Cây Mía Đoạt Mạng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-16 21:49:53
Những năm 80, ai ai cũng nghèo.
Anh trai nhặt về một bó mía ruột đỏ mốc từ ruộng nhà khác, nấu thành nước đường cho mỗi trong nhà một bát.
bảo độc đổ hết cả nồi, tát tới mức tai trái điếc đặc, trai còn đá một cái khiến liệt nửa , mắng là đồ phá của.
Cả nhà chê tàn phế lớn lên cũng chẳng bán tiền, trực tiếp đánh c.h.ế.t bán cho nhà khác để phối âm hôn.
c.h.ế.t từ khi còn trẻ, thế mà họ lấy tiền phối âm hôn của để mua một sợi dây chuyền bằng vàng to chảng cho trai.
Mở mắt nữa, trở về thời khắc nồi nước đường bưng lên bàn, đổ nữa, chỉ lặng lẽ múc cho trai hết bát đến bát khác.
1.
"Đây là nước đường từ cây mía hôm nay con mang về đấy, mía ngon lắm! Nhìn , ruột đỏ cả!" Mẹ bưng nồi nước đường cùng mấy cái bát sứ đặt lên bàn, ngừng khoe khoang.
Khi mở mắt thấy đang bên cạnh bếp, đầu óc vẫn còn choáng váng.
Tại tai trái vẫn rõ âm thanh, cơ thể vẫn cử động ?
Thậm chí cũng trong quan tài tối tăm, cổ trai cũng đeo sợi dây chuyền vàng to chảng, chẳng lẽ sống ?
xung quanh, nhà vẫn là nhà cũ, lúc đang múc nước đường bàn, cho mỗi một bát.
Bà thiên vị, nên bát mặt gọi là nước đường nhưng chẳng mấy miếng mía và củ năng, gần như nước lã, còn bát của thằng trai khốn nạn thì mía và củ năng chất đầy như núi.
Thấy chằm chặp bát nước đường của trai, lập tức khó chịu, cầm đũa gõ đầu : "Nhìn gì mà , mày đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều hơn!"
đánh co rúm góc, dám cãi, nhưng rõ ràng mới bảy tuổi, mười lăm tuổi cần lớn, còn thì ?
Thấy như cũng hài lòng!
Bà với trai: "Con ăn , đủ thì trong nồi còn, để cho bố và ông mỗi một bát nhỏ là ."
Kiếp , vì lo cho sức khỏe của nên đổ sạch nồi nước đường mốc , nhưng họ chẳng ơn, còn khiến tàn tật suốt đời.
Kiếp , sẽ lo chuyện bao đồng nữa!
trai gắp miếng mía ruột đỏ bỏ miệng, nhai nhai : "Ngon quá, con ăn ba bát!"
Ăn ăn ! Tốt nhất là ăn thật nhiều! Sau cũng chẳng ăn nữa !
lúc đó, đột nhiên chạy tới, kéo đến bàn, suýt nữa thì ấn đầu bát: "Chiêu Đệ, mày gì? Mau ăn ! Ăn xong nấu cám lợn, giặt quần áo cho mày, đừng mà lười biếng!"
Nhìn nồi nước đường mốc ngay mắt, trán toát mồ hôi lạnh, thứ dám đụng !
thể đánh rắn động cỏ, nên ngẩng đầu lên nịnh: "Mẹ, con đang nghĩ bài tập của hai hôm nay xong ? Bây giờ trời tối, là con giúp hai ?"
"Cũng , hôm nay mày khôn đấy! Đi nhanh !" Anh trai thấy thì vui, vì ghét nhất là bài tập, giờ thường bắt hộ, sai cũng chẳng , đằng nào cũng là học sinh cuối lớp, nộp bài chỉ là cho xong việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cay-mia-doat-mang/chuong-1.html.]
Còn , luôn mong học, dù đến tuổi nhưng bắt đồng ruộng, một ngày nào tới trường, kiến thức của học từ sách giáo khoa cũ của trai và những lén ngoài cửa sổ trường làng gần nhà.
Thế là, trong khi hai họ uống nước đường ngon lành bên bàn, bên cửa sổ cặm cụi bài tập cho trai.
2.
Anh trai đúng là đang tuổi lớn, nên ăn khỏe, từng bát nước đường nhanh chóng bụng, bàn vỏ mía chất thành đống.
Còn uống một bát lớn, kêu lên: "Sướng thật! Bụng ấm hết cả lên!"
Khi trời sắp tối, bố và ông cuối cùng cũng về, đầy bụi than. Hai ở mỏ gần nhà, lúc là lúc mệt nhất, khát nhất.
Thấy họ về, vội đặt bài tập xuống, múc cho mỗi một bát lớn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Bố, ông, nấu nước đường cho cả nhà, hai uống , con tiếp tục bài cho ."
Nói xong bên cửa sổ, dù lề mề mãi nhưng cuối cùng cũng xong bài tập.
đang nghĩ cách để uống bát nước đường đó.
Bỗng từ bếp vọng tiếng gọi: "Chiêu Đệ, bếp đun lửa cho ! Mẹ còn xào rau, nhanh để kịp!"
vội bếp giúp, khi đồ ăn dọn lên, lướt bát nước đường của thấy chiếc bát trống rỗng!
Ông thấy , trừng mắt khó chịu: "Nhìn gì! Tao khát, uống thêm một bát ?"
lắc đầu, tỏ vẻ cam chịu: "Dạ .”
Cả nhà bắt đầu dùng bữa tối, đĩa trứng xào ớt để mặt trai và , cá rán nhỏ để mặt bố và ông, còn chỉ bát canh củ cải trắng.
nhấm nháp từng miếng củ cải, nghĩ thầm đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa là món ngon trong nhà sẽ thuộc về !
Khoảng mười phút , trai đột nhiên kêu chóng mặt: "Ôi~ ơi con chóng mặt quá!"
Lập tức vây quanh , ôm chặt : "Thiên Tứ ! Con ăn nhầm thứ gì ?"
"Không ! Con chỉ uống nước đường nấu! Và ăn cơm thôi!"
Mặt trai tái mét, mồ hôi lăn dài.
"Vậy thì ! Hay con nghỉ một lát?" Mẹ ngập ngừng.
"Ọe~" Anh trai bắt đầu nôn.
"Nôn ! Nôn xong sẽ đỡ chóng mặt." Mẹ thấy trai nôn thì yên tâm hơn, chỉ đỡ sang phòng khác nghỉ.
Cả nhà tiếp tục ăn cơm, để ý nhiều, trong làng nếu bệnh nhẹ chẳng ai bác sĩ cả.