Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cặp đôi "học tra" - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1
Lớp 12 nhà người ta bận ôn tập nước rút, lớp 12 của tôi lại dính vào một mối tình online.

Đối phương vừa có nhan sắc, vừa có trí thông minh (ít nhất là nhìn vậy).

Tên cậu ấy là Mục Cảnh, nghe rất hay.

Lúc nhìn thấy ảnh của cậu ấy, tôi có chút hồi hộp.

Đến khi nhận được ảnh, tôi thật sự sững sờ—đẹp đến mức không tưởng.

Đó chỉ là một bức ảnh tự chụp đơn giản trước gương.

Người trong gương có ngoại hình cực kỳ xuất chúng, tóc ngắn gọn gàng, lông mi dài rủ xuống, dưới mắt còn có một nốt ruồi nhỏ. Cả người mang vẻ sạch sẽ, lạnh lùng.

Đây chắc chắn không phải ảnh debut của idol nào đó sao?

Cuối cùng tôi không nhịn được mà gọi video call ngay.
Trời ạ, cậu ấy thật sự trông như vậy!

Chỉ tiếc, đẹp trai vậy mà lại là học lực kém.

Vì trên bàn học của cậu ấy, tôi thấy một bộ sách giáo khoa lớp 12 còn mới tinh.

Học hơn nửa năm rồi, ai lại để sách trông như chưa từng mở vậy chứ?

"Anh cũng học lớp 12 à?"

Cậu ấy gật đầu, vô thức rút cuốn sách về, dáng vẻ cẩn thận như sợ bị phát hiện điều gì.

Nhìn vậy, tôi cũng đoán được phần nào.

" Em cũng thế, nhưng thành tích không tốt lắm."

Dù gì cũng mới yêu, không thể làm tổn thương lòng tự trọng của người ta được.

Mục Cảnh im lặng một lúc, rồi gật đầu khẽ đáp:
"Thành tích của anh cũng không ra sao, bố mẹ anh rất lo lắm."

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Tôi chỉ có thể tiếp tục diễn: "Em đã nói với bố mẹ rồi, em không định thi đại học nữa."

Dù sao tôi cũng đã được tuyển thẳng, giờ chỉ đang sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ.

Sợ cậu ấy buồn, tôi nhanh chóng đổi chủ đề.

Nhưng Mục Cảnh thực sự không thích học.

Ít nhất thì mỗi lần tôi nhắn tin, cậu ấy đều trả lời ngay lập tức.

Không hề có dấu hiệu của một học sinh lớp 12 sắp thi đại học.

Thời gian của chúng tôi phần lớn là cùng nhau du lịch trong Vương Giả Vinh Diệu, hoặc đi dạo trong PUBG.

Hẹn hò online một tháng, tôi ngày càng hài lòng với người yêu này.

Cho đến khi bạn thân dội cho tôi một gáo nước lạnh:
"Đợi đến khi tốt nghiệp, hai người mỗi người một ngả. Cậu ta mà không đậu đại học, biết đâu còn quay lại trách cậu vì đã kéo cậu ta yêu sớm."

Lời này như sét đánh ngang tai.

Vì thế, tối hôm đó tôi lập tức nhắn tin cho cậu ấy:
"Em đã bàn bạc với bố mẹ, quyết định vẫn sẽ thi đại học. Từ nay, chúng ta cùng nhau ôn tập nhé."

Nói xong, tôi gửi hết đống ghi chép toán học của mình qua.

"Đây là mẹ em bỏ số tiền lớn mua về, chúng ta cùng xem đi."

Không ngờ, Mục Cảnh đồng ý ngay lập tức.

Hơn nữa, tối đó tôi còn nhận được từ cậu ấy một bộ tài liệu vật lý đầy đủ.

"Bố anh nhờ quan hệ lấy về, từ nay chúng ta cùng học nhé."

2

Để động viên cậu ấy, chúng tôi bắt đầu gọi điện ôn tập cùng nhau.

