Chân Ái
Chương 2
5
Đêm ấy.
Trước đó, gã sai vặt nói tối nay Viên Thiếu Hiên sẽ ngủ lại thư phòng, sau đó nha hoàn Đông Nhụy khẽ giọng bẩm báo:
“Nô tỳ đã tra rõ, hầu gia đã lén đi đường nhỏ đến hướng tây bắc của hậu viện.”
“Tiểu thư, chúng ta có nên…”
Ta ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt kiều diễm trong gương nở một nụ cười chế giễu.
Chắc hẳn là ban ngày người trong lòng chịu ấm ức, đêm đến vội vàng đi an ủi đây mà.
Người trong gương lắc đầu: “Không sao, hầu hạ ta rửa mặt chải đầu đi.”
Đám nha hoàn bận rộn, đợi Đông Nhụy tháo trâm cài cho ta xong, ta đưa cho muội ấy một hộp gấm.
“Hoa tai hổ phách khảm vàng, đổi cái này lấy đôi hoa tai trân châu của ngươi, ngươi có đồng ý không?”
Đây mới là lễ vật mà kiếp trước ta tặng Tô Chỉ Nhu, quý giá hơn đôi hoa tai trân châu gấp trăm lần.
Đông Nhụy chắp tay nhận lấy, cười đến thấy răng không thấy cả mắt.
“Tạ ơn tiểu thư! Tiểu thư đối xử với nô tỳ thật tốt!”
Ta cũng bị lây sự vui vẻ này mà cong cả mắt.
Ta có của hồi môn hậu hĩnh, những thứ tầm thường này đối với ta mà nói đã là chuyện thường nhưng đời này ta không muốn bỏ ra một xu một hào để nuôi dưỡng kẻ vong ân bội nghĩa nữa.
Kiếp trước, ta tình cờ thấy Tô Chỉ Nhu thức đêm thêu khăn tay, mới biết nàng xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, chỉ có thể dựa vào việc bán khăn thêu để kiếm thêm chút thu nhập.
Trước kia khi nàng ở cùng mẹ chồng, không cần phải lo lắng đến việc chi tiêu cho người hầu.
Nhưng sau khi trở thành thiếp của Viên Thiếu Hiên, việc đối đãi nhân tình đều phải tự mình lo liệu, mà chi tiêu của Hầu phủ lại lớn.
Vì lúc nhà nàng ta gặp gia biến, khi được Hầu phủ cưu mang thì nàng đã không còn một xu dính túi, không có của hồi môn, càng không có cửa tiệm buôn bán riêng để thu lợi.
Thêm vào đó, Viên Thiếu Hiên cũng không ban thưởng cho nàng nên tiền tháng hàng tháng căn bản không đủ dùng.
Vì vậy, lần nào ta cũng chặn người hầu đi bán khăn tay thay nàng, mua lại với giá cao gấp nhiều lần, đồng thời dặn không được để lộ chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, tiết kiệm tiền để tiêu cho những người thật lòng đối xử với ta, chẳng phải đáng giá hơn sao?
6
Sáng ngày thứ hai, ta trực tiếp dẫn người đến Vũ Trúc Hiên.
Vì Viên Thiếu Hiên lén lút đến đây nên không mang theo gã sai vặt, cũng không có ai thông báo.
Ta đứng trong sân đầy lá rụng, cách lớp cửa sổ bằng vải mỏng mờ ảo, thấy người trong phòng vừa mới thức dậy.
Tô Chỉ Nhu đang mặc quần áo cho Viên Thiếu Hiên, mặc được một lúc thì trực tiếp ôm chầm lấy hắn từ phía sau, giọng nghẹn ngào.
“Hiên ca ca, muội ở trong viện tử cũ nát như vậy, làm khó huynh đến đây với muội.”
Viên Thiếu Hiên quay người véo mũi nàng ta.
“Trong lòng ta có muội, đương nhiên nguyện ở bên muội.”
Không nhận được câu trả lời thỏa đáng, Tô Chỉ Nhu khựng lại, vùi mặt vào ngực hắn.
