Chẳng phải chỉ một gốc thảo dược thôi ư, đến mức hòa ly không? - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:08:47
Đợi đến khi nhiệt của bé con định, Tô Mậu mới vội vàng trở về, còn đến mà tiếng vọng :
“Lưu Oánh, chẳng , khi ngoài khám bệnh đừng quấy rầy , chuyện gì thể đợi về hả?”
Ta canh chừng Bé con, đến một ánh mắt cũng thèm cho .
“Không An An bệnh ? Còn mau tránh , để bắt mạch.” Nói liền vươn tay .
Ta lập tức gạt phắt tay , lạnh giọng : “Không cần, hạ sốt .”
Cứ nghĩ sẽ quan tâm nữ nhi vài câu, ngờ mở miệng là trách mắng: “Nếu hạ sốt, thì bệnh gì to tát, vội vàng phái tên sai vặt đến gọi gì, để những bệnh nhân khác sẽ nghĩ , chẳng khi việc, nàng và những bệnh nhân khác cũng gì khác biệt.”
“Thu những suy nghĩ nhỏ nhen của nàng , thời gian chơi mấy trò vặt vãnh với nàng.”
Tiếp đó chuyển ánh mắt sang nữ nhi: “Thân thể yếu ớt như đều là do nàng nuông chiều mà .”
Ta trợn trừng mắt : “Nữ nhi nuông chiều mà nuôi, như ngươi, nữ nhi nhà quan tâm, chạy chăm sóc con của khác.”
“Ta hỏi ngươi, sài hồ đó rõ ràng là chuẩn cho An An, ngươi thể…”
Ta còn xong, gay gắt ngắt lời: “Đủ ! Không nàng , con của Kiều Kiều vì sinh non, thể vốn yếu ớt, lỡ phát sốt, đó là sẽ mất mạng, nàng thể đừng ích kỷ như ?”
Ta chọc tức đến bật : “Ta ích kỷ ư? Vậy , thuốc đó là khi bỏ hai lượng bạc mua, nếu ngươi bằng lòng trả tiền cho Mộng Kiều Kiều, thì trả tiền cho .”
Tô Mậu với vẻ mặt đầy kinh ngạc : “Lưu Oánh, bây giờ nàng trở nên giống con buôn như , nàng gả về đây, chi tiêu trong Tô phủ, cái nào mà do chi trả, giờ chút tiền nhỏ nàng cũng tính toán với , nàng thật sự khiến quá thất vọng .”
Nói xong liền sai gã sai vặt dọn dẹp thư phòng, bỏ .
Ta cảm thấy lời thật nực , chi tiêu trong phủ, từ tiền của , lẽ nào từ của hồi môn của ? Vậy còn gả cho gì, ở rể Lưu phủ của còn hơn.
Chỉ tiếc, khi đó cố chấp chỉ gả cho , vô cớ để bé con chịu nhiều tủi đến .
---
Sáng sớm ngày thứ hai, Mộng Kiều Kiều liền sai gã sai vặt mang đến một giỏ mận.
Nha đầu truyền lời của nàng : “Lưu lang quân là hành y tấm lòng nhân ái, nhờ uống sài hồ do Lưu lang quân cho, công tử nhà mới thể bình an vượt qua thời bệnh dịch .”
“Văn nhân thường cho đào đền mận, phu nhân đặc biệt sai mang đến một giỏ mận sớm để lang quân nếm thử sự mới lạ, còn mong phu nhân chớ từ chối.”
“Phu nhân nhà còn , hôm qua là do nàng đột nhiên cảm thấy khỏe, nên mới lỡ việc lang quân về nhà, lang quân đức cao ý thiện, Tô phu nhân ngàn vạn đừng trách tội lang quân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chang-phai-chi-mot-goc-thao-duoc-thoi-u-den-muc-hoa-ly-khong/chuong-2.html.]
Ta tủm tỉm sai nha nhận lấy mận.
Quay đầu liền sai Tiểu Thúy mang theo bà mai nổi tiếng nhất thành đến nhà dạm hỏi.
Người đều ơn cứu mạng, nên lấy báo đáp, ân tình lớn lao như , há nào một giỏ mận thể kết thúc ?
Tô Mậu chuyện , lập tức vội vã về phủ.
Hắn ngày thường việc vô cùng nghiêm cẩn, từ đến nay từng trở về phủ ban ngày, về đến đập bàn với .
“Lưu Oánh, nàng còn mấy nữa, và Mộng Kiều Kiều trong sạch hề vướng bận, gã sai vặt theo khám bệnh đều thể chứng cho , nàng thể thu cái hành vi đố phụ của nàng ?”
“Ta chẳng qua chỉ đưa cho nàng chút thảo dược, khám bệnh cho , mà nàng hẹp hòi như , đến tận nhà ầm ĩ, nàng cần thể diện thì còn cần thể diện!”
“Hơn nữa, là cô nương nhà lành, trượng phu c.h.ế.t , một mang theo đứa nhỏ, vốn dĩ dễ dị nghị, hành động của nàng hôm nay chẳng nàng vô cớ miệng lưỡi thiên hạ đàm tiếu ?”
“Ngày mai nàng lập tức đến nhà nàng xin .”
Ta đáp : “Nàng còn trượng phu, ngươi còn thê tử, hai thành một đôi ? Ta đây chính là đang giúp ngươi đó.”
“Nàng bậy bạ gì đó?”
“Ta bậy.” Nói liền đẩy tờ thư hòa ly sớm sẵn đến mặt .
“Ký nó , An An và sẽ còn liên quan gì đến ngươi nữa.”
Tô Mậu khẩy: “Lưu Oánh, nàng dù cũng là phụ nhân tuổi , còn học theo mấy tiểu cô nương mà ghen tuông mệt mỏi, ngay cả thư hòa ly cũng chuẩn sẵn.”
“Ta cho nàng , vô ích, sáng mai mau theo đến nhà nàng xin .”
“Còn nữa Lưu Oánh, nếu nàng còn tiếp tục sống , thì hãy dẹp bỏ những hành động nực , ban đầu khi mẫu tử Kiều Kiều trở về thành, chính nàng để tâm, bây giờ ầm ĩ cái gì, đúng là bình thường quá nuông chiều nàng, càng ngày càng kiêu căng ngang ngược.”
Nói xong liền lưng bỏ ngay mặt đám hạ nhân, hề cho một chút thể diện nào của vị nương tử đương gia.
Ta khổ, yêu , cầu một sự công bằng, cũng cảm thấy ngươi đòi hỏi quá nhiều.
Mỗi bước mỗi xa
Sao đến tận bây giờ mới tỉnh ngộ .
Ban đầu khi mẫu tử Mộng Kiều Kiều trở về thành, Tô Mậu với rằng, giờ nàng mất hết , trong thành Võ Bình chỉ là tri kỷ, khó tránh khỏi việc chiếu cố đôi chút, hy vọng đừng để ý.
Tuy thích, nhưng cũng thể hiểu, thêm gì.
Ai ngờ suýt chút nữa hại c.h.ế.t Bé con của , tuyệt đối sẽ lùi bước!