Đừng hỏi tôi tại sao không gọi video, nhìn thấy khuôn mặt đó, tôi dễ mất tập trung lắm.

Quan trọng nhất là không thể để cậu ấy phát hiện ra tôi đã bắt đầu học toán đại học rồi.

Lúc rảnh rỗi, tôi liếc qua ghi chép vật lý Mục Cảnh đưa cho.

Chỉ nhìn một cái mà tôi đã phải ngồi thẳng lưng ngay lập tức. Ghi chép được sắp xếp vô cùng hoàn hảo, tất cả các kiến thức quan trọng và dạng bài dễ sai đều có trong đó.

Chắc là tốn không ít tiền để mua được.

"Anh định thi vào trường đại học nào?"

Bên kia điện thoại vang lên tiếng lật sách, một lúc sau Mộ Cảnh mới đáp: "Chưa nghĩ ra, nhưng chắc là sẽ đến Bắc Kinh."

Ghê thật, nghĩ cũng xa đấy.

Chủ yếu là vì Mục Cảnh và tôi ở cùng một tỉnh.

Tỉnh chúng tôi nổi tiếng là nơi có độ cạnh tranh cao nhất trong kỳ thi đại học.

Dựa vào độ sạch sẽ của sách cậu ấy, cơ hội đỗ vào trường ở Bắc Kinh gần như bằng không.

"Còn em, em muốn thi vào thành phố nào?"

"Cũng là Bắc Kinh."

Dù sao tôi cũng đã được nhận vào Đại học Bắc Kinh từ lâu rồi.

"Vậy chúng ta cùng cố gắng nhé. Em học vật lý đến đâu rồi?"

Trước đây tôi tiện miệng nói rằng mình không giỏi vật lý lắm. Dù sao so với việc dễ dàng đạt điểm tối đa môn toán, thì vật lý cứ bị mất một hai điểm cũng đúng là không giỏi thật.

"Ba mẹ anh tìm cho anh một giáo viên dạy vật lý trực tuyến, hay là chúng ta học cùng nhau đi?"

"Hả?"

Nhưng tôi ở trường còn toàn trốn học, thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Giờ về nhà lại còn phải học thêm online nữa sao?
"Em không muốn à? Có phải anh lo hơi nhiều rồi không?"

Giọng nói trầm thấp pha lẫn chút âm thanh nhiễu nhẹ qua ống nghe, vậy mà tôi lại nghe ra một chút ấm ức trong đó.

"Muốn chứ! Quá muốn luôn!"

Đúng là nhan sắc có thể hại người mà, thôi coi như học kèm với cậu ấy vậy.

Chỉ là giáo viên này cứ nhắm vào tôi, thỉnh thoảng lại gọi tôi trả lời câu hỏi.

"Bạn Đào Dư Hy, đọc thuộc công thức này nào."

Tôi nghiến răng bật mic, để không lộ sơ hở, còn phải cố ý đọc lắp bắp một chút.

"Tạm được, nhưng vẫn chưa quen lắm, cần luyện tập thêm nhé."

Khốn kiếp!

Những công thức này sắp khắc vào DNA của tôi rồi!
Vì không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Mộ Cảnh, tôi thấy mình thật vất vả.

Sau giờ học, tôi tức giận lăn lộn trong chăn, chợt nảy ra một ý tưởng.

"Ba mẹ em cũng tìm cho em một giáo viên dạy toán online, dù sao cũng đang học trực tuyến, hay là chúng ta học toán luôn nhỉ?"

3

Thế là tôi và Mục Cảnh đột nhiên rơi vào một cơn lốc học thêm online kỳ lạ.

Cậu ấy tìm giáo viên dạy Vật lý, Ngữ văn, Sinh học.

Tôi thì tìm giáo viên dạy Tiếng Anh, Toán, Lịch sử.
Chúng tôi bắt đầu cuộc sống “hẹn hò qua lớp học trực tuyến”.

