Chạy trời không khỏi nắng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-22 01:22:43
4
Trong nguyên tác, Sở Trạm và vợ cũ từng một đứa con.
như ma nhập, tin đó là con .
Nam nữ chính hợp sức tra tấn nữ phụ suốt mấy trăm chương, trong đó còn ép làm đến ba lần xét nghiệm ADN.
Lần đầu mẫu xét nghiệm làm hỏng, thất bại; lần hai đánh tráo kết quả, hiển thị đứa bé con .
Lần thứ ba, Sở Trạm tận mắt xem báo cáo xong vẫn tin, khẳng định là giả.
Tôi: “…”
Tôi đặt tay lên bụng, rơi trầm tư.
Con , con trai ngoan của mẹ.
Con thể lớn lên trong cái kịch bản rác rưởi như .
Sở Trạm biết, đang thử dò xét .
Tôi thật sự đã thai – chính là hai hôm .
Lúc thấy hai vạch, mừng đến , chỉ chờ về nhà lập tức báo tin.
kịp đợi đến lúc về, ý thức nữ phụ trong đã tỉnh dậy .
Giờ thì, dù là vì đứa trẻ để bản thân bán sang Miến Bắc, đều bỏ trốn.
Nghe xong đoạn hội thoại lúc nãy, nhỏ bạn tức đến mức hét lên:
“Sở Trạm đúng là đồ khốn! Hắn còn là nữa ! Trước đây chiều thì thôi , giờ hai đã kết hôn ! Hắn cái quỷ gì thế?!”
Tôi: “Ừ.”
Tôi: “Hắn vốn là kiểu như .”
Nó gào lên: “Chạy! Tôi chuẩn giấy tờ giả cho ngay bây giờ! Xong là chạy! Chạy cho long trời lở đất, tiêu diệt chừa mảnh nào!”
Tôi quấn khăn tắm bước khỏi phòng tắm.
Dọc hành lang là đầy ảnh cưới của và Sở Trạm.
Những bức tranh sơn dầu khổng lồ như một giấc mơ ảo mộng, trải dài trong tầm mắt, bao lấy .
Tôi ngẩn .
Ba năm qua, ngủ cùng , trao cả tuổi xuân nhất cho .
Hắn mãi chẳng động lòng.
Chờ đến lúc về, mà thấy … biết, sẽ phản ứng ?
5
Sở Trạm công tác dời lịch, một tuần nữa mới về.
biết, sẽ kéo dài đến lúc đó thật.
Theo như cốt truyện nguyên tác, đêm hôm đó, sẽ vì một cuộc gọi khẩn cấp mà bỏ rơi Diêu An An lái xe về.
Vì nữ phụ đã tự tử.
Ngồi trong bồn tắm, đe dọa Sở Trạm:
“Nếu dám ở bên khác, sẽ livestream tự tử, cho thiên hạ thấy tổng giám đốc Sở là một gã chồng vô tình bạc nghĩa đến mức nào!”
Câu khiến Sở Trạm nổi giận.
Hắn túm lấy cổ tay nữ phụ, kéo cô khỏi bồn tắm:
“Đã chết như , để giúp cô một tay?”
Sau đó, giam cô .
Nhốt trong căn phòng ngăn cách bằng kính một chiều, bắt cô mỗi ngày và Diêu An An “chơi đùa” với .
— Tôi tuyệt đối cho phép chuyện đó xảy .
Tôi sẽ trốn khi về.
Thu xếp xong vali Hermès cuối cùng, nhờ quản gia đưa hành lý xuống xe.
Gọi điện xác nhận với nhỏ bạn: “Vé máy bay xong ?”
“Xong !” Nó hăng hái, “Cậu bay sang Cảng Thành , khi qua cửa khẩu sẽ đón. Rời khỏi Bắc Thành thì mọi chuyện dễ xử lý hơn nhiều.”
“Ừ.”
“Cố lên nhé! Tự do! Rời khỏi Sở Trạm là tự do !”
Tự do.
Tôi hoảng hốt.
Trời chiều chạng vạng, bố gọi bảo vệ tới đưa rời , đã chờ sẵn cổng.
Tôi lên lầu lần cuối, xuyên qua căn nhà của và Sở Trạm, mở ngăn kéo tủ đầu giường.
Lấy hộ chiếu và chứng minh thư.
Từ năm mười lăm tuổi, quen biết Sở Trạm, cứ quanh quẩn mặt , hỏi hỏi :
“Anh thật sự thích ? Tôi đáng yêu thế , thêm chút , biết sẽ thích?”
Đến hai mươi lăm tuổi, rời khỏi nơi với hai bàn tay trắng.
Hắn từng thiếu xếp hàng mua vé concert trong đêm tuyết rơi, cũng chẳng thiếu ai làm chiếc bánh kem xí cho sinh nhật .
Hắn sinh đã là con cưng của trời, là nhân vật chính của tiểu thuyết.
Thứ gì cũng .
Kể cả tình yêu của .
Tôi quyết định thu thứ tình cảm đó.
6
Trên đường sân bay, kẹt xe.
Ban đầu chỉ buồn bực, nhưng kẹt kiểu thì thật.
Thời gian trôi từng chút một, bắt đầu sốt ruột:
“Anh thể lái nhanh hơn ?”
Vệ sĩ: “Phu nhân, Bắc Thành lúc nào cũng kẹt xe, mong cô thông cảm.”
Tôi bắp tay nổi cơ cuồn cuộn bộ đồng phục của , câu chửi đến miệng nuốt : “…Được .”
Chuyện ở chuyến bay.
Cùng lắm đổi vé.
…
Không ngay, Sở Trạm sẽ về mất.
Nếu phát hiện ở nhà, ai biết sẽ xảy chuyện gì.
Lỡ như cốt truyện thể thay đổi, chẳng lẽ thật sự nhốt trong phòng bên, ngày đêm và Diêu An An làm chuyện ?
Tôi quyết định: “Không , đường cao tốc tắc quá, đừng nữa, rẽ đường khác.”
Vệ sĩ: “ phu nhân, lối đang sửa đường, bình thường cũng ít ai …”
“Đi, lối đó.”
“…”
Bất đắc dĩ, chuyển hướng.
Rẽ con đường nhỏ tối om, tốc độ xe giảm hẳn.
Tôi giục: “Anh lái nhanh lên.”
Tai họa xảy đúng lúc đó.
Một chiếc Maybach từ đường rừng lao với tốc độ cao, đâm thẳng xe .
Lửa bốc lên ngùn ngụt.
Tôi hất mạnh về phía túi khí, đầu đau như nổ tung.
Trước mắt là sương máu.
Tôi cố ngẩng lên, lờ mờ rõ biển số Maybach .
— Biển số đầu “Kinh A”, xe của Sở Trạm.
Hắn đã về.
Cùng với Diêu An An.
“An An? An An!”
Sở Trạm thương nặng, sải bước lao khỏi xe, bế trong tay một cô gái nhỏ mặc váy trắng.
Tôi từng thấy hoảng loạn và sốt ruột đến .
Áo sơ mi và cằm dính máu, tay vẫn ôm chặt đầu cô .
Như thể sợ cô đau.
Cũng sợ cô lạnh.
“An An, em đừng ngủ.” Sở Trạm vội vã trấn an, “Cách cao tốc xa, đưa em đến bệnh viện!”
“Anh Trạm…”
“An An, An An.” Hắn , “Anh ở đây, em sẽ .”
Đau.
Đầu đau quá.
Không rõ là đau ở nữa.
Vậy , Sở Trạm biết yêu.
Hắn biết bảo vệ khác, biết nâng niu ai đó trong lòng bàn tay.
Khi xảy chuyện, sẽ bất chấp mà chắn mặt .
Chỉ là… đó .
Trước khi mất ý thức, nước mắt tuôn đầy mặt.
Có một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy .
“Phu nhân, phu nhân?”
Tôi mơ màng cảm giác như cái tủ lạnh hai cánh đang bóp mặt .
“Cô tỉnh , bác sĩ của chúng sắp tới ! Họ trực thăng đến đấy!”
Cơ tay đúng là tập uổng công.
Tôi bóp đến chảy nước mắt: “Anh nhẹ thôi.”
Anh dè dặt rút tay về.
vẫn đau.
Được đỡ dậy, lắp bắp:
“Cứu… con …”
“Cái gì cơ?”
Tôi hít một thật sâu: “Con!”
Nói xong, mắt tối sầm.