Cặp Đôi Cặn Bã
Chương 4
13
Tôi giễu cợt Ôn Hi Như: “Lời cô mới vừa nói, cô có dám thề rằng mình không nói dối không?”
Ôn Hi Như thu mình trong góc, tránh ánh mắt của tôi, quay mặt về phía mọi người.
“Mọi người xin hãy giúp tôi, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật!”
“Vậy cô thề đi?”
Cô ta bị tôi ép thành như thế, nhưng cô ta cũng không dám chửi thề.
Công ty nhà họ Ôn đều bị nhà tôi mua lại, điều này tôi thật sự không ngờ đến.
Mặc dù tôi không can thiệp vào chuyện của công ty nhưng tôi tin chắc rằng gia đình chúng tôi sẽ không bao giờ làm ra những thủ đoạn thu mua ác ý.
Chẳng bao lâu, trợ lý Tiểu Lương của công ty đã đến bệnh viện.
Anh ấy vất vả chen qua đám đông, cuối cùng mới đưa được tài liệu cho tôi.
“Thưa cô chủ, đây là hợp đồng mua lại Ôn gia cùng các vấn đề liên quan của công ty.”
Tôi tuỳ ý mở ra xem một chút, cũng không có vấn đề gì.
Sau đó quay sang nói với phóng viên: “Các vị, nhà họ Khương chúng tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì trái pháp luật, đây là hợp đồng liên quan đến việc thu mua.”
“Vì bố mẹ tôi đang đi nghỉ ở nước ngoài, mà chuyện này cũng khởi nguồn từ tôi. Trong hai ngày tới tôi sẽ đích thân tổ chức một cuộc họp báo để làm rõ tin đồn này.”
Sau đó tôi ném hợp đồng trước mặt đôi cẩu nam nữ đó, nhìn chằm chằm bọn họ.
Ôn Hi Như sắc mặt tái nhợt, nhưng phản ứng rất nhanh nhạy.
“Gia tộc của cô giàu có như thế, ai biết chứng cứ của cô có phải là làm giả hay không?”
Tôi bực tức ngắt lời cô ta: “Khương thị chúng tôi có thể chịu đựng được sự điều tra, nhưng chúng tôi cũng không để người khác tạt nước bẩn vào mình! Cô có bản lĩnh thì gọi cảnh sát đi!”
Ôn Hi Như ngay lập tức không còn gì để nói, lặng lẽ kéo góc áo Lạc Mộc Tắc.
Lạc Mộc Tắc hiển nhiên không cam lòng yếu thế: “Báo thì báo!”
Tim tôi hoàn toàn lạnh giá, tôi trầm giọng nói:
“Lạc Mộc Tắc, anh thật sự là đồ vong ơn, nhưng không sao, nhà họ Khương giúp anh thế nào, tôi đều sẽ đòi lại cho bằng hết.”
14
Lạc Mộc Tắc hừ lạnh một tiếng: “Hứa Dĩ Trúc, cô cũng quá coi trọng gia đình của mình rồi, hai nhà chúng ta ở trong giới kinh doanh là quan hệ đôi bên cùng có lợi, cái gì mà giúp với không giúp?”
“Nếu không phải cô lì lợm la liếm tôi, nếu không phải nhà cô thu mua Ôn gia, thì tôi với Hi Như đã là một cặp môn đăng hộ đối rồi.”
Anh ta không lấy làm hổ thẹn, trên mặt cũng không che giấu được vẻ đắc ý.
Ba năm trước, rất nhiều công ty gặp khủng hoảng kinh tế, nhà họ Ôn thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng tôi biết năm đó nhà họ Lạc cũng gặp nguy cơ.
Nếu không phải tôi cầu xin bố mẹ giúp đỡ Lạc Mộc Tắc thì e rằng bây giờ anh ta cũng không thể đứng dậy rống họng lên cãi với tôi được.
Nghĩ tới đây, tôi muốn tát tôi của quá khứ một cái rồi rời xa cái thằng ăn cơm mềm này!
