Cha
Chương 4
11
Tiếng tổ mẫu vừa dứt, một hòn đá vừa vặn nện vào đầu nhị thúc.
Ông ta bị nện đến mức nhảy dựng lên, tức giận nói: “Ai ném?”
Cha lại ném một hòn đá nữa, lần này nện vào chậu nước của bà nội.
“Bây giờ họ là thê tử và khuê nữ của ta, sau này nếu còn dám nhục mạ thê tử và khuê nữ của ta, chính là gây thù với ta.”
Ông ấy rất hung dữ, tuy rằng bị què một chân nhưng dáng người cao lớn, đứng trước cửa nhà họ Triệu, giống như một ngọn núi lớn.
Tổ mẫu và nhị thúc vẫn luôn bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, hai người đều rất xấu hổ và tức giận nhưng không dám nói thêm một lời nào.
Mẹ nắm chặt tay ta, mắt đỏ hoe.
Đi xa rồi, ta quay đầu nhìn lại, vẫn có thể thấy ánh mắt oán độc của nhị thúc và tổ mẫu.
Ta đột nhiên có dũng khí, vung vẩy kẹo kéo trong tay, làm mặt quỷ với họ.
Ta đã có cha thực sự, họ không thể bắt nạt hai mẹ con ta nữa.
Về đến nhà, mẹ tranh thủ thời gian chuẩn bị đồ ăn Tết, còn có chăn bông và áo bông.
Cha thì sửa những chỗ trong nhà có thể sửa, vá những chỗ có thể vá, lúc rảnh tay thì đi nhặt củi, không lúc nào rảnh rỗi.
Ông ấy lại bắt thỏ và gà rừng về, cũng không bán nữa, mà ướp muối treo dưới mái hiên, nói là sau này từ từ ăn.
Lần này ta nghe rõ, ông nói đợi sau này ta ăn nhiều thịt rồi sẽ không còn đau bụng vì ăn quá nhiều nữa.
Ta muốn theo lên núi, ông ấy cũng không cho.
“Con nít con nôi, chỉ cần chơi là được.”
Ta muốn giúp mẹ, mẹ cũng bảo ta đi chơi.
“Cha con đã nói, bảo con đi chơi, đi chơi đi, con gái của chúng ta còn chưa được chơi đùa thoải mái.”
Trước kia ở nhà họ Triệu không dám chơi, cũng không có thời gian chơi.
Bây giờ có thể chơi rồi, ta cũng không biết chơi với ai, chỉ cầm kẹo kéo đi trên phố.
Kẹo kéo này rất oai phong, là một vị tướng quân, rất giống cha, ta không nỡ ăn.
Chỉ là khi ra khỏi cửa, ta đã gặp phải mấy đứa trẻ con hư hỏng.
Chúng xông lên giật kẹo kéo của ta, còn mắng ta là đồ con hoang.
“Mẹ ngươi sớm đã thông dâm với thằng què rồi mới sinh ra ngươi, đồ con hoang này! Phi.”
“Tổ mẫu của nó đích thân nói, chắc chắn là thật.”
“Một đứa giày rách, một đứa con hoang, chẳng trách cha nó vừa chết, tang lễ còn chưa làm, mẹ nó đã dẫn nó đi tái giá.”
Ta liều mạng chống cự: “Không phải, ta và mẹ bị tổ mẫu đuổi ra ngoài, mẹ ta không phải giày rách, ta không phải con hoang.”
Nhưng ta còn quá nhỏ, căn bản không đánh lại chúng.
Quần áo ta bẩn và rách, kẹo kéo không còn, ngay cả dây buộc tóc mới mua cũng không thấy đâu.
Chúng cướp kẹo kéo của ta rồi bỏ đi, ta ngồi trên đất khóc lóc đầy mình bùn đất.
Nhị thúc và tổ mẫu đứng ở cửa, nhìn ta với ánh mắt độc ác.
