Cha Ta Gả Vào Cửa Phú - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:08:54
Không đúng!
Những lời đúng!
“Ngươi lấy một trăm lượng vàng?”
Lục Hoài Niên hiểu vì hỏi , liền đáp ngay chút do dự:
“Sau phủ Tần là của . Chớ một trăm, nhiều hơn nữa cũng !”
Ta hừ nhẹ, đảo mắt . Trước từng thấy tuấn tú như tiên đồng, giờ , chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ngốc đội lốt gấm vóc.
“Đó bạc của ngươi. Vốn liếng là của phu nhân, lợi tức cũng là do phu nhân đích kiếm về. Ngươi là nam nhi, ngang nhiên nhận bạc của phu nhân là của ? Lục Hoài Niên, ngươi thành loại như thế?”
Cha từng bảo mắt to, tròn vo, lấp lánh như ngọc—chỉ cần thẳng, thể khiến khác chột .
“… nhưng cha …”
Ta lắc đầu, tặc lưỡi hai tiếng:
“Cha ngươi từng kiếm đồng nào ? Cũng là tiêu tiền của phu nhân đấy thôi.”
“Thế cha ngươi hiện tại chẳng cũng đang tiêu tiền của nương còn gì?!”
Ta đưa tay, nhẹ nhàng bóp miệng , thẳng mắt mà :
“Cũng là tiêu tiền của phu nhân, nhưng cha dịu dàng, chu đáo. Người ngoài trăm điều cũng chẳng để tâm, nhưng chỉ cần phu nhân một câu, ông liền ghi nhớ trong lòng.
Cha ngươi thì ? Tiêu bạc của phu nhân mà chẳng thấy hổ, đầu còn chê bai phu nhân mạnh mẽ, cho rằng ngoài là mất mặt!
Lục Hoài Niên, ngươi rõ ràng thương phu nhân, cho ai xúc phạm phu nhân nửa lời. Vậy trong chuyện , ngươi chẳng thể nghĩ cho thêm một chút?”
Hòa ly vốn là chuyện hiếm thấy, mà trong lời kể của cha trở nên vô cùng bình thường.
Ông từng , phụ họ Lục là hạng đại nam nhân bảo thủ, cái gì cũng nắm trong tay, chẳng chịu hy sinh điều gì. Khi đạt thứ , liền đem Lục Hoài Niên công cụ ép buộc.
Đối với ngoài, còn thể phân biệt đúng sai, nhưng với phụ mẫu — đứa trẻ nào cũng mong giữ cả hai bên, nên luôn nghiêng về phía yếu thế hơn. Và thế là… còn , buộc gánh lấy tổn thương.
như —là bất công.
Lục Hoài Niên quỳ bồ đoàn, mặt là linh vị tổ tiên Tần phủ xếp ngay ngắn, khói hương vấn vít. Nơi là chứng tích của tình yêu phu nhân dành cho cha , cũng là biểu tượng cho sự bao dung của dành cho chính .
10.
Hôm , Lục Hoài Niên bước từ từ đường, quỳ xuống dập đầu thật mạnh mặt phu nhân.
Mẫu tử hai , tính tình đều ngang ngạnh như , nhưng cũng hiểu lòng chẳng kém. Dù một lời, băng giá trong lòng họ dấu hiệu tan chảy.
Tâm kết gỡ, phu nhân hạ quyết tâm tặng quà cho . Nghe theo lời cha , bà lập tức cho bê một rương đầy châu báu.
"Con ngoan, con cách nào ? Nói cho ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cha-ta-ga-vao-cua-phu/chuong-7.html.]
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Phu nhân xổm xuống mặt , hương thơm bà nhè nhẹ phả mũi, khiến bất giác nhớ đến nương của .
Nương thương , nhưng bà còn yêu đứa con trai từng sinh của hơn.
Ta oán bà. Bởi cha từng bảo, từ khi chào đời, nương nhồi nhét đủ thứ quan niệm, xem việc sinh con trai là sứ mệnh cả đời. Không ai dạy bà cách chủ cuộc sống, cũng ai cho bà dũng khí để sống vì chính .
Ta may mắn hơn bà. Bởi một cha sẵn lòng dạy dỗ , yêu thương như cách phu nhân yêu thương Lục Hoài Niên.
"Chắc là vì đói mấy ngày, đói đến tỉnh cả ."
Phu nhân bật , đến ngửa cả , đến rơi cả nước mắt.
Cha bế lên, tung cao đỡ lấy thật vững vàng, vui vẻ :
"Trường Lạc thật thông minh! là con gái ngoan của cha!"
Kể từ đó, Lục Hoài Niên còn ầm đòi về Lục gia nữa, ngoan ngoãn ở bên phu nhân, cùng bà đến cửa hàng, tận mắt thấy bà tiếp đãi khách khứa, cũng dần nhận vị mẫu mà từng cho là vô địch thiên hạ, kỳ thực cũng vất vả nhường nào.
Với cha , cũng chẳng còn hằn học soi mói như , thỉnh thoảng còn chịu gọi mấy tiếng "thúc phụ" cho phép.
Chỉ điều, hai con nhà … bắt đầu dính lấy .
"Trường Lạc, mau tới đây! Ta thử thêm cho con bộ nữa nhé! Nghe các tiểu thư trong kinh thành đều chuộng kiểu . Da con trắng, vải mềm, chắc chắn mặc lên sẽ xinh!"
Phu nhân hai mắt sáng rỡ, tay cầm trâm ngọc thử lên đầu , nào là cá chép đeo chuỗi ngọc, nào là mèo béo lăn tròn… cái nào bà cũng yêu thích chẳng rời tay.
Đây là bộ thứ mười bà mua cho . Nhìn hàng nha ôm váy xếp thành hàng kéo dài tới tận cửa viện, chỉ cảm thấy trời đất cuồng, ngã lăn cho xong.
"Muội , đói ? Ta bánh hoa quế đây."
Lục Hoài Niên đỡ lấy lưng , giọng đầy ân cần, vội vàng chạy lấy điểm tâm.
Ta lập tức thẳng .
"Huynh từng , họ Cố, họ Lục. Ta của ."
Lục Hoài Niên trưng vẻ nghiêm túc:
"Muội cũng , cha và là vợ chồng, chúng là một nhà. Đã thế thì tự nhiên là ."
Vị ca ca "hờ" , sách chữ thì thôi , còn tập võ chẳng nề hà khổ cực, thậm chí chẳng bao giờ ngủ nướng!
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cha liên tục khen ngớt lời.
Dù gạt lòng cũng chẳng thể Lục Hoài Niên khi đổi là . Những xích mích ban đầu, mà cũng trôi qua nhẹ nhàng tựa gió.