CÂY NẮP ẤM TÀ MÔN - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:34:23
6
Cây gậy của bà nội dừng giữa trung:
"Cưng, con đánh rắm ?"
Răng va cầm cập trong gió lạnh:
"Nội... con đánh rắm...
"Là cây nắp ấm... bên trong cây nắp ấm nhổ một phụ nữ..."
Người phụ nữ sấp đất, co thành một cục, giống như một đứa trẻ sơ sinh lớn.
Một lớp dịch nhầy trong suốt bao bọc lấy cơ thể cô .
Giống như nước mũi , ghê c.h.ế.t .
Người phụ nữ vén mái tóc ướt mặt, để lộ một khuôn mặt trẻ trung xinh .
Bà nội trợn tròn mắt, ôm ngực, miệng lẩm bẩm A Di Đà Phật:
"Mẹ ơi! Gặp ma !
"Cây nắp ấm thành tinh !"
Người phụ nữ ngơ ngác chúng :
" là ai?
"Đây là ?"
Bà nội vung gậy định đánh cô :
"Mày là ma!
"Là yêu quái!
"Là đồ già trong núi!"
Gậy của bà nội còn vung tới, ba tóm lấy.
"Bà già c.h.ế.t tiệt, cút xa cho !"
Ông đẩy mạnh một cái, bà nội liền bay ngoài, đau đến mức kêu oai oái.
Ba hề hề ôm phụ nữ lòng, giọng dê xồm :
"Em tên Xuân Hoa.
"Em là vợ của Vương Hữu Căn ."
Người phụ nữ như một kẻ ngốc lớn, ngoan ngoãn gật đầu:
" tên Xuân Hoa.
" là vợ của Vương Hữu Căn."
Ba như con heo đực bỏ thuốc, vội vàng bế thốc phụ nữ lên, hấp tấp chui trong nhà.
Khoảnh khắc đóng cửa, phụ nữ liếc một cái.
Trong đôi mắt xinh đó, lóe lên ánh sáng xanh lục kỳ dị.
Bà nội bò đất, tuyệt vọng lắc đầu:
"Tạo nghiệp mà..."
7
Lúc ba vịn tường , hai chân đều run lẩy bẩy.
Mặt ông trắng bệch, ngừng xì mũi.
Mẹ kế mặc áo len xanh lá và quần nhung kẻ màu cà phê, ngoan ngoãn theo ba , từ đầu làng đến cuối làng.
Bộ quần áo đó cất giữ nhiều năm, từng mặc qua.
Vừa mặc lên, câu mất hồn của đám đàn ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cay-nap-am-ta-mon/chuong-3.html.]
Chỉ một đêm, ba kiếm một nghìn tệ.
Ông ôm kế lòng, hôn lấy hôn để lên khuôn mặt hồng hào của cô :
"Cục cưng của thật ngoan ngoãn hiểu chuyện.
"Đợi kiếm đủ tiền, em sinh cho một thằng cu bụ bẫm.
"Đến lúc đó chúng chuyển lên trấn , thuê một cửa hàng nhỏ, buôn bán nhỏ——
"A a a a... Hắt xì!"
Ba đột nhiên hắt xì một cái thật mạnh, ngờ phun hai dòng m.á.u mủ.
Ông khó tin nổi sờ sờ mũi, vệt thịt thối đầu ngón tay.
"Đây... đây là cái gì?"
Mẹ kế che miệng khúc khích:
"Là gì chứ, là nước mũi của đó."
Ba véo mạnh m.ô.n.g cô một cái:
"Đều tại con hồ ly tinh nhà cô, tàn ma dại hết cả."
Bàn tay nhỏ của Hữu Mệnh cũng bắt chước sờ mó theo.
Ba một cước đá văng Hữu Mệnh:
"Đồ của bố mày mà mày cũng dám sờ, cút xa !"
Hữu Mệnh gào lăn lộn đất, bà nội vội chạy tới ôm nó lòng, ánh mắt oán hận chằm chằm kế.
Ánh , bà dường như nhớ điều gì đó, con mắt độc nhất đục ngầu đột nhiên trợn lớn.
"Không thể nào... thể nào...
"Không thể giống như ..."
Bà nội như gặp ma, sợ đến run lẩy bẩy.
Mẹ kế liếc bà nội một cái, trong mắt thoáng qua một tia hận thù.
Cô nép lòng ba , giọng nũng nịu:
"Hữu Căn, cũng là phụ nữ ?
"Nhà thêm kiếm tiền, em cũng sớm sinh con trai cho hơn."
Ba đập mạnh đùi một cái, nhảy dựng lên:
"Sao tao quên nhà còn một mụ già chứ!"
Bà nội lập tức suy sụp, lớn:
"Vương Hữu Căn!
"Tao là đẻ của mày!
"Tao năm nay sáu mươi lăm tuổi !
"Tao mù một mắt, què một chân, răng rụng hết !
"Mày còn bắt mày bán?!"
Ba nham hiểm:
"Cha sinh, cũng bằng tiền!
"Già thì già thật, nhưng cách khiến bà trẻ ."
Bà nội hét định chạy ngoài, nhưng đứa cháu vàng của bà duỗi chân ngáng bà ngã sõng soài.
"Đồ già, còn chạy!"