Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Chương 59: Trò đùa gì đây? Làm chậm thời gian? Đệ chờ ta một chút
Dịch: Tiểu Băng
Thanh Vân Đạo Tông.
Diệp Bình đi theo Trần Linh Nhu tới chỗ ở của Vương Trác Vũ.
Thật ra Diệp Bình thuần túy chỉ định tới Tàng kinh các để xem có tìm được thông tin gì liên quan hay không.
Dù sao có lẽ loại đạo pháp mà có thể khiến thời gian trở nên chậm đi vốn dĩ không phải là chuyện đùa.
Tất cả những thứ có liên quan đến thời gian cùng và không gian đều nhất định không phải là việc nhỏ.
Nên ngay từ đầu, Diệp Bình đã không hề có một kỳ vọng nào.
Nhưng nếu tiểu sư tỷ đã nhiệt tình như vậy, đương nhiên hắn cũng không nên từ chối, nên mới có chuyện đi theo Trần Linh Nhu tới đây.
"Vương sư huynh!"
"Vương sư huynh!"
Trần Linh Nhu đập cửa phòng.
Sau một lúc lâu, cửa phòng mở ra, Vương Trác Vũ thò đầu ra.
So với đại sư huynh Tô Trường Ngự, nhị sư huynh Hứa Lạc Trần, đại sư tỷ Tiêu Mộ Tuyết, và tiểu sư muội Trần Linh Nhu.
Tướng mạo của Vương Trác Vũ rất tầm thường, trông chẳng khác gì một người bình thường.
Nhưng Diệp Bình không dám coi thường vị tam sư huynh này. Dù sao người trông càng bình thường, thì e là thực lực càng mạnh, Diệp Bình gọi đây là quy luật có tên hung thủ không có khả năng có chứng cứ phạm tội.
Quan điểm này được rút ra từ các tiểu thuyết suy luận hắn đọc được, những người được miêu tả càng đơn giản, càng bình thường, càng không có động cơ giết người thì thường thường lại càng là hung thủ.
Thông qua lý luận này, có thể rút ra kết luận, cao thủ tuyệt thế nếu đã mai danh ẩn tích sẽ không còn quan tâm tới danh lợi, khí chất và hình tượng đều sẽ có thay đổi, bởi vì bọn họ chỉ muốn sống cuộc sống giống người thường.
Như Tô Trường Ngự với Tiêu Mộ Tuyết thì không tính, vì hai người cũng muốn thay đổi khí chất của mình, nhưng tiếc là dù họ có cố gắng cỡ nào, cũng không che giấu được sự thật họ là cao nhân tuyệt thế.
Nhưng Vương Trác Vũ Vương sư huynh thì khác. Người này ngụy trang trông cực giống người thường, nếu không phải mình cơ trí, e là đã bị Vương sư huynh qua mặt.
"Chuyện gì?"
Vương Trác Vũ trông có vẻ khờ khờ. Y thò đầu ra nhìn Trần Linh Nhu, sau đó nhìn lướt qua Diệp Bình, ánh mắt khó hiểu.
Mấy ngày nay, y đều dùng để chuẩn bị tham gia kiểm tra Trận pháp sư. Đây là lần đầu tiên y tham gia kiểm tra loại này. Y không muốn trở thành phế vật giống Hứa Lạc Trần, kiểm tra tới bảy lần mà không đậu, nên học cực kì chăm chỉ.
Nếu không có việc, y không muốn mọi người tới quấy rầy mình.
"Vương sư huynh, tiểu sư đệ định hỏi một chút về trận pháp thời gian. Muội nhớ hồi đó sư huynh từng nói hình như có loại này, huynh giải đáp cho hắn đi."
Trần Linh Nhu nhiệt tình.
Nhưng Vương Trác Vũ nghe xong lại ngơ ra.
Thời gian?
Thời gian gì?
Muội đang nói cái gì thế?
Vương Trác Vũ ngơ ngác, nghe không rõ lắm.
Nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Vương Trác Vũ, Diệp Bình vội lên tiếng.
"Vương sư huynh, chuyện là thế này. Đại sư huynh truyền thụ cho đệ phương pháp kiếm đạo, nhưng mỗi ngày ngộ đạo đã tốn quá nhiều thời gian, nên đệ đang nghĩ có cách gì có thể khiến thời gian trôi qua chậm đi một chút hay không. Đương nhiên nếu phức tạp quá hay phiền phức quá, thì thôi."
Diệp Bình mở miệng, mô tả vấn đề mình cần hỏi một cách đơn giản gọn gàng.
Hắn nói xong.
Vương Trác Vũ càng ngơ ngẩn.
Khiến thời gian trôi qua chậm một chút?
Ngươi giỡn mặt với ta?
Nếu ta có thể khiến thời gian trôi qua chậm một chút, thì ta cần gì phải ngày nào cũng trốn miết trong phòng để đọc sách?
Ta cũng ước gì thời gian trôi qua chậm một chút đó.
Sao ngươi lại có thể hỏi ta vấn đề như thế này?
Sao loại vấn đề này lại do ngươi hỏi hả?
Vương Trác Vũ còn chưa kịp trả lời.
Tiếng Trần Linh Nhu đã vang lên.
"Vương sư huynh, muội nhớ huynh từng nói, có trận pháp có thể khiến thời gian biến chậm mà."
Trần Linh Nhu đầy hiếu kỳ nhìn Vương Trác Vũ.
Diệp Bình nghe thế, ánh mắt liền đầy mong đợi.
Còn Vương Trác Vũ thì choáng váng.
Ta nói như thế bao giờ?
Tiểu sư muội, ngươi đừng có nói bậy!
Khoan đã...
Vương Trác Vũ chợt sững ra.
Y chợt nhớ tới cái gì đó.
Nhưng rồi y nhanh chóng chìm vào mộng mị.
Y nhớ ra rồi, quả thật y đã từng nói những lời này.
Nhưng nó chỉ là lý luận.
Vương Trác Vũ nhớ ra.
Đại khái là năm sáu năm trước, y đọc được một quyển thư tịch trận pháp đại đạo, do Thái Hoa đạo nhân mua từ thư quán về cho y xem.
Bản thư tịch đó chỉ là một quyển sách thuần về lý luận. Lúc đó sau khi xem xong, y đã vô cùng kinh hãi. Nhưng sau khi thật sự có hiểu biết về trận đạo, Vương Trác Vũ nhận ra quyển sách kia là vô cùng vớ vẩn.
Đúng là có trận pháp có thể khiến thời gian trở nên thong thả.
Nhưng vấn đề là, điều kiện của nó cực kỳ hà khắc còn chưa tính, mà nếu ngươi không phải là đại sư trận pháp tuyệt thế, thì cơ bản là ngươi không có khả năng bố trí ra được loại trận pháp này.
Chủ yếu là vì nó có liên quan đến vấn đề thời gian. Có thể nói nếu chỉ dùng thủ thuật che mắt thì chỉ là chuyện nhỏ. Khiến ngươi cảm giác hình như là ban ngày, nhưng kỳ thực là đêm tối, loại trận pháp này rất đơn giản.
Nhưng nếu muốn khiến thời gian trở nên chậm đi, thì xin lỗi, y làm không được.
Không, e là cả tu tiên giới này cũng chẳng có ai làm được.
Sao ngươi lại nghĩ là ta có thể làm được hả?
Tiểu sư muội, có phải muội quá nhập vai rồi không?
Chưởng môn bảo chúng ta giả làm cao thủ tuyệt thế, thì muội thật cho rằng bọn ta đều là cao thủ tuyệt thế thật à?
Cảm ơn đã được muội cất nhắc.
Trong lòng Vương Trác Vũ chửi mắng không ngừng.
Mấy ngày nay, y đều cắm đầu học trận pháp sư, thời gian vốn đã thiếu thốn, và một điểm chính nữa là, y không dám dạy Diệp Bình.