“Đồ tiện nhân, đáng đời.”
“Lúc đó nên bán hai mẹ con chúng nó vào lầu xanh mới phải.”
Ta hét lớn với họ: “Ta không phải đồ tiện nhân, các người mới là, các người mới là. Các người muốn bán chúng ta nhưng vì người ta không mua, các người sợ bán không được nhiều bạc như vậy.”
Ta là một đứa trẻ con, mẹ ta lại đã sinh con, lầu xanh không thể bỏ ra nhiều bạc như vậy để mua.
Bọn họ tưởng ta là trẻ con không hiểu chuyện nhưng ta đã nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Bọn họ mới là những kẻ độc ác nhất, bọn họ muốn giữ chúng ta lại trong làng, muốn nhìn thấy chúng ta bị Trương thợ săn đánh chết.
Nhưng bọn họ không ngờ, cha không đánh chúng ta, càng không hành hạ chúng ta một chút nào, còn đối xử với chúng ta tốt như vậy.
Vì vậy, bọn họ không chịu được, lại đi nói xấu sau lưng, bịa đặt khắp nơi.
Rõ ràng bọn họ mới là kẻ xấu.
12
Ta làm mất kẹo kéo và dây buộc tóc mà cha mua cho, không dám về nhà, do dự đi lại gần cửa nhà.
Cha từ trên núi xuống, thấy ta toàn thân bẩn thỉu, trên mặt còn có máu, sợ đến mức vứt cả củi và gà rừng.
“Ai đánh?”
Ta chưa từng thấy cha hung dữ như vậy, sợ đến mức run rẩy: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Cha sợ đến mức luống cuống tay chân, lau bừa bãi bùn đất trên mặt ta: “Nói cho cha biết, ai đánh?”
Tay cha rất thô ráp nhưng lại làm dịu đi trái tim đang hoảng loạn của ta.
Ta lắp bắp kể lại sự việc, càng nói, sắc mặt cha càng khó coi.
Cha đưa ta về nhà, giao cho mẹ chăm sóc, còn mình cầm dao chặt củi định ra ngoài.
“Đại ca!”
Mẹ kéo cha lại, lắc đầu.
Cha suy nghĩ một lúc, vứt dao chặt củi, cầm lấy gậy chặn cửa.
Hôm đó, những đứa trẻ đánh ta đều bị cha ta đánh.
“Con hư tại cha mẹ không dạy, các người không dạy được con, ta không đánh con, ta đánh các người. Nếu còn có lần sau, ta sẽ đánh gãy chân các người.”
Vài người đàn ông khỏe mạnh, bị cha ta, một người què chân, đuổi chạy khắp làng như đuổi thỏ.
Cha đi chậm nhưng vững vàng, luôn đuổi kịp chúng, từng gậy từng gậy đánh tới tấp.
Vài người đàn ông bị đánh đến mức kêu khóc thảm thiết, rất nhiều người trong làng đến xem náo nhiệt.
Cha lại đến nhà họ Triệu, đánh nhị thúc một trận nhừ tử.
Lúc đó chính các người nhất quyết bán Vân Nương và Chiêu Đệ cho ta, ta đã đưa bạc và ký khế ước, sau này nếu còn muốn nói xấu sau lưng thì hãy bảo thằng con thứ hai của nhà ngươi cẩn thận, đừng đi đêm.
Nhị thúc bị đánh kêu la thảm thiết, vội vàng kêu lên không dám nữa.
Cha lại quay đầu, nhìn những người đang đứng xem náo nhiệt sau lưng.
“Sau này có chuyện gì thì đến trước mặt ta mà nói.”
Dân làng nào dám đến trước mặt ông mà nói?
Từng người sợ hãi xua tay ra hiệu mình sẽ không nói gì.
