Chàng Thỏ Của Tôi
Chương 2
3
Buổi sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa mở mắt nhìn, vậy mà là tin nhắn hồi âm của chàng thỏ.
“Xin lỗi, tối qua bận quá không thấy tin nhắn.”
Tôi phục rồi, trả lời: “Không lẽ anh vừa xuống giường của tôi liền chạy lên giường của người khác hả?”
Cách mấy phút sau chàng thỏ mới trả lời.
“Gần như thế.”
Tôi mắng anh ta miệng tiếng “đồ đểu”, rất nhanh bản thân ngồi trên giường rơi vào trầm tư.
Hôm trước ngủ với chàng thỏ, hôm qua lại ngủ với Quý Cẩn Ngôn rồi.
Thế mà tôi còn cảm thấy hai người bọn họ không có gì khác biệt, hao hao như nhau.
Thế chẳng phải tôi cũng rất đểu?
Tôi nhanh chóng vứt suy nghĩ vớ va vớ vẩn của bản thân ra sau đầu.
“Anh mau qua đây giải thích với chồng tôi, cứ nói anh không biết tôi có gia đình rồi, hôm đó đều là hiểu nhầm, anh ấy rất dễ tính, mau lên.”
Chàng thỏ: “Cô sợ anh ta hiểu nhầm như vậy sao? Tên già đó rất nhiều tiền?”
Tôi nhìn chằm chằm vào xưng hô kỳ quái trên màn hình, trong thoáng chốc nhớ ra gì đó.
Hôm đó trong quán bar, tôi túm cà vạt của chàng thỏ người ta, say rượu nói bừa chê bai người chồng kết hôn ba tháng chưa từng gặp mặt của tôi.
Trước kia, hình như đúng là tôi cho rằng Quý Cẩn Ngôn là ông già, thủ tục kết hôn đều do Lưu Tuyền làm giúp, vừa đến tay là tôi sợ nhìn thấy khuôn mặt già nua nên hoàn toàn chưa từng mở ra.
Nhưng qua lần gặp tối qua, tôi mới biết khi đó bản thân sai lầm ảo ma đến mức nào.
Tôi nghĩ lại, nói: “Thực ra đó, chồng tôi cũng không già lắm, đấy là tên thân mật tôi gọi anh ấy.”
Cách một lúc sau chàng thỏ mới trả lời tin nhắn, nhìn dáng vẻ bận rộn vô cùng, cũng không biết có phải đang tiếp khách hay không.
“Biết rồi, sẽ giải thích giúp cô.”
Ây yo, thường xuyên như vậy sẽ không mang bệnh gì chứ?
Lòng tôi bồn chồn, vội vàng hẹn kiểm tra sức khỏe toàn thân, cho đến ba hôm sau bệnh viện gửi đến kết quả kiểm tra bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
…
Từ hôm đó trở đi, thỉnh thoảng tôi với Quý Cẩn Ngôn sẽ chẳng hiểu tại sao sẽ nhìn nhau, sau đó lảo đảo quấn lấy nhau, dây dưa trong phòng ngủ tầng hai.
Mới bắt đầu tôi muốn kháng cự, nhưng chỉ cần va phải ánh mắt của Quý Cẩn Ngôn, tôi liền không tự chủ được mà đuối lý.
Hết cách, rõ ràng mọi người đồng ý cùng nhau làm chó độc thân, kết quả tôi ăn hôi trước, nói thế nào tôi cũng đuối lý trước.
Hơn nữa Quý Cẩn Ngôn cũng quá rộng lượng, biết hôm đó tôi ngủ với người khác rồi, vậy mà không hề để ý ngủ cùng tôi, một khoảng thời gian dài sau đó cũng chẳng tính toán chuyện này.
Nói thế nào đây, loại đàn ông như này khá hiếm có, tôi cũng nên bỏ thành kiến xuống rồi.
Tóm lại cũng không phải tôi hoàn toàn không hưởng thụ.
Nhưng ngày tháng tốt như vậy, trải qua không được bao lâu tôi liền không hưởng tiếp được nữa rồi.
…
“Á? Có thai? Ai? Tôi? Không thể nào? Tôi có uống thuốc tránh thai mà?”
Trong khoa sản, tôi nhìn chằm chằm hình thù kỳ quái trên máy tính của bác sĩ, có thế nào cũng không dám tin, nguyên nhân dẫn đến việc hai ngày nay tôi đau bụng không phải kinh nguyệt không đều, lại là bởi vì có em bé.
Hơn nữa nhìn thế thời gian, chắc chắn là của Quý Cẩn Ngôn.
Bác sĩ nói: “Làm gì mà ngạc nhiên thế? Tác dụng của thuốc tránh thai cũng không phải trăm phần trăm, đặc biệt là thuốc tránh thai khẩn cấp, hiệu quả càng thấp hơn.”
Có thể là nhìn tôi còn trẻ, bác sĩ hỏi tôi: “Bạn trai cháu đâu?”
Tôi lắc đầu: “Cháu không có bạn trai.”
Bác sĩ than một tiếng, không thấy lạ nói: “Vậy cháu tính thế nào, có định giữ đứa bé không?”
Tôi hoàn toàn không biết nên làm thế nào, hoang mang hỏi: “Đứa bé… khỏe không ạ?”
Bác sĩ lắc đầu: “Tần suất cháu sử dụng thuốc tránh thai quá cao rồi, cần làm các biện pháp để giữ thai, đương nhiên nếu như cháu chuẩn bị bỏ, bác khuyên cháu nhanh chóng đưa ra quyết định, cái thai sắp hai tháng rồi, lúc này dùng thuốc bỏ thai là tốt nhất.”
Tôi: “Qua hai tháng thì không thể bỏ sao?”
Bác sĩ: “Cái thai sau hai ba tháng sẽ dần thành hình, thông thường đều phải làm phẫu thuật lấy thai, lớn hơn thì phải hút thai hoặc phải cắt thai ra, tổn thương với cơ thể mẹ cũng rất lớn.”
Hình như bác ấy nhìn ra tôi không muốn đứa bé, thở dài nói: “Gọi người nhà cháu tới đi.”
“Có thể không gọi bố mẹ không?” Tôi hoảng hốt nói: “Chồng cháu có coi là phụ huynh không?”
Bác sĩ như bị nghẹn: “Hóa ra cháu kết hôn rồi à, đương nhiên là được, bảo chồng cháu đến càng tốt.”
Tôi gật đầu, lại hỏi một số chuyện liên quan đến phá thai, sau đó mới rời khỏi bệnh viện.
4
Tôi dự tính bàn bạc chuyện phá thai với Quý Cẩn Ngôn.
Nhưng không trùng hợp là, hai ngày hôm nay Quý Cẩn Ngôn rất bận.
Tôi nằm trên một chiếc giường sang trọng, lần đầu tiên cảm thấy khá nhàm chán.
Thực ra thì, hôn nhân hợp đồng của tôi và Quý Cẩn Ngôn không có gì đặc biệt, chẳng qua là anh cần lá chắn, tôi cần tiền.
Tôi đến từ một vùng quê hẻo lánh, điều kiện gia đình không tốt, bố mẹ lại thiên vị, thế nên họ đã lấy tiền tôi làm thêm để được học đại học của tôi đưa hết cho em trai.
Tôi từng thầm nói vận mệnh không công bằng, nhưng sau khi tôi gả cho Quý Cẩn Ngôn, tôi lại cảm thấy vận mệnh vẫn rất công bằng.
Hơn nữa ông trời còn dốc sức cho tôi một giải thưởng lớn.
Hời được người chồng có tiền lại có sắc, tính cách còn hào phóng, thoải mái như vậy.
Sao lại không tính là may mắn chứ?
Nhưng quả thật chuyện con cái trời kêu thì phải dạ rồi.
Dù sao dạo này tôi cũng sống quá thoải mái rồi, thích ứng rèn luyện vài lần cũng tốt.
Tôi bảo Lưu Tuyền chuyển lời cho Quý Cẩn Ngôn tôi có chuyện tìm anh, sau đó yên tâm đi ngủ.
Buổi chiều hôm sau, bởi vì không đợi được Quý Cẩn Ngôn trả lời, tôi đến công ty của anh.
Lần đầu tiên đi vào công ty chồng mình, suýt chút nữa tôi bị lễ tân người ta coi là phần tử phạm pháp túm lại đuổi ra ngoài.
May mà Lưu Tuyền đọc được tin nhắn của tôi, vội vội vàng vàng chạy xuống cứu tôi.
“Bà chủ! Sao cô đến đây!”
Lưu Tuyền kéo tôi đến cạnh thang máy, nhỏ tiếng hỏi tôi: “Không phải tôi đã bảo với cô rồi sao, tuần tới sếp Quý sẽ về.”
Tôi trầm tĩnh vỗ vai cậu ta: “Tôi biết, nhưng bụng của tôi không đợi kịp rồi.”
Lưu Tuyền nghe không hiểu tôi nói gì, lại không dám thật sự ngăn cản tôi, chỉ đành mặc tôi vào trong thang máy.
Đến phòng tổng giám đốc, tôi phát hiện không khí ở đây vô cùng kỳ quái.
Tôi quay đầu hỏi Lưu Tuyền: “Không phải anh ấy có nửa tiếng nghỉ trưa sao? Tôi đến muộn rồi?”
Lưu Tuyền cũng lạ, vậy mà ấp a ấp úng không biết trả lời thế nào.
Tôi bỗng cảm thấy không lành: “Không phải Quý Cẩn Ngôn làm việc đến đột tử rồi chứ?!”
Vậy đứa con trong bụng tôi phải làm sao?!
Có lẽ sự hoảng sợ của tôi quá rõ ràng, trông Lưu Tuyền còn cạn lời hơn rồi.
“Bà chủ, cô tự mình nhìn là hiểu rồi, tôi là cấp dưới, có một số lời thật sự không tiện nói.”
Tôi biết rõ chuyện không đơn giản, lập tức cẩn thận tiến về phòng làm việc cuối hành lang.
Sau khi tiến lại, tôi phát hiện thế mà cửa không đóng lại.
Tôi khom lưng đẩy cửa ra một tí, còn chưa nhìn rõ cái gì liền nghe thấy một giọng nói thiếu nữ véo von như tiếng chim hót vang lên.
“Á! Anh Quý, anh làm em đau rồi!”
Nét mặt tôi chấn động, vô thức khẽ khàng đóng cửa lại.
Lưu Tuyền thấy tôi ra ngoài, lo lắng nói: “Bà chủ, không sao chứ?”
“Sao có thể không sao chứ!” Tôi trừng cậu ta một cái: “Quý Cẩn Ngôn đang làm việc thì anh nhắc nhở tôi một câu chứ, suýt chút nữa hại chết tôi rồi.”
Vẻ mặt Lưu Tuyền mờ mịt.
Tôi nhón chân ra khỏi phòng làm việc tổng giám đốc, trước khi vào thang máy còn quay đầu dặn Lưu Tuyền một câu: “Chút nữa anh giúp tôi yểm hộ một chút, đừng nói tôi đến, biết chưa?”
Lưu Tuyền ngây ngẩn gật đầu, nhìn tôi rời đi.
Điều tôi không biết là, mấy phút sau, Quý Cẩn Ngôn từ trong phòng làm việc ra ngoài, nhìn khu làm việc mở ở phòng làm việc tổng giám đốc có mấy thư ký đều đang thì thầm to nhỏ.
Anh cau mày, trầm giọng nói: “Nói gì đấy? Đứng lại nói cho tôi.”
Mấy thư ký đồng loạt kinh ngạc, nhao nhao yên lặng lại.
Quý Cẩn Ngôn nhìn Lưu Tuyền muốn nói lại thôi đứng ở bên cạnh: “Có lời không nói, giữ lại làm cảm nghĩ từ chức?”
Lưu Tuyền nhìn thiếu nữ theo ra phía sau anh, xoắn xuýt hồi lâu vẫn nói ra: “Xin lỗi sếp Quý, vừa nãy bà chủ đến rồi.”
Quý Cẩn Ngôn không có cảm xúc gì “ừm” một tiếng, hỏi Lưu Tuyền: “Cô ấy đâu?”
Lưu Tuyền nói: “Đi rồi.”
Quý Cẩn Ngôn cất bước đến thang máy: “Tiễn cô Cù Mạt về.”
“Sếp Quý! Buổi chiều còn có đàm phán!”
Giọng nói của Quý Cẩn Ngôn từ xa xa truyền đến: “Đẩy qua ngày mai.”