Tô Trường Ngự dám dạy, là bởi vì Tô Trường Ngự không biết xấu hổ.
Hứa Lạc Trần dám dạy, là bởi vì Hứa Lạc Trần càng không biết xấu hổ hơn cả Tô Trường Ngự.
Nhưng y thì cần da mặt.
Chỉ với tí trình độ của y, y thật sự xấu hổ không dám đi dạy Diệp Bình. Một người ngay cả kiểm tra trận pháp sư còn không đậu nổi, có tư cách gì đi thụ nghiệp truyền đạo?
Nên y mới từ chối việc dạy Diệp Bình trận pháp.
Nhưng không ngờ rằng, có một ngày, cờ lại giao tới tay y!
"Vương sư huynh, nếu tiểu sư đệ đã là đệ tử Thanh Vân Đạo Tông chúng ta, thì chúng ta chính là người một nhà, huynh còn giấu riêng làm gì chứ?"
Giọng Trần Linh Nhu tiếp tục vang lên.
Khiến Vương Trác Vũ cực kì bối rối.
Lại nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Diệp Bình.
Nếu đến thế này mà mình còn từ chối, vậy chẳng phải đắc tội với tiểu sư đệ hay sao? Lỡ làm tiểu sư đệ bất mãn, bỏ đi rời khỏi tông môn, chắc chưởng môn quất cho mình một trận quá!
Nghĩ vậy, Vương Trác Vũ nghiến răng, nói với Diệp Bình: "Dạo này sư huynh có việc bận, tạm thời không thể truyền thụ thuật trận pháp cho đệ. Nhưng nếu đệ đã có tâm học tập như vậy, thế thì, để ta đưa bản viết những điều tâm đắc của mình cho đệ, trong đó có trận pháp liên quan tới thời gian. Đệ cầm về nghiên cứu cho tốt. Nếu nghiên cứu ra, coi như đệ có thiên phú, còn nếu nghiên cứu không ra, thì đợi sư huynh làm xong việc của mình, sẽ tới tự mình dạy đệ."
Vương Trác Vũ nói.
"Đa tạ Vương sư huynh, sư đệ nhất định sẽ chăm chỉ nỗ lực."
Nghe quả thật có trận pháp về thời gian, trong lòng Diệp Bình cực kì vui vẻ, cúi đầu hành lễ với Vương Trác Vũ.
Vương Trác Vũ không đáp, đóng cửa lại, một mình ở trong phòng mà âu sầu buồn khổ.
"Tiểu sư muội a tiểu sư muội, muội hại thảm ta rồi."
"Ôi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây?!"
"Mình phải chạy đi đâu tìm trận pháp thời gian gì đó bây giờ?"
"Nếu có cái thứ ấy, thì mình đã dùng cho mình rồi!"
Trong phòng.
Vương Trác Vũ vô cùng lo lắng, không ngừng suy nghĩ, đi tới đi lui.
Chỉ nửa khắc sau.
Y chợt sững ra, vỗ đùi một cái.
"Đúng rồi, bây giờ mình sẽ viết ra ngay tại chỗ một phần cho hắn. Dù sao cũng phải kéo dài thời gian, chi bằng làm cho hoàn chỉnh một chút."
Vương Trác Vũ lập tức trở lại bàn học.
Y lấy ra một quyển thư tịch trống, là bản trắng để y tập vẽ trận pháp, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó đặt bút xuống viết.
Vương Trác Vũ viết chữ cực nhanh, một phần là vì nóng ruột, phần còn lại là vì các ý vẫn còn sót lại trong đầu.
Ký ức khi y nhìn quyển sách kia từ đó tới nay hãy còn mới mẻ, cứ ba đoạn viết lại, là thêm một đoạn lý giải của bản thân.
Còn chuyện Diệp Bình đọc có thể hiểu hay không…
Cái thứ như này mà nhìn cũng hiểu ra được à!!!