Còn có người nói: “Nhà họ Triệu hành hạ Vân Nương và Chiêu Đệ, cả làng đều biết, ai mà không biết bọn họ có ý đồ xấu gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy, các ngươi xem Vân Nương và Chiêu Đệ bây giờ sống tốt biết bao, vẫn là lão Trương ngươi biết thương người.”
“Vân Nương và Chiêu Đệ đi theo ngươi, đó là vào ổ phúc rồi.”
Cha cầm gậy trở về, nhìn ta, lại xoa đầu ta, dắt ta về nhà.
“Ai đặt tên cho con? Gọi là Chiêu Đệ là sao?”
Là tổ mẫu đặt, rất nhiều cô gái đều gọi tên này.
Chiêu Đệ Bảo Đệ Lai Đệ Phán Đệ, dù sao cũng đều liên quan đến việc sinh đệ đệ.
Cha không thích cái tên này, ông nhìn ra bên ngoài: “Sau này gọi là Chiêu Chiêu đi, Chiêu Chiêu như nhật nguyệt, sau này sẽ giống như mặt trời mặt trăng, có tiền đồ tươi sáng.”
13
Ta lớn đến sáu tuổi, lần đầu tiên có tên đàng hoàng.
“Trương Chiêu Chiêu, sau này con sẽ gọi là Trương Chiêu Chiêu.”
Ta cười với mẹ.
Xem, ta cũng có tên đàng hoàng rồi.
Mẹ đỏ hoe mắt lau nước mắt, cha chỉ ngẩn người trong chốc lát, lẩm bẩm: “Trương Chiêu Chiêu, Trương Chiêu Chiêu.”
Tối hôm đó, mẹ tranh thủ làm xong chăn gối mới, thương lượng với ta.
“Chiêu Chiêu, con lớn rồi, từ mai bắt đầu tự ngủ, được không?”
Ta tự ngủ, vậy mẹ ngủ ở đâu?
Ta suy nghĩ một chút, gật đầu thật mạnh.
“Được, mẹ và cha sớm sinh em trai em gái đi, con sẽ chơi với chúng.”
Lần này, ta thật sự muốn có em trai em gái, em trai em gái giống cha, chắc chắn rất tốt.
Ngày hôm sau, cha kéo ta dậy từ sáng sớm, dặn dò ta.
“Chiêu Chiêu, hôm qua cha đánh những kẻ xấu đó có lợi hại không?”
Ta gật đầu thật mạnh: “Lợi hại.”
Cha lại vỗ vai gầy yếu của ta: “Muốn bảo vệ bản thân, không thể dựa vào cha cả đời, phải dựa vào chính mình. Chiêu Chiêu có muốn lợi hại như cha không?”
Ta lại gật đầu: “Muốn.”
Ta muốn lợi hại như cha, có thể bảo vệ cha mẹ, bảo vệ em trai em gái sau này, cũng có thể lên núi đánh hổ, kiếm được nhiều bạc.
Cha rất vui mừng, bảo ta chạy quanh sân, trước tiên chạy năm mươi vòng.
Chạy năm mươi vòng xong, ta mệt đến nỗi gần như không đứng vững, ông nghiến răng, không cho ta dừng lại.
Mẹ thấy đau lòng nhưng cũng không nói gì, chỉ làm thêm một ít cơm.
Chạy xong thì đứng tấn, còn phải nâng tảng đá cha mang về.
Tảng đá rất nặng, vừa đủ để ta nâng lên.
Luyện một ngày, mệt đến nỗi tay chân đều phồng rộp, mẹ rửa chân cho ta, nặn vỡ các vết phồng rộp.
“Chiêu Chiêu, luyện tập cho tốt, cha làm vậy là vì con.”
“Mẹ, con biết.”
Nhà bình thường chỉ để con gái làm việc, nào có dạy những thứ này?
Ý tốt của cha, ta đều hiểu.
Tối hôm đó, mẹ thay chăn gối mới cho chúng ta, ôm chăn của mình vào phòng cha.
