Chạy Trốn Sau Một Nụ Cười - 12
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:38:41
Thương Diễm còn kịp đưa nước, Thịnh Dự tỉnh dậy.
Giọng khàn khàn, trầm thấp:
“Giải quyết xong ?”
“Ừ.” – Cô bước gần, giọng nhẹ vài phần, còn cứng nhắc như lúc việc –
“Bên chịu bộ trách nhiệm, gây tai nạn liên hệ với bảo hiểm.”
Cô mở nắp chai nước, đưa tận tay :
“ cũng gọi cho phụ trách bữa tiệc, nếu vẫn , sẽ đưa .”
Cô chăm sóc tỉ mỉ, chu đáo — từng chi tiết đều đủ, dư thừa, thiếu sót.
Thịnh Dự ngửa đầu uống nước, yết hầu chuyển động lên xuống, khí chất lạnh lùng dường như cũng dịu .
Khoảnh khắc giữa họ bỗng trở nên hài hòa lạ thường — như thể thế giới xung quanh đều họ cô lập.
Tống Âm Âm cạnh, lặng lẽ hai họ lâu.
Đến khi Thịnh Dự uống xong nước, cô mới lên tiếng, cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ đầy tự trách:
“Tổng giám đốc… em xin . Nếu vì em, thương .”
Thịnh Dự tùy tiện đặt chai nước sang bên cạnh, khẽ vẫy tay:
“Lại đây.”
Tống Âm Âm do dự một chút, đó mới rón rén xuống cạnh .
Anh giơ tay trái thương mặt cô, giọng dịu dàng hẳn :
“Sợ lắm ?”
Cô trả lời, chỉ cúi đầu thấp hơn nữa.
Thịnh Dự khẽ , đưa tay nâng cằm cô lên:
“Anh còn sợ, em sợ gì chứ?”
Tống Âm Âm phồng má, nhẹ nhàng lườm một cái, giọng rụt rè như mèo con nũng:
“Em sợ đau…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chay-tron-sau-mot-nu-cuoi/12.html.]
Âm lượng nhỏ — nhưng Thương Diễm đó rõ từng chữ.
Cô cúi mắt xuống, ánh rơi chai nước uống xong, giờ đặt lệch hẳn sang bên mép ghế, gần như rơi xuống sàn.
“Người nhà của tổng giám đốc Thịnh là ai?”
Một y tá đẩy cửa , cầm theo tấm phim chụp cổ tay, lướt qua ba … đưa thẳng cho Thương Diễm.
“Đây là phim chụp xương cổ tay. Cô cầm mang đến cho bác sĩ.”
Tống Âm Âm nhích định lên thì lặng lẽ rút , yên tại chỗ.
Cô gượng , như thể chuyện gì xảy .
Thương Diễm cô một cái, định gì đó thì thấy giọng Thịnh Dự hờ hững vang lên:
“Em . Anh chuyện với Âm Âm.”
Tống Âm Âm theo bóng lưng Thương Diễm rời , ánh mắt hiện rõ vẻ khó chịu.
Thịnh Dự nghiêng đầu:
“Lại giận gì nữa thế?”
“Không …” – Tống Âm Âm nhỏ giọng –
“Chỉ là… em thấy chị Thương Diễm với , trông vẻ… xứng đôi hơn.”
Vừa xong liền im bặt, ánh mắt cẩn thận , giống như đang dò xét — cô câu trả lời.
Thịnh Dự trầm mặc vài giây, đó nhạt, giọng như như :
“Xứng đôi?”
“Anh ghét nhất kiểu như cô — cứng nhắc, tẻ nhạt, vô vị đến phát chán.”
Tống Âm Âm chớp mắt. Thịnh Dự thêm điều gì đó, cô liền nở một nụ ngọt ngào, rạng rỡ đến mức ánh mắt cũng sáng lên.
Thương Diễm ở góc hành lang.
Ban đầu cô chỉ định đưa nước cho Tống Âm Âm, nhưng chân như đóng đinh đất.
Cô nhúc nhích nổi.
Tẻ nhạt. Vô vị. Chán ngắt.
Là cách mà Thịnh Dự mô tả cô — bên tám năm.