Nếu Diệp Bình có thể nhìn cái thứ này mà học được, y sẽ làm mắt trận, nằm ngay ở đây cho Diệp Bình bày trận.
Cứ thế.
Viết một lèo mấy nghìn chữ mình tâm đắc, một canh giờ sau, Vương Trác Vũ đã viết xong.
Viết vẽ hoàn tất.
Vương Trác Vũ cầm thư tịch, đẩy cửa phòng ra.
Ở ngoài cửa, Diệp Bình và Trần Linh Nhu đang yên lặng chờ đợi.
Cửa vừa mở ra, Diệp Bình lập tức nhìn chằm chằm với ánh mắt đầy chờ đợi.
"Tiểu sư đệ, đây là phần tâm đắc, là tâm huyết cả đời của sư huynh. Đệ đã là đệ tử Thanh Vân Đạo Tông ta, sư huynh cũng sẽ không giấu riêng với đệ. Nhưng nhớ kỹ sau khi đọc thuộc xong phải đốt ngay. Nếu bản tâm đắc này bị truyền ra ngoài, sẽ đưa tới tai họa lớn, đệ hiểu không?"
Vương Trác Vũ vô cùng nghiêm túc nói.
Nếu đã muốn giả bộ, y phải giả bộ cho hoàn chỉnh, mặc kệ ba bảy hai mốt luôn.
"Đa tạ sư huynh, đa tạ sư huynh."
Diệp Bình hơi kích động, dùng cả hai tay nhận lấy, không dám sai sót chút nào.
Vương Trác Vũ tiếp tục nói.
"Tiểu sư đệ, ngươi phải xem cho kĩ, nghiên cứu cho cẩn thận, không được nóng vội. Nếu như không hiểu, cũng không nên nóng ruột, chờ sư huynh rảnh rỗi, ta sẽ tới chỉ điểm cho đệ. Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, thì sư huynh còn có việc phải làm."
Vương Trác Vũ nói, tận lực khiến mình trông thật bình tĩnh.
"Sư huynh làm việc của mình đi, đa tạ sư huynh."
Diệp Bình cảm ơn Vương Trác Vũ lần nữa.
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng Vương Trác Vũ liền đóng lại.
Trần Linh Nhu lên tiếng.
"Tỷ đã nói Vương sư huynh biết mà. Tiểu sư đệ, sau này đệ có cái gì không hiểu, thì cứ tới hỏi ta. Có lẽ ta cũng không biết, nhưng các vị sư huynh trong tông môn sẽ biết, đệ khỏi cần phải đi Tàng kinh các tìm cho tốn thời gian."
Trần Linh Nhu vừa cười vừa nói.
"Dạ, dạ, đa tạ Linh Nhu sư tỷ, ân tình lần này, khắc trong tâm khảm."
Nói thật lòng, thiện cảm Diệp Bình dành cho Trần Linh Nhu đã tăng lên vèo vèo. Tiểu sư tỷ này của hắn không chỉ diện mạo xinh đẹp mà tâm địa còn thiện lương.
"Không có gì, không có việc gì, ráng cố gắng lên, chờ đệ trở nên mạnh mẽ, sau này nếu có ai dám ăn hiếp ta, ta sẽ dựa vào đệ."
Trần Linh Nhu vui vẻ đùa.
"Linh Nhu sư tỷ cứ yên tâm, sau này nếu có ai dám ăn hiếp tỷ, dù chỉ là chửi một câu thôi, sư đệ cũng sẽ khiến hắn phải hối hận."
Tuy Trần Linh Nhu chỉ nói đùa, nhưng giọng của Diệp Bình lại vô cùng kiên định.
"Rất tốt, vậy sư tỷ không quấy rầy đệ tu luyện, đọc sách cho tốt, khỏi tiễn."
Nụ cười trên mặt Trần Linh Nhu càng thêm xán lạn.
Từ biệt Trần Linh Nhu, Diệp Bình đi ra sau núi, tâm tình dâng trào mở bản tâm đắc trận pháp ra xem.