Đột nhiên, có phóng viên lớn tiếng hỏi: “Khương tiểu thư, bỏ chuyện công ty sang một bên, cô nghĩ sao về vụ bắt cóc Ôn tiểu thư?”
Một phóng viên khác thậm chí còn sắc bén hơn: “Theo tôi được biết, cô ấy cũng là sinh viên mũi nhọn của khoa mỹ thuật. Chẳng lẽ Khương tiểu thư ghen tị với việc cô ấy trở thành học trò của thầy Uy Lãng, cho nên mới…”
Tôi không thể chịu đựng được đám phóng viên không có giới hạn này nữa.
Tôi tức giận chửi: “Tôi nói với các người này, nghe gió thì chính là mưa, đừng chỉ nghe thôi mà phải nhìn đến bằng chứng kia kìa!”
Thấy tôi bực tức, Ôn Hi Như nhanh chóng xúi giục đám phóng viên.
“Nhìn xem, cô ấy đang chột dạ kìa! Khương Dĩ Trúc, trước đây chúng ta thân thiết như vậy, nếu cô ghen tị với tôi thì có thể nói thẳng ra, tôi cũng có thể xin thầy chỉ điểm cho cô đôi chút.”
Nói xong, cô ta buồn bã nắm tay Lạc Mộc Tắc.
“Bây giờ ta chẳng có gì ngoài Mộc Tắc, cô còn muốn đổi trắng thay đen vu khống tôi.”
Nữ phóng viên sắc bén một lần nữa nắm được trọng điểm.
“Khương tiểu thư, thấy cô tức giận như thế, tôi sợ là chuyện này chắc hẳn cũng có liên quan đến cô nhỉ?”
Tôi nhìn chằm chằm cô ta: “Cô là phóng viên của toà soạn nào? E rằng cô là người cô ta thuê đúng không?”
Nữ phóng viên nâng gọng kính, càng thêm kiêu ngạo hơn.
“Tôi thuộc toà soạn nào mà chả được, tôi nhất định sẽ đưa thông tin thật chính xác về chuyện này cho quần chúng bên ngoài biết, trả lại trong sạch cho người bị hại.”
Cuối cùng, tôi điềm tĩnh liếc nhìn cô ta một cái: “Thật sao? Thế hãy đợi thư luật sư của tôi đi.”
Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho thầy Uy Lãng ở đất Pháp xa xôi…
Được rồi, muốn vả mặt đúng không?
15
Nữ phóng viên vừa rồi bị tôi bắt chẹt, nhưng lại nhìn thấy Ôn Hi Như quả quyết như vậy.
Cô ta giả vờ bình tĩnh hỏi tôi:
“Khương tiểu thư, làm sao cô chứng minh được mình không làm tổn thương Ôn tiểu thư?”
“Buồn cười! Tôi chứng minh mình trong sạch làm cái quái gì, cô có thể làm trước đó, tôi đi mà chứng minh tôi làm tổn thương cô ta đi!”
Tôi phớt lờ cô ta rồi chăm chú đợi đầu bên kia nhận điện thoại.
Ôn Hi Như nhìn hành động của tôi, lại bắt đầu kích động dư luận.
“Khương Dĩ Trúc, cô lại muốn tìm người giúp đỡ, dùng quyền thế của mình ức hiếp người khác phải không?”
“Chẳng phải cô muốn chứng cứ sao? Tôi chính là chứng cứ!”
Tôi cười lạnh nói: “Tôi quả thực là một kẻ lừa đảo, đoán xem lần này trợ thủ tôi tìm là ai?”
Thấy đầu bên kia mãi không nhận điện thoại của tôi, Ôn Hi Như tin chắc rằng tôi không có cách nào phản bác cô ta.
Cô ta bắt đầu đắc ý chỉ chỉ trỏ trỏ tôi: “Tôi không quan tâm cô tìm ai giúp đỡ? Tốt nhất cô nên xin lỗi tôi ngay trước mặt mọi người!! Đừng để lũ chó săn của cô bắt nạt tôi trên mạng xã hội!”
