài giây , bà bỗng chửi một câu tục, dậy rửa một cái tô lớn, đổ phần cơm đã xới đó, thêm hơn nửa bát cơm nữa.
Bà gắp hai đũa cải thìa xanh mướt, một đũa trứng chiên vàng ruộm, một đũa khoai tây xào vàng óng còn lựa mấy sợi thịt heo kho màu nước tương trong đám khoai tây, ném mạnh tô .
“Ăn! Ngồi đây mà ăn!”
Tôi sợ đến mức biết làm , rụt rè :
“Mợ ơi, nhiều quá ạ…”
Tôi cứ nghĩ nên ăn ít thôi, vội vàng lắc đầu, mợ cứ ép ăn làm bỗng thấy ấm áp đến mức chảy nước mắt.
Giang Thiển bỗng :
“Đồ mít ướt.”
“Xin chị họ, em chỉ là vui quá thôi, bố mẹ cần em, may mà mợ chịu nuôi em, em làm ăn mày nữa.”
Giang Thiển im lặng, mợ bĩu môi với chị:
“Ăn , mày nhiều chuyện nhất nhà đấy!”
5
Tuần đầu tiên đến nhà mợ, một đôi én nhỏ làm tổ ban công, mợ đó là điềm lành.
Nhờ phúc khí của chim én, mợ vui vẻ, đạp máy khâu hát, còn may cho một bộ đồ mới.
Mợ dạy hát:
“Én nhỏ mặc áo hoa, mỗi năm xuân về đây, em hỏi chim én vì đến? Én : bà già , lo mà quản chuyện của bà !”
Tôi học theo từng câu một, khi hát cả bài, bộ đồ cũng thành.
Mợ bảo mặc thử, bà dùng mảnh vải đen và trắng thừa từ chỗ may đồ cho khác, ghép thành một chiếc áo khoác như con chim én thật sự, mặc khít.
Mợ , gật gù:
“Nhìn như con én nhỏ , tay nghề mợ đúng là miễn chê, cởi , mợ thêu thêm họa tiết.”
Tôi sấp bàn, chăm chú mợ dùng chỉ đen và trắng, như làm phép thêu một con én nhỏ.
Mợ giơ lên cho xem, chút đắc ý:
“Thế nào?”
Tôi gật đầu lia lịa:
“Giống y con én ban công luôn ạ!”
Mợ “hừ” một tiếng:
“Tất nhiên , tay nghề mợ mà, mười dặm tám làng ai bằng!”
Mợ là thợ may giỏi, hàng xóm láng giềng đều tìm đến nhờ bà sửa đồ, một ngày bà thể kiếm hai ba chục tệ, nhiều nhất lên đến bốn năm chục.
Mợ bảo:
“Chỉ cần tự nuôi nổi thì mới sống thẳng lưng , sắc mặt ai cả.”
“Quan trọng nhất của một là tự lo cho bản thân.”
“Phải ngửa tay xin mới là khổ nhất.”