Hai người nói chuyện trong phòng một lúc mới tắt đèn.
Mặc dù tối hôm đó hơi ồn ào nhưng ta ngủ rất ngon trong chăn gối mới.
Hôm sau, cha dậy muộn.
Ta đã chạy ngoài sân ba mươi vòng rồi mà ông mới dậy.
Hôm đó, ông và mẹ cứ đỏ mặt, còn lén lút nhìn nhau.
Muốn nhìn thì nhìn đi, sao còn lén lút nhìn?
Nhìn một cái là giống như bị bắt gặp, vội vàng quay đầu, mặt đỏ bừng cười.
Chậc… Người lớn thật kỳ lạ.
Sau một cái Tết sung túc, sau Tết, cha lấy bạc mua một số ruộng tốt.
Mùa vụ thì cày ruộng, lúc rảnh rỗi thì lên núi săn bắn.
Cha cũng bắt đầu dẫn ta lên núi, dạy ta cách săn bắn, cách phân biệt phân và dấu chân của động vật.
Ông cũng dạy ta cách dùng dao, cách bắn cung, cách dùng ít sức nhất để đánh ngất người.
Nhưng sức ta vẫn còn nhỏ, tiến bộ không lớn lắm.
Cuộc sống của cả nhà rất viên mãn nhưng trong làng vẫn có những lời đàm tiếu, phần lớn đều do nhà họ Triệu truyền ra.
“Thằng què đó nhặt được của hời, được vợ con miễn phí.”
“Đồ tiện nhân đó có đắc ý thế nào thì cũng chỉ theo một thằng què? Trương què có đẹp trai bằng nhi tử Vĩnh An của ta không?”
Triệu Vĩnh An đẹp trai thì sao?
Vai không khiêng tay không vác, rõ ràng là nông dân nhưng chẳng muốn làm gì, bản lĩnh lớn nhất là đánh vợ con.
Ta quay lại, nhìn kỹ đôi chân của cha.
Cha nhận ra, khi đi đường, ông đều cẩn thận hơn.
Mẹ nhân không có ai, đánh vào đầu ta: “Cha con đối xử với con tốt như vậy, Chiêu Chiêu, chúng ta không thể vô lương tâm, không thể giống như dân làng nhìn cha con.”
Bà ấy tưởng ta cũng trở thành sói mắt trắng, tức giận lắm nhưng lại không nỡ đánh ta.
Ta vội vàng nói không phải.
“Mẹ, con muốn đi học y, biết đâu học giỏi thì có thể chữa khỏi chân cho cha.”
Ta không quan tâm cha có bị què hay không, càng không quan tâm đến vết sẹo trên mặt ông, ta chỉ đau lòng cho ông.
Rõ ràng là một người đàn ông cao lớn nhưng vì bị thương nên đi lại không tiện, trời âm u mưa nhiều đi nhiều sẽ bị đau chân.
Mẹ biết suy nghĩ của ta, cũng rất buồn phiền.
Bởi vì học nghề y không dễ dàng như vậy, người ta cũng không thích nhận con gái.
Chỉ là, cha ở ngoài cửa nghe được suy nghĩ của ta, im lặng hai ngày.
Ông lại đưa ta vào thành, tìm người quản gia của đại hộ trước đó, nhờ ông ấy giúp đỡ.
Quản gia thúc thúc nhìn kỹ ta, rất vui mừng.
“Được, giao cho ta. Chỉ là, Chiêu Chiêu, học y rất vất vả, con có thể chịu khổ được không?”
Ta vỗ ngực: “Con có thể, đợi con học xong sẽ chữa khỏi chân cho cha, kiếm được bạc, nuôi cha mẹ và em trai em gái.”
Quản gia thúc thúc cười ha ha: “Còn em trai em gái nữa à, có tin tức rồi sao?”
Câu hỏi này khiến mặt cha đỏ bừng, vội vàng nói còn sớm, còn sớm.