Chàng Trúc Mã Của Tôi
Chương 6
17.
Báo cáo nghiệm thi đã có.
Lúc những bức ảnh chụp được đặt trước mặt người nhà của tôi, mẹ của tôi rốt cuộc chịu không nổi nữa òa khóc lớn, bà đã nói ra một đoạn quá khứ mà không ai biết.
Bố mẹ tôi là tự do yêu đương, tốt nghiệp đại học rồi kết hôn, sau đó sinh hạ Giang Cách rồi tới tôi.
Lúc đó quan hệ vợ chồng vẫn êm đẹp, nhưng từ lúc công ty của bố tôi xuất hiện khủng hoảng thì hai người cãi vả không ngừng, thậm chí còn định ly hôn.
Ông nội xuất ngũ, lợi dụng quan hệ của mình để tạm thời bảo vệ công ty nhưng ba tôi phải ra nước ngoài để rèn luyện một năm.
Trước lúc đi thì mẹ tôi đang mang thai, trong nhà chỉ còn hai người già với hai đứa trẻ nhỏ là tôi với Giang Cách.
Có lẽ là do hao tâm tổn sức quá mức, đứa con gái mà mẹ tôi đang mang còn chưa xuất viện đã chết non.
Tận đến cấp ba năm đó, bà nội bệnh nặng qua đời, ông ngoại dẫn Giang Hòa trở về, mẹ tôi mới phát hiện Giang Hòa chính là đứa con gái chết non của bà.
Lý Tễ Dao ở bên ngoài giải thích với Lục Cận Hạc chuyện này: “Theo tôi điều tra thì thật ra Giang Hòa không phải bị câm điếc bẩm sinh mà là do bố mẹ nuôi cố tình gây ra, mục đích là muốn đòi tiền ông cụ Giang.”
Còn bố tôi cũng thú nhận việc mình bao che chuyện Giang Hòa hạ độc.
Lúc Giang Hòa được nhận về, ông đã tra chi tiết về quá khứ của cô ta, DNA cũng thể hiện rằng cô ta với ông cụ Giang có quan hệ huyết thống, nên ông ta liền dùng cái tư liệu này để đe dọa ông cụ Giang.
Nhưng đâu ngờ tới… Chân tướng thật sự lại là như thế.
“Tôi bị lừa, tôi bị bọn họ lừa!” Ông ta điên cuồng đập bàn, rống giận gào rú với người bên cạnh, dùng những lời dơ bẩn nhất để nhục mạ mẹ tôi.
Cảnh sát bình tĩnh ghi chép lại, tiếp tục truy hỏi: “Ở tầng hầm phát hiện vết máu của một người đàn ông, đó cũng là của quản gia mất tích của nhà các người.”
“Là ông đã giết ông ấy sao?”
Bố tôi rơi vào trạng thái cuồng loạn, cất tiếng cười to: “Giết người là phạm pháp, tôi đâu có ngu đâu mà giết người… Giang Du không phải do tôi giết, tôi không có động thủ, tôi không có….”
18.
Sau đó tôi bay đến phòng thẩm vấn ông nội, nhìn qua khe cửa tôi thấy ông đang hút thuốc.
Động tác quen thuộc, giống như ông đã hút hàng trăm hàng nghìn lần.
Nhưng tôi nhớ rõ bà nội nói bà không thích đàn ông hút thuốc, nên ông chưa đừng động đến nó bao giờ.
Nên tình yêu rốt cuộc rồi sẽ biến chất, sẽ lừa gạt, sẽ phản bội.
Đêm trước lúc bà nội qua đời, ông nội đã ở bên cạnh bà, ông nói:
“Sau khi tôi chết, chúng ta sẽ chôn cùng nhau.”
Khi ông nói những lời này, bà không đáp lại chỉ lẳng lặng khóc thút thít nhìn về phía tôi: “Ông à, ông phải nhớ chăm sóc A Du thật tốt.”
Bà ơi, bà đã sớm biết đúng không?
Tôi chậm rãi ngồi xổm xuống muốn giơ tay lên cầm vòng cổ nhưng lại chẳng thể được.
Lồng ngực trống rỗng giống như đang bị một bàn tay nhéo lấy, đau đến khó thở, đau đến muốn hồn phi phách tán.
Cuối cùng tôi đi gặp Giang Cách, mới bay vào đã nghe anh ta biểu đạt tình yêu của mình đối với Giang Hòa:
“Tôi chưa từng thích một cô gái nào như vậy, tôi yêu cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy, vì cô ấy tôi có thể làm bất cứ chuyện gì.”
Cảnh sát hỏi: “Bao gồm cả chuyện giết em gái ruột của mình?”
Giang Cách lạnh mặt cười nói: “Em gái sao…. Sao có thể quan trọng bằng người tôi yêu chứ?”
Cảnh sát lắc đầu, bật lên đoạn ghi âm mới lúc nãy mẹ tôi đã nói.
Giang Cách từ khinh thường chuyển sang khiếp sợ lại đến hoài nghi cuối cùng như muốn phát điên, anh ta hét to:
“Không thể! Không thể nào! Các người gạt tôi đúng không? Hiện tại AI phát triển như vậy…”
“Giang Cách, anh nghi ngờ chúng tôi sao?”
“Nơi này là cục cảnh sát!”
Hai câu này làm những biểu tình vặn vẹo trên gương mặt Giang Cách biến mất, anh ta ngồi yên trên ghế, miệng lẩm bẩm “Không thể nào”.
“Lý Đức Sinh là gì của nhà anh?”
“Là quản gia nhà tôi.”
“Đã làm việc ở nhà anh bao lâu?”
“Từ trước… lúc tôi sinh ra.”
“Là anh giết ông ta sao?”
Giang Cách sửng sốt hồi lâu, sau đó dùng hai tay ôm đầu, cuối cùng thừa nhận: “Đúng.”
…..
Chưa được nửa ngày, chúng tôi đã tìm thấy thi thể của quản gia Lý ở trong vườn hoa của biệt thự, ngay dưới luống rau ngày xưa mà bà nội tôi trồng.
Nhìn tới cảnh tượng pháp y gỡ tay quản gia Lý lấy ra một chiếc điện thoại di động, tôi lập tức khuỵu gối ngồi bệt trên mặt đất.
Người gửi tin nhắn cho Lục Cận Hạc là ông ấy, lúc Lục Cận Hạc đang trên đường về, Giang Cách phát hiện ông ấy muốn báo cảnh sát nên đã dùng dây thừng siết chết ông ấy.
Lục Cận Hạc gọi cho từng người bạn ở trong nước mới hay tin là tôi đã chết, anh nhanh chóng đi tìm thám tử tư Lý Tễ Dao hỗ trợ điều tra.
Lúc Lục Cận Hạc về nước cũng là ngày thứ ba sau khi tôi chết, cũng là ngày thứ ba quản gia Lý bị giết.
19.
Chờ bọn họ nhận tội xong, Lý Tễ Dao cũng cung cấp chứng cứ phạm tội của Giang Hòa, Giang Hòa bởi vì bị tình nghi xúi giục người khác giết người nên bị bắt.
Lúc thẩm vấn cô ta xong, cô ta muốn gặp mặt Lục Cận Hạc, cảnh sát cũng đã đồng ý.
Hai người ngồi đối diện nhau, tôi đứng trong một góc.
Giang Hòa bỏ đi lớp hóa trang nhu nhược yếu đuối, ánh mắt sắc bén khiêu khích Lục Cận Hạc:
【Có phải anh rất hận tôi đúng không? 】
【 Nhưng anh không cảm thấy gia đình Giang Du rất loạn sao, ai nấy cũng đều ích kỷ, nhận được kết cục như vậy mới xứng đáng không phải sao? 】
Lục Cận Hạc lạnh nhạt nhìn người phụ nữ tâm địa rắn rết ở trước mặt nhìn, cũng không tức giận bởi những lời của cô ta:
“Cô muốn trả thù nhà họ Giang từ nhỏ đã vứt bỏ cô.”
【 Trả thù?】Trên mặt Giang Hòa hiện lên nét tươi cười quỷ dị:
【Tôi chỉ lợi dụng cái thân phận này chơi đùa một chút thôi, sau khi nhiệm vụ kết thúc tôi có thể trở về, sống an nhàn thoải mái.】
Lục Cẩn Hạc không hiểu rõ đầu đuôi, chỉ xem đó như là tâm lý của kẻ biến thái, hỏi cô ta:
“Cô giết A A, thế đầu của nó ở đâu?”
Giang Hòa đột nhiên bảo anh chờ xem, nở nụ cười của kẻ chiến thắng:
【Anh vĩnh viễn cũng đừng mong biết, trò chơi sắp đến hồi kết rồi.】
Tôi biết rằng từ lúc tôi chết thì trò chơi du hành này đã kết thúc.
Tôi bước lên cắn một cái lên đầu Giang Hòa, dùng hết sức lực lôi linh hồn của cô ta ra khỏi cơ thể.
Tôi lôi linh hồn của cô ta ra khỏi cục cảnh sát, đi đến lò hỏa táng ở phía tây.
Lý Tễ Dao với Lục Cận Hạc đuổi theo, tôi ôm chặt lấy linh hồn của Giang Hòa, cùng thi thể của mình vào trong lò hỏa táng.
Lục Cận Hạc túm chặt Lý Tễ Dao hét lớn: “Mau để tôi nhìn thấy cô ấy!”
Lý Tễ Dao lắc đầu, giọng điệu lộ rõ vẻ tiếc nuối: “Cơ hội chỉ có một lần mà thôi.”
Cho nên lần đó anh thấy tôi, là do Lý Tễ Dao đã làm, tôi nhìn chị ta cười nói:
【Lý Tễ Dao, chị nói với anh ấy vài câu giúp tôi.】
【Tôi muốn ăn tào phớ Khương Phủ, bảo anh ấy nếu có kiếp sau nhớ dẫn tôi đi ăn.】
【A A… Tôi muốn tìm được đầu của nó, an táng nó tử tế..】
Lý Tễ Dao nhìn tôi nói linh ta linh tinh, định ngắt ngang lời tôi, nhưng tôi đột nhiên nghiêm túc nói:
【Lục Cận Hạc, từ trước đến nay em đều chán ghét anh, rất lâu rồi đã chán ghét anh.】
Lý Tễ Dao nhìn tôi chằm chằm, sửng sốt một lát sau đó chị ta nói với Lục Cận Hạc:
“Lục Cận Hạc, Giang Du từ trước đến nay đã thích anh, thích anh rất lâu rồi.”
Tôi hét lên với chị ta:【Lý Tễ Dao, chị đừng phiên dịch bậy bạ.】
【Tôi nói tôi chán ghét! Cô cứ nói y chang tôi thì anh ấy sẽ tin!】
【Nếu nói thế anh ấy sẽ khóc, sẽ luyến tiếc tôi… Tôi không muốn anh ấy phải luyến tiếc..】
Tôi khóc không thành tiếng, nhìn thân thể của nhìn bị lửa thiêu đốt, nhìn linh hồn của mình dần nhạt màu, nhìn thấy mình sắp phải biến mất.
Rồi tôi nghe được giọng của Lục Cận Hạc, anh nói:
“A Du, anh sẽ sống thật tốt.”
“…”
“Còn nữa, anh thích em.”
Tôi cười nhắm mắt lại.
Lục Cận Hạc.
A Du, cũng thích anh…
(Hoàn)