Chân Ái
Chương 6
18
Thai nhi đã được bốn tháng.
Nhìn bụng nhỏ dần dần lớn lên, ta tự biết không thể giấu được nữa, bèn chủ động đi tìm Viên Thiếu Hiên.
Hắn nghe ta có thai, đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe miệng miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Đây, đây quả là chuyện đáng mừng!”
Ta giả vờ không nhận ra nỗi lo lắng trong mắt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ, tự cười một cách mãn nguyện.
“Mẫu thân luôn thúc giục muốn có ‘tiểu thế tử’, giờ thì thực sự có rồi.”
Nghe đến ba chữ “Tiểu thế tử”, lông mày hắn lại giật một cái.
Hắn không muốn Hầu phủ rơi vào tay đứa con không phải do người phụ nữ mình yêu sinh ra.
“Sao Vân nương biết là con trai? Dù là trai hay gái, ta đều thích.”
“Thiếp cũng nghĩ như vậy, có con mới biết được nỗi khổ của phụ mẫu nên mấy ngày nay thiếp rất nhớ mẫu thân.”
“Vừa hay năm mới đã qua, trong phủ không có việc gì, phu quân có thể cho phép thiếp về nhà mẹ đẻ ở tạm một thời gian không?”
Hắn tự biết không thể từ chối, đành phải đồng ý.
Trở về phủ Thái phó, được mẫu thân chăm sóc, cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm, chính thức bước vào cuộc sống dưỡng thai an tâm.
Bên này của ta thì sóng yên biển lặng nhưng Hầu phủ lại sóng sau chưa kịp tắt, sóng trước đã nổi lên.
Trước khi đi, ta lấy cớ bên cạnh Viên Thiếu Hiên thiếu người chăm sóc, thả Tô Chỉ Nhu ra.
Viên Thiếu Hiên đương nhiên đồng ý.
Cửu biệt thắng tân hôn, thêm vào đó Tô Chỉ Nhu lại cố ý nịnh nọt, hai người sống với nhau như keo sơn.
Tô Chỉ Nhu cũng không còn cố chấp mặc đồ trắng nữa, màu vàng nhạt, xanh nhạt, hồng phấn, đỏ mơ, quần áo nào tươi sáng thì mặc.
Dùng son phấn mà ta cố tình tặng cho nàng ta, trang điểm thật lộng lẫy, khiến “chân ái” của Viên Thiếu Hiên không thể dời mắt khỏi nàng ta.
Tiếp theo là đứa con của Phương Ngữ Dung vẫn không giữ được.
Mặc dù nàng ta đã không đeo túi thơm nữa theo lời nhắc nhở của ta nhưng vì thể chất của nàng ta, đứa trẻ vẫn không giữ được.
Còn lại Tử Anh sợ gặp phải chủ cũ sẽ xấu hổ nên cũng tránh né mọi chuyện, không tranh giành.
Trong lúc nhất thời, Tô Chỉ Nhu độc chiếm ân sủng của Viên Thiếu Hiên.
Mỗi khi hạ nhân đến báo cáo tình hình Hầu phủ, cuối cùng luôn có một câu.
“Vị Nhu di nương kia vẫn luôn châm hương, Hầu gia rất thích.”
19
Qua một thời gian, thấy ta vẫn chưa trở về Hầu phủ.
Viên Thiếu Hiên liền đến thúc giục ta mấy lần.
Nhưng ta đã ra ngoài rồi, sao có thể quay lại bên cạnh con sói dữ?
Hắn thấy gọi ta không được, lại phái Tô Chỉ Nhu đến.
Nàng ta không mời ta về, mà cúi đầu thuận mắt kể lại tình hình trong phủ, điều này không khác mấy so với những gì ta biết được.
Nói chuyện được vài câu, liền nói đến chuyện hương thơm đó.
Ta cắt phăng cành hoa mọc lệch sang một bên, vô tình nhắc nhở nàng ta:
“Chính ngươi đừng quên uống thuốc giải đúng giờ.”
Nàng ta nghiến răng nói một câu: “Ta đã thoát chết trong gang tấc, thù chưa báo, đương nhiên là phải quý trọng mạng sống.”
Ta liếc nàng ta một cái, tiến bộ cũng khá nhanh.
Quả nhiên, sự ngây thơ không thể vượt qua được gian khổ.
Nói đến cuối cùng, Tô Chỉ Nhu đưa ra một chiếc túi thơm quen thuộc.
“Đây là Hầu gia sai thiếp đặc biệt đến đưa cho phu nhân.”
“Hầu gia nói, vật này giống như trái tim của hắn, mong phu nhân ngày ngày mang theo bên mình, lúc nào cũng đừng quên tình cảm của hắn dành cho người.”