Thanh Vân Đạo Tông.
Diệp Bình đi theo Trần Linh Nhu tới chỗ ở của Vương Trác Vũ.
Thật ra Diệp Bình thuần túy chỉ định tới Tàng kinh các để xem có tìm được thông tin gì liên quan hay không.
Dù sao có lẽ loại đạo pháp mà có thể khiến thời gian trở nên chậm đi vốn dĩ không phải là chuyện đùa.
Tất cả những thứ có liên quan đến thời gian cùng và không gian đều nhất định không phải là việc nhỏ.
Nên ngay từ đầu, Diệp Bình đã không hề có một kỳ vọng nào.
Nhưng nếu tiểu sư tỷ đã nhiệt tình như vậy, đương nhiên hắn cũng không nên từ chối, nên mới có chuyện đi theo Trần Linh Nhu tới đây.
"Vương sư huynh!"
"Vương sư huynh!"
Trần Linh Nhu đập cửa phòng.
Sau một lúc lâu, cửa phòng mở ra, Vương Trác Vũ thò đầu ra.
So với đại sư huynh Tô Trường Ngự, nhị sư huynh Hứa Lạc Trần, đại sư tỷ Tiêu Mộ Tuyết, và tiểu sư muội Trần Linh Nhu.
Tướng mạo của Vương Trác Vũ rất tầm thường, trông chẳng khác gì một người bình thường.
Nhưng Diệp Bình không dám coi thường vị tam sư huynh này. Dù sao người trông càng bình thường, thì e là thực lực càng mạnh, Diệp Bình gọi đây là quy luật có tên hung thủ không có khả năng có chứng cứ phạm tội.
Quan điểm này được rút ra từ các tiểu thuyết suy luận hắn đọc được, những người được miêu tả càng đơn giản, càng bình thường, càng không có động cơ giết người thì thường thường lại càng là hung thủ.
Thông qua lý luận này, có thể rút ra kết luận, cao thủ tuyệt thế nếu đã mai danh ẩn tích sẽ không còn quan tâm tới danh lợi, khí chất và hình tượng đều sẽ có thay đổi, bởi vì bọn họ chỉ muốn sống cuộc sống giống người thường.
Như Tô Trường Ngự với Tiêu Mộ Tuyết thì không tính, vì hai người cũng muốn thay đổi khí chất của mình, nhưng tiếc là dù họ có cố gắng cỡ nào, cũng không che giấu được sự thật họ là cao nhân tuyệt thế.
Nhưng Vương Trác Vũ Vương sư huynh thì khác. Người này ngụy trang trông cực giống người thường, nếu không phải mình cơ trí, e là đã bị Vương sư huynh qua mặt.
"Chuyện gì?"
Vương Trác Vũ trông có vẻ khờ khờ. Y thò đầu ra nhìn Trần Linh Nhu, sau đó nhìn lướt qua Diệp Bình, ánh mắt khó hiểu.
Mấy ngày nay, y đều dùng để chuẩn bị tham gia kiểm tra Trận pháp sư. Đây là lần đầu tiên y tham gia kiểm tra loại này. Y không muốn trở thành phế vật giống Hứa Lạc Trần, kiểm tra tới bảy lần mà không đậu, nên học cực kì chăm chỉ.
Nếu không có việc, y không muốn mọi người tới quấy rầy mình.
"Vương sư huynh, tiểu sư đệ định hỏi một chút về trận pháp thời gian. Muội nhớ hồi đó sư huynh từng nói hình như có loại này, huynh giải đáp cho hắn đi."
Trần Linh Nhu nhiệt tình.
Nhưng Vương Trác Vũ nghe xong lại ngơ ra.
Thời gian?
Thời gian gì?
Muội đang nói cái gì thế?
Vương Trác Vũ ngơ ngác, nghe không rõ lắm.
Nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Vương Trác Vũ, Diệp Bình vội lên tiếng.
