Chấp Niệm Sinh Con Của Đích Tỷ
Chương 3
“Mẫu thân, nữ nhi lần này không muốn sinh con trong cái nhà tranh bẩn thỉu đó đâu…”
Cái gọi là “phụ nữ, ô uế”, bất luận là người dân bình thường hay là quan to quyền quý, cũng đều cho rằng phụ nữ khi sinh con không sạch sẽ, nên không được phép sinh con trong nhà ở.
Người có tiền còn nguyện ý xây phòng sinh có điều kiện tốt một chút.
Dân chúng bình thường lại chỉ biết tùy tiện dựng một cái chuồng rơm ở ngoài sân, làm nơi sinh và ở cữ tạm thời cho các sản phụ.
Dựa vào gia cảnh hiện giờ của Tần Nghị, tất nhiên chỉ có thể dựng chuồng rơm đơn sơ kia.
Đích tỷ khóc nức nở, đích mẫu lại nhíu mày.
“Minh Châu, phụ nữ ở nhà mẹ đẻ sinh con, cũng sẽ mang đến họa sát thân cho nhà mẹ đẻ, đệ đệ ngươi còn nhỏ…”
Đích tỷ sửng sốt, nàng không nghĩ tới mẫu thân luôn luôn yêu thương nàng, lúc này lại cự tuyệt nàng.
Nhưng nàng còn chưa kịp phản bác, bà bà của nàng Vương thị đã chạy tới kéo nàng về nhà.
“Cháu trai Tần gia chúng ta, sao có thể sinh ở nhà người khác chứ!”
“Nếu như ngươi sinh ra nữ nhi, lại lén lút đổi thành nam hài, chẳng phải chúng ta sẽ thay người khác nuôi con trai sao!”
“Mau theo ta về nhà!”
Đích tỷ nghiến răng nghiến lợi bị Vương thị kéo về nhà, đích mẫu lau nước mắt, nhưng không ngăn cản.
Nghe nói nàng vừa về nhà liền muốn sinh, quả nhiên là nhi tử.
Bởi vì còn mang theo tức hận, nàng sinh không thuận, ước chừng sinh năm sáu canh giờ.
Vẫn như cũ ở trong chuồng rơm đơn sơ tạm bợ dựng lên phía sau nhà.
Nàng mệt mỏi rã rời, mở mắt ra còn muốn nổi cáu với bà bà, lại đột nhiên truyền đến một chuyện tốt.
Phu quân tốt Tần Nghị, hai tháng không thấy ở nhà, lại được thăng quan!
Thậm chí còn thăng vài cấp liên tục!
09.
Kiếp trước cũng là vào thời điểm này.
Tần Nghị lúc nửa đêm lẻn ra khỏi thành, vừa vặn cứu được vị hoàng đế cải trang vi hành bị rơi xuống nước, bởi vậy liền được thăng vài cấp, trực tiếp từ tên giữ cửa thành tiểu binh không có tiếng tăm gì biến thành chính bát phẩm tuyên tiết phó úy.
Tần gia vừa đón nhận một nam đinh, Tần Nghị lại thăng chức, Tần gia có thể nói song hỷ lâm môn.
Vương thị ôm cháu trai cười không ngừng: “Vẫn là nhi tử ta có bản lĩnh, vừa có thể sinh, lại có thể thăng quan.”
“Con dâu, con có thể gả đến Tần gia chúng ta, thật sự là tổ tiên tích đại đức!”
Đích tỷ tranh luận vài lần, nghe nói bị Tần Nghị răn dạy vì bất hiếu với bà bà, đành phải mạnh mẽ nuốt xuống ủy khuất cùng bất mãn, chỉ một lòng một dạ mở tiệc mừng Tần gia.
Tần gia không có tiền tiết kiệm, đích tỷ lại muốn làm lớn, đành phải cắn răng dùng của hồi môn của mình.
Tần Nghị mới đầu chê nàng không biết tiết kiệm, thấy nàng dùng của hồi môn, lại cao hứng ôm nàng gọi hiền thê, dỗ được đích tỷ lại móc ra chút của hồi môn vì hắn chuẩn bị quan trường.
Tiệc mừng ngày đó, trong khoảng sân chật hẹp của Tần gia có vài bàn thân thích bằng hữu, người xuất tiền xuất lực đích tỷ lại chỉ có thể ở cữ trong chuồng rơm cho con bú.
Cũng không biết song hỷ lâm môn, đến tột cùng vui chính là ai.
Nàng ta cố ý gọi ta đến lều cỏ nơi nàng ở cữ.
Vừa chui vào buồng rơm không được thông gió kia ta liền ngửi thấy một cỗ mùi vị nồng đậm, là mùi dấm chua, mùi máu tươi, mùi mồ hôi hỗn hợp.
Nhưng đích tỷ phảng phất như không ngửi thấy, tinh thần phấn chấn, giống như con gà đấu thắng.
“Muội muội, ngươi ngoài miệng cười, trong lòng nhất định ghen tị với ta chết đi đúng không?”
Ừ, ừ, ừ, ta cười là vì ta ghen ghét.
Ghen tị ngươi vét sạch của hồi môn vì nam nhân chuẩn bị chút tiền đồ.
Ghen tị với ngươi còn chưa ngồi vững sau khi sinh đứa thứ đã sinh đứa thứ hai
Ghen tị ngươi mới mười bảy tuổi đã có bộ ngực chảy xệ, xương chậu mở rộng, bụng đầy những vết rạn.
Ta nín thở, bịt mũi chui ra khỏi lều cỏ.
Mùi này, so với nhà vệ sinh nhà ta mỗi ngày đều được rửa sạch huân hương còn khó ngửi hơn rất nhiều, còn ở lâu thêm nữa sẽ nôn mất.
Trước khi đi, ta nghe thấy đích tỷ nổi giận với mẹ cả.
“Hương cao lần trước không có tác dụng, các đường vân một chút cũng không nhạt, vết rạn trên bụng ngược lại càng khó coi.”
“Mẫu thân, người phải giúp ta đi tìm thêm thuốc tốt, ta không thể chịu nổi bản thân xấu như vậy!”
Nhưng mà, đích tỷ tốt của ta a, ngươi hình như còn không biết.
Sự thay đổi về ngoại hình, là sự đau khổ nhẹ nhất trong tất cả những nỗi đau khổ khi mang thai.
10.
Trở lại Hầu phủ, ta gọi một thùng nước nóng để tắm rửa trước.
Đang là thời tiết nóng bức, ngồi trong lều cỏ một lát, ta đã cảm thấy trên người mình rất thối.
Tóc ướt gọi nha hoàn vào đê đưa khăn, nha hoàn không tới, người tới lại chính là Lục Thừa Uyên.
Ta đỏ mặt, lại chui vào thùng tắm.
“Phu quân, chàng đừng đùa ta.”
Hắn cười tiến lên, cầm khăn vải ôn nhu lau sạch mái tóc dài của ta.
“Đã ngủ chung một giường hai năm rồi, sao còn thẹn thùng?”
Ta tức giận lấy nước vẩy hắn, lại bị hắn bắt được cổ tay.
Lúc này ta mới thấy rõ, trong ánh mắt hắn có chút buồn.
“Phu quân, làm sao vậy?”
Hắn rũ mắt xuống: “Nghe nói hôm nay nàng đến Tần gia ăn tiệc mừng, nàng… có từng hối hận vì đã gả cho nam nhân phế vật không thể sinh là ta không?”
Ồ, hóa ra là bởi vì cái này.
Ta cười nâng cằm hắn lên: “Thừa Uyên, chàng có muốn nhìn bộ dáng hiện tại của ta không?”
“Thành hôn hai năm, tóc ta đã dài ra một chút, thân thể cũng khoẻ mạnh hơn, cả người đều trở nên hoạt bát cởi mở hơn rất nhiều.”
“Mỗi lần gặp các tiểu tỷ muội, bọn họ đều nói da ta trắng hồng, khí sắc không biết tốt hơn trước bao nhiêu lần, các nàng còn đòi ta phương thuốc hương cao của Hầu phủ.”
“Nhưng đó không phải là tác dụng của đồ dưỡng da.”
“Là bởi vì ta không mang thai không sinh con, trải qua cuộc sống thật sự thoải mái”
“Người đời luôn lừa gạt phụ nữ chúng ta, cho rằng truyền thừa hương khói, nhiều con nhiều phúc; lại cầm gậy gộc uy hiếp chúng ta, nói mang thai sinh con là thiên chức của phụ nữ, phụ nữ không mang thai là không hoàn chỉnh, là có tội.”
“Nhưng chưa từng có ai nói cho các nữ tử, mang thai khó khăn như thế nào, sinh nở có bao nhiêu nguy hiểm, những di chứng để lại kia có bao nhiêu đau đơn, đáng sợ.”
“Ta thấy, đây là một trò lừa đảo.”
“Lừa gạt chúng ta, những nữ tử, vào đây để giết.”
“Chờ tới khi những nữ tử kia ý thức được, thì cũng đã chậm rồi, không có thuốc hối hận để uống.”
“Thừa Uyên, chàng là nam tử, vĩnh viễn sẽ không hiểu được nỗi khổ của nữ tử.”
“Nhưng ta biết điều đó, vì vậy ở kiếp này, ta quyết tâm thoát khỏi cái lồng giam này.”
“Thừa Uyên, không phải là chàng khiến ta không thể sinh con, là ta tự mình lựa chọn con đường này.”
“Chàng không cần tự trách mình, lại càng không nên tự gọi mình là “phế vật”.”
“Thừa Uyên, nếu được chọn lại một lần nữa, ta vẫn sẽ lựa chọn gả cho chàng.”
“Trước kia là bởi vì biết chàng không thể sinh con, bây giờ…… không chỉ vì điều này.”
Trong sương mù mờ mịt, ánh mắt của hắn dần dần có chút ánh sáng: “Vậy, còn bởi vì điều gì?”
“Đương nhiên là bởi vì, hôm nay, ta cũng vui vẻ vì chàng.”
“Không có chàng, niềm vui hiện tại của ta cũng giảm đi vài phần.”
Hắn đỏ vành mắt, vùi đầu vào cổ ta: “Ta cưới nàng, đương nhiên muốn cho nàng trải qua những ngày tháng thoải mái nhất, vui vẻ nhất.”
“Chỉ là trong kinh thành lời đồn đại nhiều, ta sợ làm tổn thương đến nàng.”
Ta thành hôn hai năm còn chưa có thai, trong kinh thành quả thật đã có chút đồn đại.
Nhất là lúc tiệc mừng này, có vài phu nhân đã lén so sánh ta cùng đích tỷ, trào phúng ta không sinh được con.
Nhưng, bị nói vài ba câu thì đã sao?
Mọi người trong khắp cả kinh thành này, kể cả là thiên tử cao cao tại thượng, ai mà không bị nói vài câu đàm tiếu chứ.
Cho nên ta căn bản không để ở trong lòng.
Ta dịu dàng an ủi: “Ta không quan tâm.”
Bên tai truyền đến một tiếng rầu rĩ: “Ta quan tâm.”
11.
Vài ngày sau, ta mang theo Tiểu Quất, ngồi xe ngựa một đường đến bắc thượng.
Kinh thành mùa hè nóng bức, nghe nói phương bắc rất mát mẻ, không nhịn được muốn đi xem một chút.
Lúc đầu Lục Thừa Uyên có chút băn khoăn, dù sao người phương Bắc cũng nhanh nhẹn dũng mãnh, mà hắn lại đang bận công vụ không thể đi cùng.
Nhưng chịu không nổi ta nhất quyết đòi đi, đành phải phái mấy hộ vệ đắc lực nhất bên cạnh mình đi bảo vệ ta suốt chặng một đường, lại sai xe ngựa, mang theo rất nhiều dụng cụ sinh hoạt ta đã quen dùng cùng ngân lượng lộ phí.
Trước khi đi, trong kinh thành truyền ra vài lời đồn đại.
Nói cô dâu của Vĩnh An Hầu phủ chậm chạp không mang thai, hóa ra không phải bởi vì cô dâu không thể sinh con, mà là tiểu Hầu gia có bệnh ẩn giấu.
Nam tử không thể sinh, ở trong thế đạo này còn càng xấu hổ, càng khiến người ta nhạo báng, bởi vì hiếm có nam tử nào thừa nhận phương diện này của mình có vấn đề, bình thường đều trách tội bôi nhọ phụ nhân.
Lần này, mọi người lại bắt đầu âm thầm trào phúng Lục Thừa Uyên, không còn chú ý đến ta nữa.
Ta thở dài, trong lòng biết đây là tin tức do chính Lục Thừa Uyên tự truyền ra.
Hắn sợ ta vì thế bị thế nhân trào phúng chỉ trích, cho nên không tiếc tự vạch trần vết sẹo của chính mình.
Trong lòng ta mơ hồ có chua xót ngọt ngào.
Hắn không không nhất thiết phải làm việc này, nhưng hắn vẫn làm như vậy.
Lúc đến Liên Thành, ta mới phát hiện nơi ở, hạ nhân hắn đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ ta vào ở.
Trên bàn có thư mà bồ câu của hắn đưa tới.
“Niềm vui của nàng là sự may mắn của ta.”