Lòng ta lại dâng lên một nỗi căm hận mãnh liệt, ta nắm chặt tay.
Lại đến rồi.
Hắn lại giơ cao con dao đồ tể một lần nữa.
Thấy ta không nói, Tô Chỉ Nhu khác thường cũng không nói thêm nữa:
“Đã đưa vật tín đến, vậy thiếp cáo từ.”
Ta khẽ ừ một tiếng, không giữ lại.
Nhưng khi nàng ta đi đến ngưỡng cửa, đột nhiên quay người quỳ xuống, cúi đầu không nói gì.
Một lúc lâu sau, nàng ta mới nghiến răng, hạ quyết tâm nói:
“Phu nhân, người không thể mang theo chiếc túi thơm này.”
Ta cười nói: “Ta biết.”
Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu lên, đập vào mắt ta là ánh mắt thấu hiểu mọi chuyện.
“Người đã biết hết rồi sao?”
Ta ném chiếc túi thơm vào lò sưởi, mặc cho ngọn lửa nuốt chửng những đường thêu tinh xảo.
“Nếu Hầu gia đã thích hương thơm đó, vậy thì đốt thêm đi.”
Khói bốc lên nghi ngút, ta cúi mắt xuống.
Đến lúc rồi.
Đứa trẻ còn vài tháng nữa là chào đời, đến lúc đó không thể để nó mang tội danh ” khắc cha” trên lưng.
20
Đầu mùa hè, Tuyên Bình Hầu trẻ tuổi đột ngột qua đời.
Sau khi thái y kiểm tra, kết luận là chết vì “trúng gió”.
Chết trên người người nữ nhân mà hắn yêu nhất, chết vào thời điểm họ nồng nàn nhất.
Ta trở về Hầu phủ chủ trì đại cục.
Đông Nhụy về trước gặp ta, vội vàng đỡ ta, nhỏ giọng dặn dò bên tai ta.
“Đã xử lý sạch sẽ rồi.”
Ta gật đầu nhẹ, rồi khóc lớn một tiếng, ôm bụng bầu ngã xuống trước quan tài.
“Hầu gia! Sao chàng lại đi như vậy! Thật đáng thương cho ta và đứa trẻ trong bụng, từ nay về sau phải sống thế nào đây!”
Khóc đến đau đớn, nhìn mà kinh hãi.
Những người khác nhìn thấy thì bàn tán xôn xao hơn, nói rằng Tuyên Bình Hầu mới cưới một năm đã chết trên bụng của tiểu thiếp, nhìn thì có vẻ như là quân tử nhưng sau lưng lại là một kẻ háo sắc.
Thật sự là người không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Chỉ khổ cho phu nhân Hầu gia một lòng một dạ với hắn, phải vất vả một mình nuôi con mồ côi từ trong bụng mẹ.
Ta vừa khóc được hai câu thì nghe thấy ồn ào ngoài sân.
Là tiếng chửi bới của mẹ chồng.
“Trả nhi tử lại cho ta! Trả nhi tử lại cho ta! Ta đã nuôi phải một thứ vô ơn!”
“Uổng công ta đối xử tốt với ngươi như vậy, Thiếu Hiên lại sủng ái ngươi như vậy, kết quả là ngươi, con tiện nhân này đã cướp đi mạng sống của hắn!”
Bị bà ta nhào vào cấu xé, Tô Chỉ Nhu mặc cho bị đánh mắng, cúi đầu không nói không rằng, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm.
Ta mang theo vẻ đau buồn khóc lóc thảm thiết, đi ra ngoài khuyên giải.
Thấy ta, mẹ chồng lại chuyển hướng mũi nhọn.
“Ngươi là chủ mẫu của Hầu phủ, không chăm sóc tốt cho phu quân, suốt ngày ở nhà mẹ đẻ!”
“Cái chết của Thiếu Hiên, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm!”
Nói rồi, bà ta lại xông đến đẩy ta một cái.
Mặc dù Đông Nhụy đứng chắn trước mặt ta nên bà ta không đụng đến ta chút nào.
Nhưng ta lại cảm thấy bụng mình thắt lại, một dòng nước ấm trào ra từ bên dưới.
“Đông Nhụy, Trần ma ma, ta… ta hình như sắp sinh rồi.”
21
Trong lúc hỗn loạn, ta thuận lợi hạ sinh đứa trẻ.
Ngay khi vừa chào đời, người trong cung đã đến tuyên đọc thánh chỉ phong tặng.
Phong ta làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, đứa trẻ cũng được trực tiếp thừa kế tước vị, trở thành Hầu gia nhỏ tuổi nhất triều đình.
Không ai phản đối điều này.
Chỉ có mẹ chồng ta, bị người đời đồn là có ý định giết hại cháu ruột, vốn đã quá đau buồn, nghe vậy liền tức giận, trúng gió, không lâu sau thì qua đời.
Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống.
Tử Anh đến xin tội.
“Lúc trước Tử Anh phản chủ, là kẻ thất tín, nay đặc biệt đến xin tội, mong phu nhân bỏ qua.”
Ta ra hiệu cho Đông Nhụy đỡ nàng ta dậy.
“Nhẹ dạ cũng không phải là chuyện gì quá xấu xa.”
“Nhưng cũng nên phạt một chút, phạt ngươi đến cửa hàng mới mở của ta làm chưởng quỹ, ngươi có đồng ý không?”
Tử Anh mừng rỡ đến phát khóc, không ngừng dập đầu: “Nô tỳ nguyện ý, vô cùng nguyện ý, tạ ơn phu nhân ban ân!”
Ta đã từng tra gia thế của nàng ta, vốn là làm nghề buôn hương liệu, sau này phụ thân nàng ta nghiện cờ bạc nên đã đem tiệm cầm cố mất.
Trước khi bị bán thân, nàng ta đã giúp phụ mẫu buôn bán một thời gian dài, có đầu óc buôn bán nhất định.
Thay vì để nàng ta ở trong phủ phủ bụi năng lực thì thà thả nàng ta ra ngoài để nàng ta tự lập.
Ngược lại với nàng ta là Phương Ngữ Dung.
Nàng ta sợ ta đuổi nàng ta ra ngoài, khóc lóc thảm thiết. ==Ủng hộ bản dịch chính chủ tại web metruyen.net.vn nha mọi người==
“Xin phu nhân đừng đuổi thiếp đi, thiếp đã lưu lạc hồng trần nửa đời, không dễ dàng đến Hầu phủ hưởng phúc, thiếp không muốn tiếp tục chịu cực khổ.”
Ta bị nàng ta chọc cười, đáp một tiếng được.
Nàng ta đã trải qua nhiều khó khăn, cũng không dễ dàng có được sự bình yên, vậy thì ta sẽ nuôi nàng ta cả đời.
Chỉ là chuyện tiện tay thôi mà.
22
Tô Chỉ Nhu là người đến cuối cùng.
Nàng ta lại mặc một thân áo trắng, như lần đầu gặp mặt.
“Đây là để chịu tang cho cô mẫu của ngươi sao? Hay là cho Hiên ca ca của ngươi?”
Nàng ta từ từ quỳ xuống, trong ánh mắt lộ ra vẻ bình tĩnh và thờ ơ.
“Đều không phải, ta là để tế tình yêu oan khuất của ta.”
“Phu nhân đã ban ân cho hai người họ, ta cũng muốn cầu xin một điều, xin phu nhân thả ta ra ngoài.”
Ta ngẩng đầu khỏi nôi, nhìn nàng ta với vẻ thích thú.
“Vì sao? Ở lại Hầu phủ không tốt sao?”
“Nhà không còn, bạn đời cũng chết, thù đã báo, tình đã tan, trên đời này không còn gì khiến thiếp lưu luyến nữa.”
“Có lẽ ta nên ra ngoài dạo một vòng, đi một chuyến này có khi lại tìm được ý nghĩa để sống tiếp.”
Ta đồng ý với nàng ta.
Tô Chỉ Nhu cầm tiền lộ phí ta đưa, trời cao biển rộng, đi tìm tự do và ước mơ của riêng mình.
Sau khi nàng ta đi, Đông Nhụy không nhịn được hỏi:
“Tiểu thư, lúc trước người không tra xét chuyện nhà mẹ đẻ của Nhu di nương, làm sao người biết được là Hầu gia đã cung cấp chứng cứ?”
“Có hay không, biết hay không, đều không còn quan trọng nữa.”
“Dù sao thì nàng ta cũng đã tin rồi, không phải sao?”
23
Nói cho cùng, Tô Chỉ Nhu cũng là một người đáng thương.
Nàng ta tuy ngu ngốc xấu xa nhưng cũng không phải tội ác tày trời.
Nếu nàng ta chịu trở thành đao của ta thì ta sẽ cho nàng ta một con đường sống, để tích đức cho bản thân.
Nếu nàng ta không chịu, e rằng bây giờ đã cùng chung số phận với Viên Thiếu Hiên.
Gió nhẹ thổi, ánh nắng ấm áp.
Ta cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đang ngủ yên bình của con.
Thù hận kiếp trước đã báo, chướng ngại kiếp này đã trừ.
Trải qua kiếp nạn, ân oán đã xóa sạch.
Những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta, cuối cùng cũng đã đến.
Hết.