Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 28: Đại đạo tổ ma! Thiên chùy lò sưởi!
Dịch: Tiểu Băng
***
Đêm khuya.
Sau sườn núi Thanh Vân.
Giờ này khắc này.
Trong đầu của Diệp Bình.
Hiện ra cảnh tượng vũ trụ.
Vô biên vô hạn, vô cùng vô lượng.
Đây chính là thiên địa trong lòng Diệp Bình.
Bốn bề trên dưới gọi là vũ, từ cổ chí kim gọi là trụ.
Vũ trụ, là rộng lớn vô cùng, cũng vô cùng nhỏ bé.
Vũ trụ trong lòng Diệp Bình, mênh mông vô ngần, nhưng có một pho tượng quan thiên thần ma xuất hiện trong vũ trụ ấy.
Tượng thần ma này, không thể quan sát, không thể nhìn thẳng, toàn thân tỏa ra một loại khí tức kinh khủng đến cực hạn, dù chỉ một ít cũng có thể khiến vũ trụ nổ vang.
Thần ma thân thể, giống như được đúc từ thần thiết, mang theo sức mạnh vô địch, đứng hiên ngang trong vũ trụ, tay cầm đại đạo, cước đạp ngũ hành âm dương, trong mắt hiểu rõ tất cả.
Đây chính là Đại đạo thần ma.
Cả người Diệp Bình chấn động.
Trong lòng hắn quan sát tượng thần ma này, trong nháy mắt, trong đầu hắn xuất hiện vô số diệu pháp.
Là mở ra pháp môn vô thượng của thần ma luyện thể.
"Lấy thiên làm chùy, lấy địa làm lô, rộng nạp tất cả, thoát thai hoán cốt."
Một thanh âm xa xưa xuất hiện trong đầu Diệp Bình.
Diệp Bình đã giác ngộ ra bản pháp môn Thần ma luyện thể hoàn chỉnh.
Một giờ sau.
Diệp Bình mở mắt.
Hắn đã biết cách thức để tu luyện Thần Ma Luyện Thể Quyết.
Tâm quan thần ma, dẫn thiên địa hóa thần chùy và hỏa lò, ngao luyện bản thân.
Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết có tổng cộng năm cảnh giới.
Tiểu thần ma, đại thần ma, vô thượng thần ma, đại đạo thần ma, đại đạo tổ thần.
Hiện giờ tâm pháp ở trong đầu Diệp Bình chính là tiểu thần ma thiên, lấy thiên chùy làm lò sưởi, ngao luyện nhục thân chín chín tám mươi mốt lần, sẽ được viên mãn, từ đó ngưng tụ tiểu thần ma thân thể.
Đến lúc đó, nhục thân có sức mạnh như Chân Long, khí huyết thịnh vượng như thái dương, tinh khí thần tràn đầy.
Thần Ma Luyện Thể Quyết có hai yêu cầu chính.
Một là tâm quan thần ma, nếu trong đầu không có Thần Ma Đồ, thì dù ngươi có cố gắng cách nào cũng không thể ngao luyện ra được thân thể thần ma chân chính.
Thứ hai là thiên chùy lò sưởi, đây là một thiên pháp môn, lấy khí dẫn thần, lấy thần dẫn thể, lấy thiên làm chùy, lấy đất làm lô, thân trong hỏa lò, thiên chuy bách luyện.
Trong lòng có Thần Ma Đồ rồi, nhất định phải dùng thiên pháp môn này, dùng linh khí tương thông với thiên địa, từ đó mượn nhờ đại địa chi lực, hóa thành vô thượng hỏa lò, sau đó lấy thiên uy hóa thành thần chùy, gõ lên thân, để cứng rắn ngao luyện ra thần ma thân thể.
Quá trình này cực kỳ hung hiểm, nhưng phương pháp rất đơn giản, chỉ cần có đủ linh khí, là có thể ngao luyện một lần.
Nhưng nếu không có ý chí cực kỳ cường đại, thì trong quá trình ngao luyện sẽ rất dễ bị tán loạn nguyên thần, nhục thân vỡ nát, chết không có chỗ chôn.