Ban ngày, tôi ngồi ở hàng ghế cuối lớp giả vờ học, tối về nhà lại chăm chỉ học online.

Ở trường tôi cũng chưa từng nghiêm túc như thế này.
Mẹ tôi khi mang sữa vào nhìn thấy cảnh tượng nay, bà liền cảm động đến rưng rưng nước mắt.

"Mẹ luôn nghĩ con là thiên tài, chỉ dựa vào thiên phú mà học. Không ngờ ngoài thiên phú ra, con gái mẹ còn chăm chỉ thế này. Mẹ thật sự xót xa quá."

Đến cả bố tôi cũng khuyên:
"Con đã được tuyển thẳng rồi, nghỉ ngơi một chút đi."

Nhưng tôi đâu thể nghỉ! Tôi còn phải giám sát Mục Cảnh học online nữa!

Gần đến Giáng sinh, thầy cô dạy tiết buổi tối rộng lượng cho cả lớp xem phim trong lớp học.

Bạn thân của tôi – người đại diện trường đi thi Olympic Vật lý – cũng đã trở về.

Nhân lúc xem phim, cô ấy chen vào hàng ghế cuối để tám chuyện với tôi.

"Đáng sợ quá, tớ cứ nghĩ mình cũng khá thông minh rồi. Thế mà đi thi mới biết, ngoài kia có biết bao nhiêu thiên tài, hoàn toàn không hiểu nổi não họ cấu tạo thế nào."

Nói rồi, cô ấy bất chợt quay sang tôi:
"Tớ nhìn họ mà cứ như nhìn cậu ấy, đều học cùng chương trình giáo dục chín năm bắt buộc, sao các cậu lại giỏi thế này?"

"Có ai siêu đỉnh à?"

Nghe vậy, cô ấy gật đầu lia lịa:
"Có một người cực kỳ đẹp trai, tớ quên tên mất rồi. Nhưng mà đẹp lắm, khác hẳn với đám đeo kính dày cộp, mặc áo sơ mi kẻ caro. Ban đầu tớ còn tưởng là idol nào đến trợ diễn trước cuộc thi cơ."

Tôi chợt nhớ đến Mục Cảnh. Lúc đầu nhìn ảnh cậu ấy, tôi còn tưởng ai đó lấy ảnh idol để lừa tình trên mạng nữa.

"Cậu ấy không chỉ đẹp trai mà còn cực biến thái! Giải bài siêu nhanh, cuối cùng còn đạt hạng nhất. Nhưng quan trọng nhất cậu biết là gì không?"

Cô bạn tròn mắt:
"Lúc tớ định đến xin WeChat, thì phát hiện cậu ấy đang học online. Mà là học mấy nội dung siêu cơ bản trong sách Tiếng Anh."

"Có thể cậu ấy chỉ giỏi mỗi Vật lý thôi."

Dạng “thần một môn” này tôi gặp nhiều rồi, đặc biệt là trong các cuộc thi Olympic.

Nhất là Vật lý với Tiếng Anh thì khác nhau một trời một vực. Nhiều cao thủ môn tự nhiên còn học ngoại ngữ dở tệ nữa.

"Nhưng không đúng!" – Cô bạn nói đầy kịch tính.

"Lúc cậu ấy làm bài thi, trông cứ như cá gặp nước, như kiểu đang ở nhà vậy. Trong mắt cậu ấy toàn là sự thông tuệ, hoàn toàn không giống một người chỉ giỏi một môn."

Tôi nghe xong chỉ nghĩ chắc cô ấy bị nhan sắc mê hoặc thôi, chẳng để tâm lắm.

Cho đến khi cô ấy đột nhiên nói:
"Nhưng mà giáo viên dạy online của cậu ấy khá đỉnh, là giáo sư Vương Phương đấy."

"Ai cơ?!"

Tôi bật dậy ngay lập tức.

Giáo sư Vương Phương chính là giáo viên đang dạy tôi và Mục Cảnh môn Tiếng Anh online.

Vì bận chăm con nhỏ nên bà ấy vốn không định nhận lớp. Nhưng vì là bạn học cũ của mẹ tôi, lại chứng kiến tôi lớn lên từ bé, nên cuối cùng không chịu nổi màn làm nũng giả đáng thương của tôi mà đồng ý dạy.

Hôm tôi mang sách Tiếng Anh lớp 12 ra, bà ấy sốc đến mức làm rơi cả bình sữa đang cầm trên tay.

"Hy Hy, học sinh bình thường của mẹ nuôi toàn là bậc thạc sĩ trở lên đấy, con có biết một buổi học của mẹ nuôi đáng giá bao nhiêu không?"

Cuối cùng, tôi vẫn mặt dày năn nỉ đủ kiểu để bà ấy đồng ý.

Nhưng bà ấy đã nói rõ ràng, chỉ dạy riêng tôi và Mục Cảnh thôi mà!

4

Tôi lập tức nhắn tin hỏi cô có phải đang kiếm thêm thu nhập không, và chẳng ngạc nhiên khi nhận lại một tràng mắng xối xả.

"Con có biết một buổi học của mẹ nuôi đắt cỡ nào không? Mẹ nuôi đến thời gian chăm con còn không có, thế mà lại đi dạy Tiếng Anh lớp 12 cho tụi con! Nếu không phải vì con gọi mẹ là mẹ nuôi, mẹ nuôi đã sớm đá con ra ngoài rồi!"

Tôi lại hỏi về chuyện video dạy online, lúc đó cô mới sực nhớ ra.

"À, trước đây lúc livestream, mẹ nuôi cũng từng giảng mấy bài Tiếng Anh trong sách lớp 12. Sau đó có làm thành video và bán đi."

Vậy nên, người mà cô bạn tôi nói đến, rất có thể cũng chỉ đang xem lại những video cũ mà thôi.

Cuối cùng tôi cũng yên tâm, thầm trách mình nghĩ quá nhiều.

Nhưng rồi bà ấy đột nhiên bảo:
"Mà Hy Hy này, cậu bạn kia của con, mẹ nuôi thấy có gì đó rất lạ."

"Lạ ở đâu ạ?"

"Lạ ở chỗ đẹp trai quá."

Tôi: …

Không cần người khác nói, tôi ngày nào cũng nhìn mà, chẳng lẽ không biết sao?

"Thôi được rồi, nói nghiêm túc nào. Bài tập cậu ấy nộp, lúc nào cũng sai vài câu, nhìn qua thì chỉ ở mức trung bình thôi. Nhưng bài tập nói thì rất giỏi, phát âm chuẩn, sử dụng ngôn ngữ thành thạo, có nhiều câu không có trong sách, cứ như từng sống ở nước ngoài vậy."

Đã từng sống ở nước ngoài mà còn làm sai Tiếng Anh kiểu này á?

"Nhưng cũng không phải hiếm gặp. Có những người từ nhỏ xem phim Mỹ, khả năng nói rất tốt, nhưng ngữ pháp và viết thì kém, vì liên quan đến môi trường ngôn ngữ."

Giáo sư đã nói vậy rồi, tôi còn biết nói gì nữa?

Sau khi phim kết thúc, thầy cô cho cả lớp ra về.

Trời mùa đông buổi tối lạnh thấu xương, tôi quấn kín khăn, đội mũ rồi lao về nhà.

May mà ở nhà đã chuẩn bị sẵn một bát canh nóng.

"Uống chút canh rồi đi ngủ nhé. À, hôm nay có bưu kiện gửi cho con đấy, mẹ để trong phòng rồi. Cũng khá to, nhớ giữ lại hộp, bán ve chai còn được ít tiền."

Nhưng tôi đâu có mua gì, sao lại có bưu kiện?

Vừa mở cửa phòng, tôi chợt nhớ đến Mục Cảnh.

Không ngoài dự đoán, mở hộp bưu kiện bên ngoài ra, bên trong là một hộp quà màu hồng, trên dải ruy băng còn kẹp một tấm thiệp.