Lạc Mộc Tắc cũng đau đầu tỏ vẻ nói: “Khương Dĩ Trúc, hiện tại đang phát sóng trực tiếp, chỉ cần cô quỳ xuống xin lỗi Hi Như, cô ấy sẽ lập tức tha thứ cho cô.”
Ồ? Phát trực tiếp? Thế tôi cũng chẳng cần bận tâm đến chuyện tự mình làm sáng tỏ rồi.
Ngay sau đó, cuộc gọi đã thông, tôi cũng chuyển nó thành cuộc gọi video.
Khuôn mặt của thầy Uy Lãng được phản chiếu trên màn hình.
Tôi nhanh chóng che màn hình điện thoại lại, từng bước một đi về phía Ôn Hi Như.
“Ôn Hi Như, cô nói thầy Uy Lãng là sư phụ của cô?”
Cô ta dường như nghĩ rằng tôi sắp bắt đầu xin lỗi nên nhếch mép lên.
“Đó là điều đương nhiên, kỹ năng hội hoạ của tôi tốt hơn so với cô, có vấn đề gì à?”
Tôi vội vàng xua tay: “Đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng…”
Tôi lập tức buông bàn tay đang che của mình ra để mọi người có thể nhìn thấy màn hình.
Chậm rãi tới gần cô ta: “Nhưng hình như thầy Uy Lãng không biết cô?”
Khi nữ phóng viên nhìn rõ màn hình của tôi, cô ta đã thốt lên.
“Uy… Thầy Uy Lãng!”
16
Sắc mặt Ôn Hi Như thay đổi: “Cái gì?”
Tôi thích nhìn dáng vẻ như sét đánh ngang tay này của cô ta.
Tôi cười chế nhạo: “Sao nào? Cú lừa lần này của tôi đau chứ?”
“Ôn Hi Như, không phải cô nói thầy Uy Lãng là thầy của cô sao? Sao nhìn thấy ông ấy rồi mà cô lại chấn động như thế hả?”
Thầy Uy Lãng ở đầu bên kia bối rối rồi dùng tiếng Pháp hỏi rằng tôi đang đùa dai gì thế?
Tôi nhanh chóng xin lỗi cũng như giải thích chuyện đang đã xảy ra.
Thầy Uy Lãng tối sầm mặt lại, sau đó ông dùng tiếng anh để thay tôi làm sáng tỏ trước mặt mọi người.
“Xin chào mọi người, tôi tên là Uy Lang. Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi chỉ có một học trò duy nhất, đó chính là Khương Dĩ Trúc. Thứ lỗi cho tôi vì vẫn chưa công bố với phía bên ngoài.”
Ông hùng hồn giải thích ở đầu bên kia, tất cả camera của phóng viên đều chuyển hết lên trên người ông.
Suy cho cùng, thầy của tôi cũng rất hiếm khi nhận phỏng vấn từ phía bên ngoài, đây là một cơ hội hiếm có.
Cấp đủ mặt mũi cho tôi rồi, tôi cũng không muốn quấy rầy thầy nữa, tôi nói tháng sau hoàn thành triển lãm tranh xong rồi sẽ trở về thăm ông.
Sau khi cúp điện thoại, phóng viên dường như vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Mẹ kiếp! Chuyến đi này thật đáng giá! Đó là thầy Uy Lãng đó!”
“Tôi phải nhanh chóng gửi nó đến tòa soạn, nó sẽ là tài liệu sống nóng nhất!”
Đột nhiên từ nắm được cả bàn cờ đến mất đi hết thảy, Ôn Hi Như sắc mặt tái nhợt ngã xuống giường.
Cô ta ngỡ ngàng lẩm bẩm: “Sao có thể được? Không thể nào…”
Sau đó cô ta bắt đầu đập phá mọi thứ như điên.
Ánh mắt hung ác nhìn tôi: “Khương Dĩ Trúc, dựa vào đâu mà cô lại có được?”