"Vốn tưởng giác ngộ đã rất khó, không ngờ tu luyện càng khó hơn. Nhưng thế này cũng là hợp lý. Dù sao tâm pháp càng cường đại thì sẽ càng trắc trở, nếu tùy tùy tiện tiện cũng có thể tu thành, vậy chẳng phải ai cũng có thể trở thành tu sĩ hay sao?"
Diệp Bình giác ngộ xong, không khỏi cảm khái.
Nhưng đã có một phiền phức xuất hiện.
Muốn ngưng tụ thiên chùy lò sưởi, nhất định cần phải có rất nhiều linh khí, nhưng vấn đề chính là mình không có linh khí a!
Mấy ngày nay hôm nào mình cũng đi giác ngộ kiếm pháp, từ đầu tới giờ đã tu luyện ngày nào, đương nhiên như vậy không thể nào ngưng tụ ra được linh khí.
Hơn nữa càng tu luyện Thần Ma Luyện Thể Quyết về sau thì lượng linh khí cần thiết sẽ càng khổng lồ.
Quan trọng nỗi phiền lớn nhất của hắn là tư chất tu hành kém, cái này rất phiền phức.
Diệp Bình rất có cơ sở về tư chất tu hành của mình. Cả nửa năm trời, tham gia hơn năm mươi cuộc thăng tiên đại hội, mấy trăm tông môn kiểm tra, đều là không linh căn.
Nên Diệp Bình cảm thấy, có lẽ không chỉ khả năng kiếm đạo của hắn rất kém, mà tư chất tu hành có khi cũng là kém cỏi nhất.
"Phải làm gì bây giờ?"
Phiền muộn tới, Diệp Bình thấy đau đầu.
"Đi tìm đại sư huynh?"
Diệp Bình thầm nghĩ, nhưng rồi phủ quyết rất nhanh.
"Không được, tư chất tu hành bản thân mình kém, nếu còn đi tìm đại sư huynh, kết quả ra là tư chất tu hành quá kém, có khi sẽ làm đại sư huynh phản cảm."
"Nhưng không tìm đại sư huynh, thì không sao tu hành được, nếu không tu hành được, thì không tu thể luyện Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết."
Diệp Bình cau mày, đang vắt óc suy nghĩ.
"Ý? Hôm trước Đại sư huynh cho mình một ít Luyện Khí Đan, không biết những đan dược này có hiệu quả hay không."
Diệp Bình chợt nghĩ đến một thứ.
Nghĩ vậy, hắn lập tức lấy bình Luyện Khí Đan ra.
Hắn mở bình, đổ ra một viên đan dược màu trắng nhạt.
Đan dược không lớn, chỉ bằng một hạt gạo, bề mặt có màu trắng, tỏa ra mùi hương thơm ngát, không có vị thuốc đông y.
Nhưng ngay lúc Diệp Bình định bỏ vào mồm, thì hắn chợt ngẩn ra.
"Là dược thì có ba phần độc, đây là Luyện Khí Đan, ta còn chưa bước vào Luyện Khí Cảnh, dùng nó không biết có thể gặp chuyện không may hay không, không thể lỗ mãng."
Diệp Bình chợt nhớ ra hắn vẫn chưa bước vào Luyện Khí Cảnh, hắn không biết có thể dùng loại đan dược này hay không.
Lỡ nuốt vô bị bạo thể thì sao?
Nghĩ vậy, Diệp Bình lại thả viên Luyện Khí Đan vào trong bình ngọc.
Cẩn thận một chút không bao giờ sai.
Tiên hiệp thế giới, tu sĩ phân chia bảy đại cảnh giới.
【 Luyện Khí Cảnh 】, 【 Trúc Cơ cảnh 】, 【 Kim Đan cảnh 】, 【 Nguyên Anh cảnh 】, 【 Nguyên Thần cảnh 】, 【 Độ Kiếp cảnh 】, 【 Đại Thừa cảnh 】.
Mỗi một cảnh giới đều có khoảng cách không thể vượt qua. Thượng làm tiên, hạ làm phàm, áp chế tuyệt đối.
Diệp Bình tuy chưa từng tu tiên, nhưng cũng có xem một ít thông tin.
Không thể tu luyện Thần Ma Luyện Thể Quyết, Diệp Bình cũng không bối rối, ít nhất bây giờ hắn đã giác ngộ ra pháp môn, tu hay không tu chỉ là chuyện sớm muộn.
Hắn nhanh chóng lại bắt đầu giác ngộ vết kiếm.
Hắn muốn tranh thủ lĩnh ngộ Tứ Lôi kiếm ý sớm một chút.
Cứ thế, ngày hôm sau.
Tô Trường Ngự tới.
Từ khi đưa Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết cho Diệp Bình, ba ngày nay hắn đều khổ tâm nghiên cứu ‘Xuyên Hà kiếm pháp’, chỉ tiếc hoa rơi có ý nước chảy vô tình, Tô Trường Ngự ba ngày ba đêm không chợp mắt.
Nhưng vẫn cứ xem mà không hiểu, điều này làm Tô Trường Ngự rất khó chịu, trước có Tứ Lôi kiếm pháp hắn đã phải lĩnh ngộ mấy chục năm, nay tới thêm một quyển Xuyên Hà kiếm pháp, tuy hơi kém hơn Tứ Lôi kiếm pháp nhưng mà ngay từ đầu hắn vốn đã là củi mục.
Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự không khỏi bực bội.
Đang êm đang đẹp, tự nhiên bảo mình đi học kiếm pháp, không thể dạy Diệp Bình cái khác được à?
Nhưng cái bực nhất không phải cái này, mà là mình có giận mà không dám nói á.
Hiện giờ Thái Hoa đạo nhân đang chờ mình đi dạy cho Diệp Bình Xuyên Hà kiếm pháp, nếu Thái Hoa đạo nhân biết ngay từ đầu mình đã không học được, không chừng không giết chết cũng sẽ lột da mình.
Tô Trường Ngự đoán được suy nghĩ của Thái Hoa đạo nhân.
Ông ấy muốn cho Diệp Bình tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu.
Nhưng Tô Trường Ngự cảm thấy suy nghĩ dắt lừa thuê này có vô số chỗ không ổn.
Tuy tư chất kiếm đạo Diệp Bình rất mạnh.
Nhưng vấn đề là, Diệp Bình không có pháp lực, dù đại hội kiếm đạo Thanh Châu có quy định, chỉ cho tu sĩ từ Trúc Cơ cảnh trở xuống tỷ thí kiếm đạo.
Nhưng trên cơ bản đa phần người dự thi đều là tu sĩ Luyện Khí tầng bảy tầng tám, thậm chí là Luyện Khí viên mãn.
Diệp Bình có thể ngưng tụ được kiếm thế, nhưng hắn không có một chút pháp lực nào cả, nếu gặp phải tu sĩ Luyện Khí tầng năm tầng sáu, có lẽ còn có phần thắng.
Nhưng nếu gặp phải kiếm tu cường đại thật sự, thì quả thật phần thắng là không hề có.
Đương nhiên, chủ yếu là vì Tô Trường Ngự cũng không rõ lắm, Tứ Lôi kiếm thế mạnh tới mức nào. Trong mắt hắn chỉ có hai loại người.
Yếu hơn mình.
Và mạnh hơn mình.
Nên để Thái Hoa đạo nhân bỏ đi suy nghĩ kia, Tô Trường Ngự quyết định tiếp tục dạy tầm bậy.
Đúng thế, không sai. Xuyên Hà kiếm pháp hay không Xuyên Hà kiếm pháp cái gì mặc kệ, Tô Trường Ngự quyết định dùng phương thức của mình để đi dạy Diệp Bình.
Đêm qua, hắn đã viết ra một quyển kiếm phổ mới.
Có một phần là lĩnh hội phần chính của Xuyên Hà kiếm pháp, còn đa phần là hắn nói bừa.
Hắn không tin, như vậy mà Diệp Bình còn có thể lĩnh ngộ ra được.
Nếu dùng cái này mà có thể lĩnh ngộ, hắn sẽ nhai vỡ rồi nuốt hết kiếm của tất cả mọi người trong đại hội kiếm đạo Thanh Châu.
Cứ thế Tô Trường Ngự đi tới sau sườn núi.
***
Đêm khuya.
Sau sườn núi Thanh Vân.
Giờ này khắc này.
Trong đầu của Diệp Bình.
Hiện ra cảnh tượng vũ trụ.
Vô biên vô hạn, vô cùng vô lượng.
Đây chính là thiên địa trong lòng Diệp Bình.
Bốn bề trên dưới gọi là vũ, từ cổ chí kim gọi là trụ.
Vũ trụ, là rộng lớn vô cùng, cũng vô cùng nhỏ bé.
Vũ trụ trong lòng Diệp Bình, mênh mông vô ngần, nhưng có một pho tượng quan thiên thần ma xuất hiện trong vũ trụ ấy.
Tượng thần ma này, không thể quan sát, không thể nhìn thẳng, toàn thân tỏa ra một loại khí tức kinh khủng đến cực hạn, dù chỉ một ít cũng có thể khiến vũ trụ nổ vang.
Thần ma thân thể, giống như được đúc từ thần thiết, mang theo sức mạnh vô địch, đứng hiên ngang trong vũ trụ, tay cầm đại đạo, cước đạp ngũ hành âm dương, trong mắt hiểu rõ tất cả.
Đây chính là Đại đạo thần ma.
Cả người Diệp Bình chấn động.
Trong lòng hắn quan sát tượng thần ma này, trong nháy mắt, trong đầu hắn xuất hiện vô số diệu pháp.
Là mở ra pháp môn vô thượng của thần ma luyện thể.
"Lấy thiên làm chùy, lấy địa làm lô, rộng nạp tất cả, thoát thai hoán cốt."
Một thanh âm xa xưa xuất hiện trong đầu Diệp Bình.
Diệp Bình đã giác ngộ ra bản pháp môn Thần ma luyện thể hoàn chỉnh.
Một giờ sau.
Diệp Bình mở mắt.
Hắn đã biết cách thức để tu luyện Thần Ma Luyện Thể Quyết.
Tâm quan thần ma, dẫn thiên địa hóa thần chùy và hỏa lò, ngao luyện bản thân.
Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết có tổng cộng năm cảnh giới.
Tiểu thần ma, đại thần ma, vô thượng thần ma, đại đạo thần ma, đại đạo tổ thần.
Hiện giờ tâm pháp ở trong đầu Diệp Bình chính là tiểu thần ma thiên, lấy thiên chùy làm lò sưởi, ngao luyện nhục thân chín chín tám mươi mốt lần, sẽ được viên mãn, từ đó ngưng tụ tiểu thần ma thân thể.
Đến lúc đó, nhục thân có sức mạnh như Chân Long, khí huyết thịnh vượng như thái dương, tinh khí thần tràn đầy.
Thần Ma Luyện Thể Quyết có hai yêu cầu chính.
Một là tâm quan thần ma, nếu trong đầu không có Thần Ma Đồ, thì dù ngươi có cố gắng cách nào cũng không thể ngao luyện ra được thân thể thần ma chân chính.
Thứ hai là thiên chùy lò sưởi, đây là một thiên pháp môn, lấy khí dẫn thần, lấy thần dẫn thể, lấy thiên làm chùy, lấy đất làm lô, thân trong hỏa lò, thiên chuy bách luyện.
Trong lòng có Thần Ma Đồ rồi, nhất định phải dùng thiên pháp môn này, dùng linh khí tương thông với thiên địa, từ đó mượn nhờ đại địa chi lực, hóa thành vô thượng hỏa lò, sau đó lấy thiên uy hóa thành thần chùy, gõ lên thân, để cứng rắn ngao luyện ra thần ma thân thể.
Quá trình này cực kỳ hung hiểm, nhưng phương pháp rất đơn giản, chỉ cần có đủ linh khí, là có thể ngao luyện một lần.
Nhưng nếu không có ý chí cực kỳ cường đại, thì trong quá trình ngao luyện sẽ rất dễ bị tán loạn nguyên thần, nhục thân vỡ nát, chết không có chỗ chôn.
"Vốn tưởng giác ngộ đã rất khó, không ngờ tu luyện càng khó hơn. Nhưng thế này cũng là hợp lý. Dù sao tâm pháp càng cường đại thì sẽ càng trắc trở, nếu tùy tùy tiện tiện cũng có thể tu thành, vậy chẳng phải ai cũng có thể trở thành tu sĩ hay sao?"
Diệp Bình giác ngộ xong, không khỏi cảm khái.
Nhưng đã có một phiền phức xuất hiện.
Muốn ngưng tụ thiên chùy lò sưởi, nhất định cần phải có rất nhiều linh khí, nhưng vấn đề chính là mình không có linh khí a!
Mấy ngày nay hôm nào mình cũng đi giác ngộ kiếm pháp, từ đầu tới giờ đã tu luyện ngày nào, đương nhiên như vậy không thể nào ngưng tụ ra được linh khí.
Hơn nữa càng tu luyện Thần Ma Luyện Thể Quyết về sau thì lượng linh khí cần thiết sẽ càng khổng lồ.
Quan trọng nỗi phiền lớn nhất của hắn là tư chất tu hành kém, cái này rất phiền phức.
Diệp Bình rất có cơ sở về tư chất tu hành của mình. Cả nửa năm trời, tham gia hơn năm mươi cuộc thăng tiên đại hội, mấy trăm tông môn kiểm tra, đều là không linh căn.
Nên Diệp Bình cảm thấy, có lẽ không chỉ khả năng kiếm đạo của hắn rất kém, mà tư chất tu hành có khi cũng là kém cỏi nhất.
"Phải làm gì bây giờ?"
Phiền muộn tới, Diệp Bình thấy đau đầu.
"Đi tìm đại sư huynh?"
Diệp Bình thầm nghĩ, nhưng rồi phủ quyết rất nhanh.
"Không được, tư chất tu hành bản thân mình kém, nếu còn đi tìm đại sư huynh, kết quả ra là tư chất tu hành quá kém, có khi sẽ làm đại sư huynh phản cảm."
"Nhưng không tìm đại sư huynh, thì không sao tu hành được, nếu không tu hành được, thì không tu thể luyện Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết."
Diệp Bình cau mày, đang vắt óc suy nghĩ.
"Ý? Hôm trước Đại sư huynh cho mình một ít Luyện Khí Đan, không biết những đan dược này có hiệu quả hay không."
Diệp Bình chợt nghĩ đến một thứ.
Nghĩ vậy, hắn lập tức lấy bình Luyện Khí Đan ra.
Hắn mở bình, đổ ra một viên đan dược màu trắng nhạt.
Đan dược không lớn, chỉ bằng một hạt gạo, bề mặt có màu trắng, tỏa ra mùi hương thơm ngát, không có vị thuốc đông y.
Nhưng ngay lúc Diệp Bình định bỏ vào mồm, thì hắn chợt ngẩn ra.
"Là dược thì có ba phần độc, đây là Luyện Khí Đan, ta còn chưa bước vào Luyện Khí Cảnh, dùng nó không biết có thể gặp chuyện không may hay không, không thể lỗ mãng."
Diệp Bình chợt nhớ ra hắn vẫn chưa bước vào Luyện Khí Cảnh, hắn không biết có thể dùng loại đan dược này hay không.
Lỡ nuốt vô bị bạo thể thì sao?
Nghĩ vậy, Diệp Bình lại thả viên Luyện Khí Đan vào trong bình ngọc.
Cẩn thận một chút không bao giờ sai.
Tiên hiệp thế giới, tu sĩ phân chia bảy đại cảnh giới.
【 Luyện Khí Cảnh 】, 【 Trúc Cơ cảnh 】, 【 Kim Đan cảnh 】, 【 Nguyên Anh cảnh 】, 【 Nguyên Thần cảnh 】, 【 Độ Kiếp cảnh 】, 【 Đại Thừa cảnh 】.
Mỗi một cảnh giới đều có khoảng cách không thể vượt qua. Thượng làm tiên, hạ làm phàm, áp chế tuyệt đối.
Diệp Bình tuy chưa từng tu tiên, nhưng cũng có xem một ít thông tin.
Không thể tu luyện Thần Ma Luyện Thể Quyết, Diệp Bình cũng không bối rối, ít nhất bây giờ hắn đã giác ngộ ra pháp môn, tu hay không tu chỉ là chuyện sớm muộn.
Hắn nhanh chóng lại bắt đầu giác ngộ vết kiếm.
Hắn muốn tranh thủ lĩnh ngộ Tứ Lôi kiếm ý sớm một chút.
Cứ thế, ngày hôm sau.
Tô Trường Ngự tới.
Từ khi đưa Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết cho Diệp Bình, ba ngày nay hắn đều khổ tâm nghiên cứu ‘Xuyên Hà kiếm pháp’, chỉ tiếc hoa rơi có ý nước chảy vô tình, Tô Trường Ngự ba ngày ba đêm không chợp mắt.
Nhưng vẫn cứ xem mà không hiểu, điều này làm Tô Trường Ngự rất khó chịu, trước có Tứ Lôi kiếm pháp hắn đã phải lĩnh ngộ mấy chục năm, nay tới thêm một quyển Xuyên Hà kiếm pháp, tuy hơi kém hơn Tứ Lôi kiếm pháp nhưng mà ngay từ đầu hắn vốn đã là củi mục.
Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự không khỏi bực bội.
Đang êm đang đẹp, tự nhiên bảo mình đi học kiếm pháp, không thể dạy Diệp Bình cái khác được à?
Nhưng cái bực nhất không phải cái này, mà là mình có giận mà không dám nói á.
Hiện giờ Thái Hoa đạo nhân đang chờ mình đi dạy cho Diệp Bình Xuyên Hà kiếm pháp, nếu Thái Hoa đạo nhân biết ngay từ đầu mình đã không học được, không chừng không giết chết cũng sẽ lột da mình.
Tô Trường Ngự đoán được suy nghĩ của Thái Hoa đạo nhân.
Ông ấy muốn cho Diệp Bình tham gia đại hội kiếm đạo Thanh Châu.
Nhưng Tô Trường Ngự cảm thấy suy nghĩ dắt lừa thuê này có vô số chỗ không ổn.
Tuy tư chất kiếm đạo Diệp Bình rất mạnh.
Nhưng vấn đề là, Diệp Bình không có pháp lực, dù đại hội kiếm đạo Thanh Châu có quy định, chỉ cho tu sĩ từ Trúc Cơ cảnh trở xuống tỷ thí kiếm đạo.
Nhưng trên cơ bản đa phần người dự thi đều là tu sĩ Luyện Khí tầng bảy tầng tám, thậm chí là Luyện Khí viên mãn.
Diệp Bình có thể ngưng tụ được kiếm thế, nhưng hắn không có một chút pháp lực nào cả, nếu gặp phải tu sĩ Luyện Khí tầng năm tầng sáu, có lẽ còn có phần thắng.
Nhưng nếu gặp phải kiếm tu cường đại thật sự, thì quả thật phần thắng là không hề có.
Đương nhiên, chủ yếu là vì Tô Trường Ngự cũng không rõ lắm, Tứ Lôi kiếm thế mạnh tới mức nào. Trong mắt hắn chỉ có hai loại người.
Yếu hơn mình.
Và mạnh hơn mình.
Nên để Thái Hoa đạo nhân bỏ đi suy nghĩ kia, Tô Trường Ngự quyết định tiếp tục dạy tầm bậy.
Đúng thế, không sai. Xuyên Hà kiếm pháp hay không Xuyên Hà kiếm pháp cái gì mặc kệ, Tô Trường Ngự quyết định dùng phương thức của mình để đi dạy Diệp Bình.
Đêm qua, hắn đã viết ra một quyển kiếm phổ mới.
Có một phần là lĩnh hội phần chính của Xuyên Hà kiếm pháp, còn đa phần là hắn nói bừa.
Hắn không tin, như vậy mà Diệp Bình còn có thể lĩnh ngộ ra được.
Nếu dùng cái này mà có thể lĩnh ngộ, hắn sẽ nhai vỡ rồi nuốt hết kiếm của tất cả mọi người trong đại hội kiếm đạo Thanh Châu.
Cứ thế Tô Trường Ngự đi tới sau sườn núi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương