Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

CHẤP NIỆM MỘT ĐỜI - Chương 18: Ký ức

Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:24:29

Vừa đến nơi, sững .

Trong phòng dán đầy bùa chú, ngay cả xà nhà và giường cũng bỏ sót. Ở chính giữa phòng, bàn đặt một lư hương, khói xanh lượn lờ bốc lên, vây quanh một thanh kiếm gỗ đào.

Ta khẽ chớp mắt, qua tấm gương đồng bàn thấy gương mặt tràn đầy phẫn nộ. Ngón tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay bấm sâu da thịt, suýt nữa khiến bật máu.

Ta nhắm mắt , cố nén cơn tức giận, đó tiếp tục bước về phía giường.

Những ngày qua, cố gắng nghĩ đến chuyện xảy trong tuyết hôm đó, nhưng khi thấy Lâm Tử Huyên giường, sắc mặt tái nhợt, cả khoác một bộ y phục trắng toát, trái tim nhói lên một cơn đau dữ dội, như thể ai đó dùng d.a.o sắc đ.â.m xuyên qua.

Ngoài nỗi đau vì vết thương của , còn tức giận vì—

Dung Bạch thật sự cho một bộ y phục trắng!

Giận c.h.ế.t mất thôi!

Ta siết chặt nắm tay, thu ánh mắt, xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve hàng mày thanh tú của . Dù đang nhắm mắt, vẫn thể cảm nhận ánh dịu dàng mà thường dành cho .

Ngón tay lướt qua khóe mắt , đến sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng đôi môi nhợt nhạt.

Hắn yên, thở đều đều, lồng n.g.ự.c khẽ phập phồng, tựa như đang ngủ say.

Bỗng nhiên, lòng dấy lên một nỗi nghi hoặc.

Tiêu đại phu rằng cơ thể Lâm Tử Huyên còn đáng ngại, hàng ngày vẫn tỉnh táo. bây giờ gần trưa , tại vẫn tỉnh dậy?

Giống như...

Bị ai đó hạ mê dược

Ta giật , lập tức về phía lư hương .

Chẳng lẽ hôm nay bọn họ định ...?

“Ninh Tang Giản!” Một giọng lạnh băng đột nhiên vang lên lưng, run lên, vội vàng đầu .

 

Dung Bạch ở cửa, tỏa một luồng hàn khí bức , ánh mắt sắc bén như đao, lạnh lùng .

 

Bên cạnh nàng là một đàn ông, chính là đạo sĩ mà chúng từng cứu ở Tây Tử Hồ.

 

“Phủ tướng quân canh phòng nghiêm ngặt, ngươi đây bằng cách nào?”

 

Ta cũng lạnh lùng nàng :

“Ngươi tiên hãy cho , ngươi gì với Lâm Tử Huyên, tại hôn mê như ?”

 

Ánh mắt Dung Bạch lóe lên một tia khác thường, nàng trả lời , chỉ hạ giọng lệnh:

“Ngươi lập tức rời khỏi đây, nếu đừng trách dùng biện pháp mạnh.”

 

Ta còn kịp phản ứng, nàng phất tay, mấy thị vệ lập tức từ bên ngoài ùa , vung đao vây chặt lấy .

 

Lúc , vị đạo sĩ bỗng lên tiếng:

“Dung tướng quân, thời gian đến, thể bắt đầu trận pháp.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chap-niem-mot-doi/chuong-18-ky-uc.html.]

Dung Bạch đột nhiên sáng mắt, khóe môi nhếch lên một nụ , trong đôi mắt lộ rõ vẻ vui mừng. Nàng cúi thật sâu đạo sĩ:

“Phiền đạo trưởng .”

 

Sau đó, nàng , ánh mắt sâu thẳm, với đám lính:

“Giữ chặt nàng .”

Ta hoảng hốt, hét lên:

“Dung Bạch! Ngươi định gì? Ngươi hỏi Lâm Tử Huyên ? Hắn khôi phục ký ức kiếp ?”

Dung Bạch đột nhiên sững , con ngươi đen nhánh xoáy sâu , giọng trầm thấp mà nguy hiểm:

“Sao ngươi chuyện …?”

Nàng sang đạo sĩ, chần chừ hỏi:

“Đạo trưởng, chẳng lẽ nàng cũng...?”

Vị đạo sĩ với ánh mắt phức tạp, gì, chỉ chậm rãi lắc đầu, đó khẽ gật đầu.

Dung Bạch lập tức hiểu điều gì đó, ánh mắt nàng trầm xuống, nặng nề . Một lúc lâu , giọng lạnh nhạt của nàng vang lên:

“Hôm đó, tự tay đ.â.m một nhát tim Lâm Tử Huyên… Hắn , còn thì sống trong nỗi đau đớn dày vò. Là do ích kỷ, nhỏ nhen, tổn thương .”

“Rồi một ngày, khi mở mắt , thấy nhốt trong lồng sắt, mặc một bộ y phục đỏ, giống hệt cái ngày mà đổ m.á.u trong vòng tay .”

“Ta gì, chỉ nhớ chạy trốn. Khi , ngươi mua mất.”

Ánh mắt nàng tràn ngập đau thương, nheo đầy sắc bén:

“Ta cố gắng bù đắp. Ta đưa du ngoạn hồ, tặng những món điểm tâm mà thích nhất kiếp , nhưng… hình như chẳng tác dụng gì cả.”

“Hắn dường như yêu ngươi.”

Mi mắt run lên, cánh môi khẽ mở, nhưng thể thốt nên lời.

“Ngươi ?” Giọng Dung Bạch thấp xuống, ánh mắt đầy u ám:

“Ở Túy Tiên Cư, khi thấy hai bên pháo hoa, đau đớn đến mức nào ? Giống như ngàn mũi tên xuyên qua tim . Hắn lẽ thuộc về …”

“Sau đêm đó, ít khi tìm . vẫn cam tâm. Ta phát điên . Ta, Dung Bạch, một đời quang minh lạc, sai khiến ám vệ âm thầm theo dõi , ngày ngày báo cáo về nhất cử nhất động của .”

Dung Bạch ngước mắt , giọng run rẩy:

điều mà nhận là… vì ngươi mà học buôn bán.”

“Lâm Tử Huyên, từng căm ghét nhất đám thương nhân, từng khinh thường nhất mùi đồng tiền, lẽ trở thành một vị tướng quân oai phong chiến trường, vì ngươi mà cam tâm tình nguyện một thương nhân.”

“Chính khoảnh khắc đó, đến muộn một bước.”

Sống mũi cay xè, nước mắt kìm mà trào .

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

ngươi bảo vệ . Chính vì ngươi, mới thương.”

“Vậy nên, quyết định đoạt . Ta nhớ tất cả, để yêu .”

Ta nghiến răng, rít lên:

“Ngươi quên ? Đời , ngươi hoài nghi, chèn ép như thế nào? Ngươi thậm chí còn tự tay g.i.ế.c !”

Lâm Tử Huyên kẻ ngốc, thể dễ dàng quên tất cả những điều đó?

Tuy , nhưng , Dung Bạch hiểu.

Nghe , nàng bật , nụ chút che giấu.

Ta hoài nghi nàng , nhưng đúng lúc đó, giọng trầm thấp của vị đạo sĩ vang lên:

“Bần đạo đạo pháp hữu hạn, chỉ thể giúp Lâm công tử nhớ ký ức khi chiến trường.”

Loading...