"Gửi Hy Hy, Giáng sinh vui vẻ."

Trên tấm thiệp còn vương một mùi hương nhẹ nhàng của cỏ cây.

Mở hộp ra, bên trong đầy ắp quà: đồ ăn vặt, bình giữ nhiệt, son môi, bộ dưỡng da…

Và một chiếc khăn quàng cổ đan tay.

"Lần đầu tiên anh tự tay làm, tay nghề còn vụng về mong em không chê. May mà mua nhiều len, thử đi thử lại bao nhiêu lần, cuối cùng cũng làm ra được một cái khăn này tặng em. Hy vọng em sẽ thích."

Nhìn tấm thiệp nhỏ cài trên khăn, tôi bật cười.

Mặt sau của khăn còn được thêu một chữ “Hy” xiêu vẹo.

Ban ngày phải học ở trường, buổi tối còn lên lớp online, thế mà vẫn có thời gian đan khăn.

Tên nhóc này quả thật đã chứng minh rằng thời gian cũng giống như nước trong miếng bọt biển, bóp mạnh là vẫn có thể vắt ra được.

Trước đó vài ngày, Mục Cảnh có nói sẽ tặng quà cho tôi, không ngờ vừa tặng là tặng cả một thùng đầy thế này.

Tôi vội chụp ảnh gửi cho cậu ấy, không ngờ cậu ấy cũng vừa gửi ảnh cho tôi.

"Quà Hy Hy tặng anh nhận được rồi, cảm ơn em nhé!"

Ngay sau đó, Mục Cảnh gọi video.

Vừa nhấn nhận cuộc gọi, trên màn hình lập tức xuất hiện khuôn mặt đẹp trai quen thuộc.

"Anh thích lắm, sẽ trân trọng thật kỹ."

Cậu ấy lần lượt lấy từng món quà ra, còn tôi thì kể về lý do chọn chúng.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng, chỉ còn lại giọng nói của hai chúng tôi, cả không gian như bao trùm bởi sự dịu dàng.

Cho đến khi Mục Cảnh lấy ra một tờ giấy trong hộp.
"Đây là gì? Chứng nhận à? Hay là… bằng "Bạn trai tốt nhất"?"

Cậu ấy mở ra, mấy chữ to đập vào mắt.

Giải Nhất Cuộc Thi Toán Khu Đông.

Tôi bỗng tối sầm mắt.

Xong đời rồi!

Đây chẳng phải là giấy chứng nhận của tôi sao?

Làm thế nào mà nó lại rơi vào trong hộp quà thế này?!

5

"Chúc mừng bạn học… họ Đào gì đó nhỉ? Bạn đã đạt giải Nhất trong kỳ thi. Ồ, tên hơi mờ, đây là của em à, Hy Hy?"

Tôi đổ mồ hôi lạnh, lập tức nhớ ra lúc tìm đồ đã vô tình lôi tờ chứng nhận ra, tiện tay đặt lên bàn.

Kết quả, lúc gói quà lại làm rơi vào hộp mất rồi!

"Không phải của em!"

May mà lần trước trên đường mang giấy chứng nhận về, tôi tiện tay mua một gói snack cay, ai ngờ dầu ớt nhỏ đúng vào chỗ ghi tên.

Mẹ tôi thấy xấu quá, bèn lấy dao gọt bỏ phần có chữ.

Vậy là tôi lại có thêm một cái cớ để bịa chuyện.

"Thật ra là của anh họ en đấy. Anh ấy rất thông minh, đạt nhiều giải thưởng. Mẹ em thích anh ấy lắm, nên xin một cái giấy chứng nhận về để khích lệ em."

"Ồ, vậy anh gửi lại nhé?"

"Không cần đâu, phí vận chuyển đắt lắm. Anh cứ vứt đi là được."

Tôi có đầy cái này, đến mức còn lấy một số cái để kê bàn cho đỡ lung lay nữa mà!