"Vương sư huynh, chuyện là thế này. Đại sư huynh truyền thụ cho đệ phương pháp kiếm đạo, nhưng mỗi ngày ngộ đạo đã tốn quá nhiều thời gian, nên đệ đang nghĩ có cách gì có thể khiến thời gian trôi qua chậm đi một chút hay không. Đương nhiên nếu phức tạp quá hay phiền phức quá, thì thôi."
Diệp Bình mở miệng, mô tả vấn đề mình cần hỏi một cách đơn giản gọn gàng.
Hắn nói xong.
Vương Trác Vũ càng ngơ ngẩn.
Khiến thời gian trôi qua chậm một chút?
Ngươi giỡn mặt với ta?
Nếu ta có thể khiến thời gian trôi qua chậm một chút, thì ta cần gì phải ngày nào cũng trốn miết trong phòng để đọc sách?
Ta cũng ước gì thời gian trôi qua chậm một chút đó.
Sao ngươi lại có thể hỏi ta vấn đề như thế này?
Sao loại vấn đề này lại do ngươi hỏi hả?
Vương Trác Vũ còn chưa kịp trả lời.
Tiếng Trần Linh Nhu đã vang lên.
"Vương sư huynh, muội nhớ huynh từng nói, có trận pháp có thể khiến thời gian biến chậm mà."
Trần Linh Nhu đầy hiếu kỳ nhìn Vương Trác Vũ.
Diệp Bình nghe thế, ánh mắt liền đầy mong đợi.
Còn Vương Trác Vũ thì choáng váng.
Ta nói như thế bao giờ?
Tiểu sư muội, ngươi đừng có nói bậy!
Khoan đã...
Vương Trác Vũ chợt sững ra.
Y chợt nhớ tới cái gì đó.
Nhưng rồi y nhanh chóng chìm vào mộng mị.
Y nhớ ra rồi, quả thật y đã từng nói những lời này.
Nhưng nó chỉ là lý luận.
Vương Trác Vũ nhớ ra.
Đại khái là năm sáu năm trước, y đọc được một quyển thư tịch trận pháp đại đạo, do Thái Hoa đạo nhân mua từ thư quán về cho y xem.
Bản thư tịch đó chỉ là một quyển sách thuần về lý luận. Lúc đó sau khi xem xong, y đã vô cùng kinh hãi. Nhưng sau khi thật sự có hiểu biết về trận đạo, Vương Trác Vũ nhận ra quyển sách kia là vô cùng vớ vẩn.
Đúng là có trận pháp có thể khiến thời gian trở nên thong thả.
Nhưng vấn đề là, điều kiện của nó cực kỳ hà khắc còn chưa tính, mà nếu ngươi không phải là đại sư trận pháp tuyệt thế, thì cơ bản là ngươi không có khả năng bố trí ra được loại trận pháp này.
Chủ yếu là vì nó có liên quan đến vấn đề thời gian. Có thể nói nếu chỉ dùng thủ thuật che mắt thì chỉ là chuyện nhỏ. Khiến ngươi cảm giác hình như là ban ngày, nhưng kỳ thực là đêm tối, loại trận pháp này rất đơn giản.
Nhưng nếu muốn khiến thời gian trở nên chậm đi, thì xin lỗi, y làm không được.
Không, e là cả tu tiên giới này cũng chẳng có ai làm được.
Sao ngươi lại nghĩ là ta có thể làm được hả?
Tiểu sư muội, có phải muội quá nhập vai rồi không?
Chưởng môn bảo chúng ta giả làm cao thủ tuyệt thế, thì muội thật cho rằng bọn ta đều là cao thủ tuyệt thế thật à?
Cảm ơn đã được muội cất nhắc.
Trong lòng Vương Trác Vũ chửi mắng không ngừng.
Mấy ngày nay, y đều cắm đầu học trận pháp sư, thời gian vốn đã thiếu thốn, và một điểm chính nữa là, y không dám dạy Diệp Bình.
