Chẳng tin nhân gian có bạc đầu - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:31:05
7.
Dù chạm , nhưng gần đây đêm nào Thẩm Lăng Phong cũng ngủ trong cung của .
Hắn cũng chẳng gì nhiều, chỉ cùng dùng bữa, sách.
Thái độ gượng gạo, nhưng thể hiểu .
Dù , chân tướng rõ ràng, lúc vẫn là con gái kẻ thù của , nếu đối xử quá với thì vẻ .
Ta chút mong chờ.
Sau , khi chứng minh cả nhà trong sạch, sẽ đối đãi với thế nào đây?
Mấy ngày trôi qua, vội báo thù.
Dù , cứ để thời gian kéo dài, Phương Vi Vi chắc chắn sẽ nhịn nữa.
Qủa nhiên, nhân lúc Thẩm Lăng Phong lên triều, ả cuối cùng cũng mò đến tẩm cung của .
Ả vận bộ cung trang lộng lẫy, bên giường , ánh mắt khinh miệt như đang con kiến hèn mọn.
"Tỷ tỷ, vạn giẫm đạp… cảm giác thế nào?"
Ta khẽ nhướng mắt, gương mặt trắng trẻo hồng hào của ả, lười biếng thở dài.
"Muội cần căng thẳng thế ? Sao vội vàng đến gặp ?"
"Hay là… do trộm ngọc bội của , cướp công của , giờ cảm thấy bất an?"
Ta dậy, ánh mắt lướt qua miếng ngọc bội bên hông ả.
Phương Vi Vi chọc trúng tim đen, gương mặt xinh bỗng chốc vặn vẹo.
Mắt ả như rắn độc quấn chặt lấy .
"Ta bất an cái gì? Khi xưa đấu thắng ngươi, nay cũng !"
"Dựa cái gì chứ? Phụ , trưởng ngươi, là Quốc sư, kẻ Thái phó, ai ai cũng đời kính trọng, còn phụ chỉ là một kẻ vô dụng các ngươi khinh rẻ."
"Rõ ràng tài sắc của thua gì ngươi, tại ngươi là nhất tài nữ?! Tại ngươi luôn đè đầu cưỡi cổ ?!"
Nói xong, ả như trút cơn giận, vung tay tát một cái.
Cười đầy khoái trá.
"Bây giờ thì , là Quý phi cao quý thế , còn xem ngươi , há chẳng chỉ là một ả quân kỹ hèn mọn thôi . Ta xem thử xem ngươi lấy gì đấu với nữa?!"
"Ồ? Muội tự tin ?"
Đầu choáng váng, dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ lên má, lạnh.
Đồ ngu.
Thật sự tưởng vẫn là Phương Diệu năm xưa, não yêu đương mù quáng ?
"Ngươi cho rằng ngươi là ai, bây giờ dám bằng ánh mắt cao ngạo như thế?!"
Ánh mắt lẽ chọc góc tối trong lòng Phương Vi Vi, khiến ả vặn vẹo tức giận.
Ả vỗ tay, cung nữ cận liền đẩy cửa bước , phía năm nam nhân trẻ tuổi cúi đầu cung kính.
"Nương nương, trai lơ tìm đến."
Ồ, hiểu .
Ả để Thẩm Lăng Phong tận mắt thấy bẩn thỉu đến mức nào.
Hay.
Thật sự .
Năm tên trai lơ cúi đầu tiến gần.
Phương Vi Vi lui về , gằn, phất tay hiệu cho cung nữ.
Cung nữ lập tức xoay rời , chắc chắn là để báo tin cho Thẩm Lăng Phong.
Ta mỉm lười biếng, chẳng hề phản kháng.
Phương Vi Vi thoáng sững sờ, bên giường ngây một lúc lâu.
Đến khi hồn , thấy chống cự, trong mắt ả ánh lên sự thỏa mãn tột cùng!
Phương Vi Vi sững sờ một lúc, chút phản kháng, trong mắt tràn đầy khoái cảm tột độ!
"Phương Diệu, ngươi đúng là hạ tiện!"
"Bệ hạ giá lâm!"
Thẩm Lăng Phong đến nhanh, bỏ cả long liễn, gấp gáp chạy đến.
Đám cung nữ, thái giám quỳ rạp xuống, run rẩy dám ngẩng đầu.
Phương Vi Vi vội vã bày dáng vẻ hoảng loạn, bước lên phía :
"Bệ hạ, thần ngăn tỷ tỷ, nàng… A!"
Thẩm Lăng Phong đột ngột đẩy ả , sải bước đến giường, kéo mạnh dậy.
Hắn dùng sức quá mạnh, khiến choáng váng, trời đất cuồng.