"Vứt đi sao? Sao lại tùy tiện thế?"

Tôi lại một lần nữa hối hận vì miệng nhanh hơn não, vội tìm cách chữa cháy:
"Không sao, mỗi lần nhìn thấy nó em lại buồn lắm."

"Hồi nhỏ bố mẹ em lúc nào cũng khen anh họ, suốt ngày bắt em học theo anh ấy. Cứ như con nhà người ta vậy, lúc nào cũng đè nặng lên em, làm em áp lực đến không thở nổi…"

"Đừng nói nữa, Hy Hy, anh hiểu mà."

Tốt lắm, xem ra khả năng diễn xuất của tôi vẫn ổn.

Thực tế thì, tôi mới chính là “con nhà người ta” trong truyền thuyết, vì quá giỏi nên anh chị em họ xung quanh đều than trời oán đất.

Không ngờ đến lúc đi ngủ, Mục Cảnh vẫn còn suy nghĩ về chuyện này, vừa gọi điện thoại đã hỏi tiếp:
"Hy Hy, có phải em đã rất vất vả không?"

"Cũng không đến mức đó. Dù sao thì người ta cũng giỏi thật mà."

"Vậy em có thích những người giỏi hơn mình không?"

"Chắc là có. Ai mà chẳng thích một học bá thông minh từ nhỏ, làm cái gì cũng giỏi."

Nhưng thực ra tôi không hẳn là người sùng bái kẻ mạnh, mà là người theo đuổi sự hoàn hảo.

Thay vì ngưỡng mộ người giỏi hơn mình, tôi lại càng muốn bản thân trở nên xuất sắc.

"Vậy sao… Thật ra, Hy Hy, anh—"

Tiêu rồi!

Suýt nữa thì quên mất bạn trai nhỏ của tôi là một học tra!

Tôi nói thế có phải làm tổn thương cậu ấy không?

"Nhưng mà em vẫn thích những người có trình độ ngang ngang mình hơn. Chứ nếu quá giỏi thì sẽ có cảm giác xa cách, haha."

Tôi gượng cười hai tiếng, đầu dây bên kia im lặng rất lâu.

Không lẽ cậu ấy thực sự buồn rồi?

Nhưng cuối cùng, giọng nói trầm thấp của Mục Cảnh vang lên:
"Hy Hy, en nói đúng. Chúng ta phải ngang sức ngang tài, cùng nhau tiến bộ mới là quan trọng nhất."

Nguy hiểm thật, may mà cậu ấy không nhận ra điều gì bất thường.

Nhưng có vẻ cậu ấy lại bắt đầu tưởng tượng linh tinh, vẫn lo lắng rằng bố mẹ tôi không thích tôi vì thua kém anh họ.

"Hy Hy, dù anh họ em có lợi hại thế nào đi nữa, nhưng trong lòng anh. Em vẫn là tuyệt vời nhất.”

6

Thầy giáo đưa tài liệu cho tôi và nhiều lần dặn dò phải tập trung.

“Em cũng từng tham gia không ít cuộc thi rồi, nên thầy khá yên tâm. Lần này, tỉnh chỉ có bốn suất, mấy năm trước gần như đều là bốn người đó tham gia.”

Do trước đây bố mẹ làm việc ở tỉnh khác, tôi cũng học ở bên ngoài suốt. Cuối cùng cũng đến cơ hội để tôi thể hiện bản thân.

“Nhưng em cũng đừng lo, thầy vẫn rất tin tưởng em.

Ngoại trừ một học sinh của Nhất Trung, những người khác chắc không phải đối thủ của em.”

Vậy có nghĩa là tôi vẫn có một đối thủ mạnh sao?

Tôi vừa định mở miệng thì chuông vào lớp đã vang lên, thầy giáo giục tôi về lớp học.

Tôi cầm tài liệu cuộc thi đi ra ngoài, đến cửa thì đột nhiên dừng lại.