Tô Trường Ngự dám dạy, là bởi vì Tô Trường Ngự không biết xấu hổ.
Hứa Lạc Trần dám dạy, là bởi vì Hứa Lạc Trần càng không biết xấu hổ hơn cả Tô Trường Ngự.
Nhưng y thì cần da mặt.
Chỉ với tí trình độ của y, y thật sự xấu hổ không dám đi dạy Diệp Bình. Một người ngay cả kiểm tra trận pháp sư còn không đậu nổi, có tư cách gì đi thụ nghiệp truyền đạo?
Nên y mới từ chối việc dạy Diệp Bình trận pháp.
Nhưng không ngờ rằng, có một ngày, cờ lại giao tới tay y!
"Vương sư huynh, nếu tiểu sư đệ đã là đệ tử Thanh Vân Đạo Tông chúng ta, thì chúng ta chính là người một nhà, huynh còn giấu riêng làm gì chứ?"
Giọng Trần Linh Nhu tiếp tục vang lên.
Khiến Vương Trác Vũ cực kì bối rối.
Lại nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Diệp Bình.
Nếu đến thế này mà mình còn từ chối, vậy chẳng phải đắc tội với tiểu sư đệ hay sao? Lỡ làm tiểu sư đệ bất mãn, bỏ đi rời khỏi tông môn, chắc chưởng môn quất cho mình một trận quá!
Nghĩ vậy, Vương Trác Vũ nghiến răng, nói với Diệp Bình: "Dạo này sư huynh có việc bận, tạm thời không thể truyền thụ thuật trận pháp cho đệ. Nhưng nếu đệ đã có tâm học tập như vậy, thế thì, để ta đưa bản viết những điều tâm đắc của mình cho đệ, trong đó có trận pháp liên quan tới thời gian. Đệ cầm về nghiên cứu cho tốt. Nếu nghiên cứu ra, coi như đệ có thiên phú, còn nếu nghiên cứu không ra, thì đợi sư huynh làm xong việc của mình, sẽ tới tự mình dạy đệ."
Vương Trác Vũ nói.
"Đa tạ Vương sư huynh, sư đệ nhất định sẽ chăm chỉ nỗ lực."
Nghe quả thật có trận pháp về thời gian, trong lòng Diệp Bình cực kì vui vẻ, cúi đầu hành lễ với Vương Trác Vũ.
Vương Trác Vũ không đáp, đóng cửa lại, một mình ở trong phòng mà âu sầu buồn khổ.
"Tiểu sư muội a tiểu sư muội, muội hại thảm ta rồi."
"Ôi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây?!"
"Mình phải chạy đi đâu tìm trận pháp thời gian gì đó bây giờ?"
"Nếu có cái thứ ấy, thì mình đã dùng cho mình rồi!"
Trong phòng.
Vương Trác Vũ vô cùng lo lắng, không ngừng suy nghĩ, đi tới đi lui.
Chỉ nửa khắc sau.
Y chợt sững ra, vỗ đùi một cái.
"Đúng rồi, bây giờ mình sẽ viết ra ngay tại chỗ một phần cho hắn. Dù sao cũng phải kéo dài thời gian, chi bằng làm cho hoàn chỉnh một chút."
Vương Trác Vũ lập tức trở lại bàn học.
Y lấy ra một quyển thư tịch trống, là bản trắng để y tập vẽ trận pháp, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó đặt bút xuống viết.
Vương Trác Vũ viết chữ cực nhanh, một phần là vì nóng ruột, phần còn lại là vì các ý vẫn còn sót lại trong đầu.
Ký ức khi y nhìn quyển sách kia từ đó tới nay hãy còn mới mẻ, cứ ba đoạn viết lại, là thêm một đoạn lý giải của bản thân.
Còn chuyện Diệp Bình đọc có thể hiểu hay không…
Cái thứ như này mà nhìn cũng hiểu ra được à!!!