“Trong lòng huynh đã có muội, vậy sao còn để muội ở một nơi hẻo lánh và lạnh lẽo như vậy, sau này muội muốn gặp huynh một lần cũng phải đi rất lâu.”
“Huynh có biết không, hôm qua khi muội mới đến, khắp nơi đều là bụi bặm và mạng nhện, muội phải dọn dẹp rất lâu mới có thể ở tạm được.”
Viên Thiếu Hiên cưng chiều ôm nàng vào lòng, thâm tình giải thích.
“Hôm qua phu nhân àm khó muội, chắc chắn là vì muội biểu hiện quá mức, khiến nàng ấy phiền chán.”
“Nếu ta không tỏ ra cực kỳ không thích muội thì khi nàng ấy ghen lên, chẳng phải muội sẽ phải chịu nhiều đau khổ hay sao? Ta làm vậy là vì muốn tốt cho muội.”
Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng.
“Hiên ca ca, sao huynh lại kiêng kỵ nàng ta như vậy? Nàng cũng chỉ là một thứ nữ của phủ Thái phó thôi mà.”
“Nàng thật ngốc, nàng ấy tuy là thứ nữ nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của đích mẫu, quan hệ với đương kim hoàng hậu rất tốt. Hầu phủ muốn hưng thịnh, còn phải dựa vào tầng quan hệ này của nàng ấy, đương nhiên phải cẩn thận ứng đối.”
Lời nói thật khó nghe nhưng cũng khiến ta càng tỉnh táo hơn.
Trước đây, sở dĩ phụ thân không từ chối lời cầu hôn của hắn, là vì Viên Thiếu Hiên xuất thân từ Tuyên Bình Hầu phủ, lão Hầu gia mất sớm, mẹ chồng một mình nuôi hắn khôn lớn, vừa đến tuổi cập quan đã thừa kế tước vị.
Trở thành Hầu gia trẻ tuổi nhất triều đình.
Xứng với ta, thứ nữ của phủ Thái phó dư dả, hoặc có thể nói là ta trèo cao.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, thực ra hắn để ý đến thân phận con thứ của ta, dễ khống chế, để ý đến mối quan hệ thân thiết của ta với đích tỷ đã trở thành hoàng hậu.
Dòng dõi Tuyên Bình Hầu gia mấy đời nay ít con cháu, nhánh phụ cũng yếu, trong triều không có người, thế lực ngày càng suy yếu.
Trong hoàng thất không có thiếu nữ có độ tuổi thích hợp, vì vậy hắn chỉ có thể cầu hôn ta, trở thành huynh đệ liên khâm* với hoàng đế, để có được cơ hội trọng dụng.
*Anh em cột chèo.
Kiếp trước, ta tự cho là tình đầu ý hợp, vừa mới thành hôn đã vào cung cầu xin đích tỷ.
Cho hắn một chức quan nắm giữ thực quyền.
Đương kim thánh thượng rất coi trọng hoàng hậu, chuyện nhỏ như vậy đương nhiên sẽ đồng ý.
Đời này, hừ.
Hai người trong phòng vẫn đang quấn quýt lấy nhau.
“Muội yên tâm, ta sẽ không thay lòng, muội phải tin vào tấm lòng của ta đối với muội, chúng ta đã có tình cảm nhiều năm.”
“Nếu không phải vì gia thế của nàng ta, ta sẽ không thèm nhìn nàng ta lấy một cái.”
“Muội còn nhớ bức thư ta từng gửi cho muội không? Trời không lão, tình khó dứt…”
Tô Chỉ Nhu nín khóc mỉm cười, lập tức cùng hắn đồng thanh nói:
“Lòng như lưới tơ đôi, trong đó có ngàn vạn mối kết.”
Viên Thiếu Hiên gật đầu: “Đúng vậy, muội hiểu lòng ta là tốt rồi.”
“Thời gian này vất vả cho muội một chút, đợi sau này ta nhất định sẽ trả lại muội gấp ngàn gấp vạn lần.”
Ta nghe xong liền cười lạnh.
Nghĩ hay thật, còn gấp ngàn gấp vạn lần, còn phải xem các ngươi có cơ hội đó hay không.
Tô Chỉ Nhu thẹn thùng ừ một tiếng, ngồi xuống hầu hạ hắn đi giày.
Đã chuẩn bị sẵn sàng chịu khổ.
Viên Thiếu Hiên rất hài lòng với thái độ của nàng ta, véo má nàng, cười tươi quay người mở cửa.
Chính diện đụng phải ta đang dẫn theo một đám người hầu trong sân.
“Vân… Vân nương, sao nàng lại ở đây?”
7
Nụ cười của Viên Thiếu Hiên cứng đờ trên mặt, nhãn cầu không ngừng run rẩy.
Ta giả vờ như không nghe thấy gì, nụ cười trên mặt vẫn không đổi, quan tâm hỏi:
“Hôm qua Chỉ Nhu muội muội kính trà nóng cho ta, ta lại không phát hiện ra đầu ngón tay nàng bị bỏng.”
“Sau khi trở về, vẫn là nha hoàn nói với ta mới biết, trong lòng không khỏi áy náy, rốt cuộc là ta đã sơ suất.”
“Chắc chắn là người hầu đã bưng nhầm trà, khiến muội muội phải chịu đau khổ này, người hầu hành sự không chu đáo như vậy, không thể giữ lại được.”
“Vì vậy, hôm nay ta đặc biệt đến sớm, đổi cho muội muội người hầu chu đáo hơn, tránh để sau này lại xảy ra chuyện như vậy.”
Nói xong, ta chỉ vào những người hầu đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cúi đầu không nói gì sau lưng ta.
Hắn thấy vậy, lúc này mới từ từ yên tâm, giơ tay lau những giọt mồ hôi không tồn tại trên trán.
“Không cần đâu, muội ấy…”
Ta ngắt lời hắn: “Phu quân cũng đến đây để thương xót muội muội sao?”
Viên Thiếu Hiên liên tục phủ nhận.
“Không phải không phải, ta chỉ là sáng sớm đi dạo ngang qua đây thôi.”
Nói xong, liền giả vờ không có chuyện gì mà đi ra ngoài.
“Đúng rồi phu quân, chỗ ta có thuốc bỏng do trung cung ban thưởng, đảm bảo muội muội dùng vào sẽ mau khỏi, không để lại sẹo.”
Ta cố gắng gọi hắn lại nhưng hắn không ngoảnh đầu lại.
“Không cần đâu, vết thương nhỏ như vậy tự lành là được.”
“Nàng ta thân phận thấp hèn, sao xứng dùng thứ tốt như vậy.”
Ta liếc mắt thấy ánh sáng trong mắt Tô Chỉ Nhu bỗng chốc tối sầm lại.
Ta cười tươi như hoa, nói lớn:
“Vậy nghe theo phu quân.”
Không còn Viên Thiếu Hiên cản trở, người hầu vẫn được đưa đến viện của Tô Chỉ Nhu.
Sau khi trở về, Đông Nhụy khó hiểu hỏi: “Phu nhân đặc biệt chọn cho người người hầu trung thành, sao người lại đưa cho nàng ta?”
Ta lật sổ sách trong tay, không ngẩng đầu lên.
“Chính vì trung thành nên mới yên tâm đưa đến bên cạnh Tô Chỉ Nhu làm việc cho ta.”
“Còn bên chúng ta, có tiền có thủ đoạn có ngươi dạy dỗ, còn sợ thiếu người trung thành sao?”
Huống hồ, Tô Chỉ Nhu có ngu ngốc đến mấy cũng sẽ không dùng người ta đưa đến làm nha hoàn thân cận nên bọn họ sẽ không phải chịu khổ cùng nàng ta.
Cầm tiền tháng, nhàn hạ không làm việc, giấy bán thân ở trong tay ta, Tô Chỉ Nhu còn không xử lý được.
Tự nhiên là một chuyện tốt.
Hành động sáng nay, ta lại đích thân đi thăm thiếp thất, lại tặng người lại tặng thuốc.
Truyền ra ngoài, cuối cùng để lại cho ta một danh tiếng tốt bụng hiền lành.