“Thầy ơi, học sinh của Nhất Trung đó tên là gì vậy?”

Chuông báo giờ học vẫn còn đang vang, thầy uống một ngụm nước, giọng nói hơi mơ hồ, tôi chỉ nghe loáng thoáng được một chữ: Mục

Thôi kệ, đến khi thi sẽ biết thôi.

Lần thi cuối cùng của cấp ba, tôi vẫn rất chăm chỉ chuẩn bị.

Chỉ là buổi tối không tránh khỏi có chút mất tập trung, đến mức khi Mục Cảnh gọi điện thoại liên tục mấy lần tôi cũng không phản ứng. Mãi sau cậu ấy mới nhận ra có gì đó không đúng.

“Hy Hy, em đang bận à?”

“À, gần đến cuối kỳ rồi, nên có nhiều việc hơn chút.”

Chủ yếu là do học sinh của Nhất Trung kia đã thành công khơi dậy ham muốn thắng thua của tôi, khiến tôi lúc nào cũng nghĩ đến chuyện phải đạt điểm cao trong cuộc thi.

“Sắp thi cuối kỳ rồi, đúng là khá bận rộn. Anh cũng đang ôn tập nghiêm túc đây. Đợi đến kỳ nghỉ đông, mình cùng ra ngoài chơi nhé?”

Tôi khựng lại khi đang cầm bút. Đây là ý muốn gặp mặt ngoài đời thực sao?

“Được không, Hy Hy?”

“Đương nhiên là được.”

Dù gì cũng đã gọi video với nhau không biết bao nhiêu lần rồi, chắc cũng không đến mức “vỡ mộng” đâu nhỉ.

Nhưng kỳ nghỉ đông vẫn còn một tháng nữa, tôi nên tập trung vào cuộc thi trước.

Cuộc thi được tổ chức ở thành phố bên cạnh, trường đã sắp xếp chỗ ở gần địa điểm thi cho chúng tôi.

Thật lòng mà nói, tôi rất muốn gặp học sinh Nhất Trung kia. Trên xe, mấy người đã nhắc đến cậu ta không dưới vài lần.

Mọi người đều gọi cậu ta bằng một biệt danh chung: “Đại ca”.

“Lần này đại ca có đến không?”

“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là có rồi, người ta đến để ‘nghiền nát’ cả cuộc thi đấy.”

Điều này càng làm tôi tò mò hơn, rốt cuộc là nhân vật thế nào đây?

Hỏi thăm mãi mới biết, bài thi cuối cùng của cậu ta nằm ngay ở phòng thi bên cạnh tôi.

Lúc đó tôi sẽ đợi ngoài cửa, biết đâu có thể gặp mặt một lần.

Trước khi thi môn cuối cùng vào buổi chiều, tôi tranh thủ ngủ trưa một giấc, đến mức không nghe thấy cả cuộc gọi từ Mục Cảnh.

Thấy vẫn còn thời gian, tôi liền gọi lại cho cậu ấy.
“Đang làm gì thế?"

Đầu dây bên kia có tiếng lục lọi đồ đạc, một lúc sau mới nghe thấy tiếng cười nhẹ.

“Anh đang tìm đồ, lát nữa có bài thi.”

“Trùng hợp ghê, em cũng có thi buổi chiều. Cố lên nhé!”

“Thi cuối kỳ nhiều môn thật đấy, em cũng cố lên.”
Tán gẫu vài câu đơn giản, tôi vừa định cúp máy thì đột nhiên có một bóng người tiến sát lại gần.

“Xin chào, bạn là Đào Dự Hy phải không? Mình để ý bạn từ lâu rồi, bạn có bạn trai chưa? Có thể kết bạn WeChat không?”

“Xin lỗi, mình đã có—”

Chưa kịp nói hết câu, người đàn ông trước mặt đã đưa điện thoại đến trước tôi. Tôi theo phản xạ lùi lại, hoảng hốt đến mức vô thức cúp luôn điện thoại.

Thôi xong rồi.

Loading...