Đầu óc bắt đầu choáng váng .
"Phương Diệu!"
Đôi mắt Thẩm Lăng Phong đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi , nhấc tấm chăn lên, quấn chặt lấy cơ thể .
Sau đó, ánh mắt quét qua năm gã trai lơ đang quỳ rạp đất, giọng trầm thấp vang lên:
"Lôi ngoài, đánh c.hết!"
"Bệ hạ…" Phương Vi Vi kinh hãi thốt lên.
Thẩm Lăng Phong thèm đầu, giọng điệu cứng rắn:
"Ngươi cũng lui ngoài."
"Bệ hạ!" Phương Vi Vi thể tin nổi, sửng sốt.
"Cút ngay! Từ nay về bước đây!"
Giọng Thẩm Lăng Phong trầm thấp, cho phép ả phản kháng.
Phương Vi Vi nghiến răng, hung hăng lườm một cái, nhưng cuối cùng vẫn cam lòng rời .
Năm gã trai lơ thậm chí còn kịp cầu xin, thái giám lôi .
Ta nhíu mày:
"Họ gì sai? Bệ hạ tùy tiện gi.ết như , thật khó hiểu."
"Câm miệng!"
Thẩm Lăng Phong nghiến răng, quai hàm căng lên, như thể đang cố kìm nén lửa giận.
Cung nữ nhanh chóng bưng nước ấm , chuẩn hầu hạ tắm rửa.
Thẩm Lăng Phong hề rời , mà chỉ bên cạnh thùng nước, gân xanh nổi lên mu bàn tay.
"Tắm sạch ."
Ta phong tình vô hạn dựa mép thùng nước, ghé sát .
"Bệ hạ tắm cùng ?"
Thẩm Lăng Phong nhíu mày, khẽ lùi .
Ta để ý, chỉ hờ hững nhún vai, trở trong thùng nước, nhẹ nhàng múc nước lên, rửa sạch cổ, tránh động vết thương ngực.
"Bệ hạ chán ghét đến , thế còn đưa về?"
"Phương Vi Vi thật bụng, còn tặng năm gã trai lơ, thật là đúng lúc."
Câu cuối cùng của hàm ý sâu xa.
Phương Vi Vi cứ tưởng màn kịch thể khiến Thẩm Lăng Phong chán ghét .
ả , ở quân doanh, tận mắt chứng kiến những điều còn dơ bẩn hơn thế.
Ván bài , những giúp ả hạ bệ , mà còn lộ rõ ý đồ của ả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chang-tin-nhan-gian-co-bac-dau/chuong-6.html.]
Thẩm Lăng Phong hiểu rõ, nhưng chỉ trầm mặc .
Ánh mắt sâu thẳm, rõ tâm tư.
Tên thiếu niên bồng bột năm xưa, cuối cùng cũng trở thành một Hoàng đế tâm tư khó lường.
Bỗng nhiên, lên tiếng hỏi:
"Hôm đó khi nàng rơi xuống nước, nàng mặc váy mã diện ?"
"Không, mặc váy thêu kim tuyến màu lam." Ta thản nhiên đáp.
Thẩm Lăng Phong quả nhiên thông minh.
Hắn hỏi về ngọc bội, lẽ nghĩ đến khả năng nó đánh cắp.
màu váy thì thể sai.
Người sắp c.h.ế.t đuối thể rõ khuôn mặt, nhưng vẫn thể thấy màu sắc y phục.
Ta nhướng mày, hờ hững hỏi:
"Sao ? Điều tra ? Nếu năm đó đúng là cứu ngươi, bệ hạ định gì?"
"Làm trả mấy chục mạng Phương gia ch.ết oan cho đây?"
"Làm trả danh tiết của ?"
"Làm trả … mạng của ?"
Thẩm Lăng Phong nhíu mày:
"Đừng tự nguyền rủa bản ."
Ta mím môi, gì nữa.
Chỉ lặng lẽ cúi đầu, dùng tay lau sạch nước cơ thể, đôi môi mang theo ý nhàn nhạt.
Bỗng nhiên, Thẩm Lăng Phong tiến lên, dùng chiếc khăn lớn bọc lấy , qua lớp vải ôm lòng.
"Diệu Diệu…"
Hắn chỉ gọi tên , gì nữa.
Ta cũng im lặng, để mặc ôm lấy .
Sau một hồi, buông , nhẹ giọng :
"Nghỉ ngơi ."
Sau đó xoay rời .
Ta tiện tay ném chiếc khăn xuống đất, đáy mắt phủ một lớp băng giá.
Thẩm Lăng Phong, Phương Vi Vi… màn báo thù của , bắt đầu .
"Thúy Nhi, truyền tin ngoài, với Phương Tuấn Sinh, Phương Vi Vi hãm hại, Hoàng thượng cấm túc nhốt lãnh cung."
"Cung nhân cũng gi.ết năm tên, m.áu chảy thành sông, thảm thiết vô cùng."
Thúy Nhi chút lo lắng:
"Nhất định nhà Phương Vi Vi sẽ phái cung tra hỏi, chúng cần chuẩn ?"
Ta nhạt:
"Không cần. Dù gì hôm nay, Phương Vi Vi cũng thực sự chịu ấm ức , đúng ?"
"Nô tỳ rõ."
Thúy Nhi nhận lệnh lui xuống, còn bên bàn, khóe môi nhếch lên một nụ lạnh lẽo.
Phương Tuấn Sinh , Nhị thúc vô dụng của .
Là cha của Phương Vi Vi, quốc trượng đương triều, duy nhất Phương gia còn sống sót.
Cũng là kẻ tự tay thi hành hình ngũ mã ph. th.ây phụ và trưởng .
"Nhị thúc, đến lúc ngươi nếm thử cảm giác ngũ mã ph. th.ây là như thế nào ."
"Tách."
Một giọt m.á.u từ mũi nhỏ xuống, rơi đầu ngón tay.
Ta đưa lên ngắm nghía, khẽ thở dài.
Có lẽ, đây cũng là báo ứng của .
"Phiền phức thật."
Bỗng nhiên, một giọng lạnh lẽo vang lên từ xà nhà, giật ngẩng đầu.
Ngay đó, một bóng dáng cao lớn từ cao đáp xuống.
Cằm lập tức bóp chặt, một viên thuốc đắng chát nhét miệng.
"Đắng cũng nuốt."
Doanh Kỵ lạnh mặt .
Ta nhíu mày nuốt xuống, vội vàng lấy một viên mứt ăn cho bớt vị đắng, nhướng mày hỏi :
"Ngươi đến đây gì?"
Doanh Kỵ cứng , nhưng gì.
Ánh mắt quét qua bờ vai , giễu cợt khẩy một tiếng.
"Ngươi đúng là liều thật, thanh kiếm đó chỉ lệch nửa phân nữa thôi là xuyên thủng tim ngươi !"
Mũi ngừng chảy m.áu, tiện tay vứt chiếc khăn thấm m.áu , chằm chằm, hỏi:
"Bên quân doanh sắp xếp xong hết ?"
Trong mắt Doanh Kỵ ánh lên vẻ đắc ý:
"Tất nhiên, lương bổng binh lính đều nhị thúc Phương Tuấn Sinh của ngươi tham ô hết sạch, trong quân oán than khắp nơi, sớm muộn cũng loạn."
"Tấu chương tố cáo dâng lên triều đình, chắc hẳn Hoàng thượng đang xem !"
"Tốt lắm, ngày mai… sẽ là ngày ch.ết của Phương Tuấn Sinh!"
Nói xong, trầm ngâm giây lát, ngước mắt Doanh Kỵ.
"Mọi chuyện an bài xong xuôi, trong cung lắm tai mắt, tướng quân nên sớm rời thì hơn."
Sắc mặt Doanh Kỵ lập tức sa sầm, trừng mắt .
"Phương Diệu! Ta phi ngựa suốt hai ngày hai đêm, ch.ết mất hai con ngựa, thế mà ngươi đuổi ?!"
Khi trừng mắt, trông hung dữ.
chẳng hề sợ, dữ đến mấy mặt cũng là hổ giấy mà thôi.
Ta thẳng lưng, ánh mắt lạnh lẽo .
"Vậy ngươi đến đây gì?"
Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng.
Doanh Kỵ trừng trừng , gân xanh nổi lên cổ, như thể xé xác .
chỉ lặng lẽ đối diện với , ánh mắt yên tĩnh như mặt hồ mùa thu.
Không bao lâu trôi qua, mệt mỏi, dậy :
"Ngươi , nghỉ ngơi."
"Lão tử thiếu nợ ngươi!"
Doanh Kỵ đột nhiên chửi thề, sấn tới, giữ chặt gáy , cắn mạnh lên môi.
Máu rỉ , đau đến nhíu mày.
Doanh Kỵ áp trán trán , nghiến răng :
"Ta kinh thành còn vì cái gì nữa?! Ta nhớ ngươi! Biết rõ yêu ngươi sẽ kết cục , nhưng vẫn kìm lòng mà đ.â.m đầu !"
"Khuôn mặt , tính khí của ngươi, thật khiến phát đ.iên! Vừa hận nhớ ch.ết "
"Phương Diệu, ngươi những ngày qua sống thế nào ? Dằn vặt, hối hận đến phát .ên!"