Nếu Diệp Bình có thể nhìn cái thứ này mà học được, y sẽ làm mắt trận, nằm ngay ở đây cho Diệp Bình bày trận.
Cứ thế.
Viết một lèo mấy nghìn chữ mình tâm đắc, một canh giờ sau, Vương Trác Vũ đã viết xong.
Viết vẽ hoàn tất.
Vương Trác Vũ cầm thư tịch, đẩy cửa phòng ra.
Ở ngoài cửa, Diệp Bình và Trần Linh Nhu đang yên lặng chờ đợi.
Cửa vừa mở ra, Diệp Bình lập tức nhìn chằm chằm với ánh mắt đầy chờ đợi.
"Tiểu sư đệ, đây là phần tâm đắc, là tâm huyết cả đời của sư huynh. Đệ đã là đệ tử Thanh Vân Đạo Tông ta, sư huynh cũng sẽ không giấu riêng với đệ. Nhưng nhớ kỹ sau khi đọc thuộc xong phải đốt ngay. Nếu bản tâm đắc này bị truyền ra ngoài, sẽ đưa tới tai họa lớn, đệ hiểu không?"
Vương Trác Vũ vô cùng nghiêm túc nói.
Nếu đã muốn giả bộ, y phải giả bộ cho hoàn chỉnh, mặc kệ ba bảy hai mốt luôn.
"Đa tạ sư huynh, đa tạ sư huynh."
Diệp Bình hơi kích động, dùng cả hai tay nhận lấy, không dám sai sót chút nào.
Vương Trác Vũ tiếp tục nói.
"Tiểu sư đệ, ngươi phải xem cho kĩ, nghiên cứu cho cẩn thận, không được nóng vội. Nếu như không hiểu, cũng không nên nóng ruột, chờ sư huynh rảnh rỗi, ta sẽ tới chỉ điểm cho đệ. Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, thì sư huynh còn có việc phải làm."
Vương Trác Vũ nói, tận lực khiến mình trông thật bình tĩnh.
"Sư huynh làm việc của mình đi, đa tạ sư huynh."
Diệp Bình cảm ơn Vương Trác Vũ lần nữa.
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng Vương Trác Vũ liền đóng lại.
Trần Linh Nhu lên tiếng.
"Tỷ đã nói Vương sư huynh biết mà. Tiểu sư đệ, sau này đệ có cái gì không hiểu, thì cứ tới hỏi ta. Có lẽ ta cũng không biết, nhưng các vị sư huynh trong tông môn sẽ biết, đệ khỏi cần phải đi Tàng kinh các tìm cho tốn thời gian."
Trần Linh Nhu vừa cười vừa nói.
"Dạ, dạ, đa tạ Linh Nhu sư tỷ, ân tình lần này, khắc trong tâm khảm."
Nói thật lòng, thiện cảm Diệp Bình dành cho Trần Linh Nhu đã tăng lên vèo vèo. Tiểu sư tỷ này của hắn không chỉ diện mạo xinh đẹp mà tâm địa còn thiện lương.
"Không có gì, không có việc gì, ráng cố gắng lên, chờ đệ trở nên mạnh mẽ, sau này nếu có ai dám ăn hiếp ta, ta sẽ dựa vào đệ."
Trần Linh Nhu vui vẻ đùa.
"Linh Nhu sư tỷ cứ yên tâm, sau này nếu có ai dám ăn hiếp tỷ, dù chỉ là chửi một câu thôi, sư đệ cũng sẽ khiến hắn phải hối hận."
Tuy Trần Linh Nhu chỉ nói đùa, nhưng giọng của Diệp Bình lại vô cùng kiên định.
"Rất tốt, vậy sư tỷ không quấy rầy đệ tu luyện, đọc sách cho tốt, khỏi tiễn."
Nụ cười trên mặt Trần Linh Nhu càng thêm xán lạn.
Từ biệt Trần Linh Nhu, Diệp Bình đi ra sau núi, tâm tình dâng trào mở bản tâm đắc trận pháp ra xem.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương