CHẤP NIỆM MỘT ĐỜI - Chương 20: Ngoại truyện (Không thích BE thì đùng xem chương này nhe. Hic)
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:24:32
Một năm nữa trôi qua.
Tuyết dày đặc phủ kín cả kinh thành, từng bông tuyết rơi ngừng, mái hiên tích tụ thành từng lớp trắng xóa, khắp nơi chỉ một màu trắng mênh mang.
Ta khoác một chiếc áo hồ ly đỏ nửa , bên trong chỉ mặc một lớp áo đơn, tóc buộc lỏng phía , chống cằm hành lang ngắm tuyết.
Xa xa, một bóng dẫm lên nền tuyết tới, bên tay còn dắt theo một bé con bụ bẫm đáng yêu.
Vừa trông thấy , đôi mắt long lanh của đứa trẻ sáng bừng lên, thoát khỏi tay , lon ton chạy về phía .
Khóe môi theo phản xạ cong lên, trong lòng mềm nhũn, sợ nhóc con ngã nên vội vàng mở rộng vòng tay, ôm lấy bé thật chặt.
Một giọng phần trách móc vang lên bên tai: "Sao ăn mặc phong phanh như !"
Ta cứng đờ, đó cảm nhận cơ thể nọ đỡ lên, kéo và bé con trong phòng.
Ta ôm đứa trẻ trong lòng, chợt động tâm, áp mặt lạnh buốt hõm cổ ấm áp của nhóc con. Cậu bé lập tức co rụt cổ , tủi nũng nịu : "Ninh cô cô, xa."
Ta hài lòng bật , chuyển ánh mắt về phía đang bận rộn trong phòng, thấy nhóm lửa, kê bếp than, chẳng mấy chốc khiến cả căn phòng ấm áp lên.
Ta tán thưởng: "Mã Lăng Thự, ngươi đúng là giỏi việc nhà."
Xem "quản lý" nghiêm khắc lắm đây.
Lòng bỗng dâng lên muôn vàn cảm xúc, nhịn thốt lên: "Ngay cả một luôn theo đuổi tự do như ngươi cũng lập gia đình, còn con cái, thật đúng là… ngày tháng chẳng chờ ai."
Mã Lăng Thự cuối cùng cũng buông bỏ quá khứ, thành gia lập thất
Hắn đốt xong lửa, đến xuống bên cạnh , nhướng mày hỏi: "Còn cô nãi nãi thì ?"
Ta ngẩn : "Ta thì ?"
"Đã nhiều năm trôi qua, từng nghĩ đến—"
"Làm gì mà nhiều năm, mới năm năm thôi! Ta mới hai mươi tuổi! Hai mươi tuổi!"
Tiểu Dược Quân thật sâu, trong mắt thoáng qua tia phức tạp, thản nhiên :
"Nghe đánh thắng trận nữa, tiêu diệt hơn ba vạn quân địch, trong khi quân tổn thất đáng kể. Hoàng thượng cao hứng, sắp triệu cung yết kiến, chẳng bao lâu nữa đại quân sẽ hồi kinh. Người xem ?"
Ta sững sờ, mặt chỗ khác, vô thức siết chặt ngón tay, lồng n.g.ự.c truyền đến cơn đau âm ỉ. Một lúc lâu , thản nhiên : "Không ."
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
"Người cần gì khổ như !" Hắn thở dài, "Ta thật hiểu nổi, tại năm đó kiên quyết đẩy rời xa ? Rõ ràng yêu , cũng yêu , tại hai thể bên chứ?"
Ta cúi đầu.
, tại chứ?
Mặt tái nhợt.
Ta ngẩn , vô thức đưa tay lên sờ mặt, mới phát hiện từ khi nào nước mắt tuôn rơi đầy má.
—
Trí óc trở về năm năm .
Tuyết lớn phủ kín kinh thành suốt nhiều ngày, chẳng những ngừng mà còn càng lúc càng dày, đường cứ như nhấn chìm lớp tuyết lạnh giá.
Cả Ninh phủ đều đang bận rộn chuẩn cho lễ cập kê của . Ngay cả đại ca và cha của Mã Lăng Thự, những đang ở ngoại thành bàn chuyện ăn, cũng đặc biệt về.
Tối hôm đó, đại ca lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, bên trong là một cây trâm cài tóc bằng vàng khảm hồng ngọc, chim tước chạm khắc sinh động, ở giữa đính một viên trân châu tròn trịa sáng ngời, cực kỳ đẽ.
"Tang Tang , đây là món quà ca ca chọn kỹ lắm mới đó. Không chỉ để cài trong lễ cập kê, mà còn thể dùng ngày thành nữa, ?"
Ta ngây , mặt thoắt cái đỏ bừng, theo bản năng liếc bên cạnh—Lâm Tử Huyền.
Hắn nắm lấy tay , nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay, sang đại ca, trịnh trọng :
"Ngày thành , sẽ tự tay cài lên cho nàng."
Mặt càng đỏ hơn, nơi tiếp xúc với tay nóng hổi, khiến thẹn thùng ngọt ngào.
……
Những ngày đó…
Không vì , Lâm Tử Huyên trở nên kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chap-niem-mot-doi/chuong-20-ngoai-truyen-khong-thich-be-thi-dung-xem-chuong-nay-nhe-hic.html.]
Hắn thường xuyên sổ sách đờ đẫn, ánh mắt đôi khi lóe lên vẻ chán ghét.
Ta nghĩ nhiều, gần đây xảy quá nhiều chuyện, lẽ nhạy cảm quá .
cho đến một ngày, Lâm Tử Huyên trong lúc dùng bữa vô thức kéo tay áo, nhíu mày hỏi:
"Tại y phục của màu đỏ ? Ninh Tang Giản, chẳng nàng thích mặc y phục trắng nhất ?"
Ta cứng đờ, đôi mắt mở lớn thể tin nổi.
Sau ngày hôm đó.
"Ninh Tang Giản, cây đàn là nàng cố tình mua về ? Ta... thích."
"Ninh Tang Giản, chẳng nàng dị ứng với lông chó ? Mau đem nó !"
"Ninh Tang Giản, ăn bánh ngọt của Bạch Huyên Trai... mà tại gọi là Bạch Huyên Trai nhỉ...?"
"Ninh Tang Giản, tại trong phòng là sổ sách ? Mau dọn hết ! Ta hạng phàm tục tham tiền!"
Ta tìm đạo sĩ .
Hắn xong, đầy phức tạp, trầm mặc hồi lâu :
"Phù chú hề mất tác dụng, Lâm Tử Huyên vẫn nhớ tiền kiếp. Chỉ là, vì phù chú tên của cô, nên xem cô là... Dung Bạch."
Lời như một búa nặng giáng xuống, sững sờ tại chỗ, lạnh buốt như rơi hầm băng.
Lâm Tử Huyên… xem thành Dung Bạch.
Sau đó, ngày càng quan tâm hơn.
Hắn sưởi ấm đôi tay lạnh của , cúi xuống hôn lên trán , cưng chiều :
"Tang Giản, nàng dạy luyện võ, nếu sẽ giận nàng đó."
Hắn quấn quýt lấy , ở bên lúc.
hiểu rõ, nhớ tiền kiếp, nhưng quên mất đời .
Lâm Tử Huyên còn nhớ là ai...
...
Ta lặng lẽ rời .
…
Năm năm ...
Lâm Tử Huyên chiến thắng trở về.
Hắn cưỡi lưng ngựa, uy phong lẫm liệt.
Ta lẫn trong dòng , lặng lẽ .
lúc , sang .
Ánh mắt giao trong thoáng chốc.
Trái tim như ngừng đập.
chỉ một giây, dời mắt , như thể chỉ là một xa lạ.
Ta mỉm .
Hắn bây giờ là ánh trăng giữa muôn dân.
...Cũng