Chạy Trốn Sau Một Nụ Cười - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:38:33
“Không đến ?” – Cô nâng ly rượu, giọng điệu tùy ý.
“Dẫn cô đến xem một chút.” – Ánh mắt Thịnh Dự rơi lên Tống Âm Âm.
Tống Âm Âm lập tức lúng túng. Cô mang dáng vẻ non nớt, đúng kiểu "trắng – ngây – gầy" đang ưa chuộng hiện nay.
Ngẩng mặt đối diện luôn tạo cảm giác ngây thơ vô tội.
“Chị Thương Diễm, em từng tham gia mấy buổi tiệc thế , nên mới cùng tổng giám đốc…”
Thương Diễm gật đầu. lúc tới bắt chuyện với Thịnh Dự.
“Nãy còn bảo với thư ký Thương là tổng giám đốc bận lắm, ngờ vẫn kịp đến.”
Thịnh Dự nhã nhặn đáp lễ, Thương Diễm bên phụ họa , khiến câu chuyện càng thêm suôn sẻ.
Chỉ Tống Âm Âm là lạc lõng, chẳng chen câu nào.
Cô lén Thương Diễm — phụ nữ bình tĩnh, điềm đạm, giao tiếp lịch thiệp, ứng biến linh hoạt với từng tới bắt chuyện.
Không hề kẽ hở.
Thương Diễm nhận ánh bất an của cô gái nhỏ, nhấc ly rượu, nhẹ:
“Rồi sẽ quen thôi, cùng nhiều sẽ dạn dần.”
Tống Âm Âm vội cúi đầu:
“Cảm ơn chị Thương Diễm.”
Thịnh Dự đầu :
“Sao ?”
Tống Âm Âm chút gượng gạo:
“Không ạ.”
Anh nhíu mày:
“Nếu thoải mái, đưa em về.”
Đôi mắt Tống Âm Âm sáng rực lên, nhưng nhanh do dự:
“Có phiền quá ? Em về một cũng …”
Thương Diễm lặng lẽ — thấy thật sự đưa Tống Âm Âm rời .
Khi lưng , Thịnh Dự thậm chí liếc cô một cái.
Chỉ Tống Âm Âm, ngoan ngoãn chào cô một câu.
Những nãy giờ đang quan sát liền xúm hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chay-tron-sau-mot-nu-cuoi/6.html.]
“Thư ký Thương , cô gái nhỏ đó là ai ? Tổng giám đốc Thịnh trông như sợ cô tan mất .”
Một câu hỏi tưởng nhẹ nhàng nhưng mang đầy ẩn ý.
Giới kinh doanh ở Tấn Nam ai chẳng mối quan hệ giữa Thịnh Dự và Thương Diễm.
Giờ dắt theo cô gái khác — còn đối xử như báu vật.
Ánh mắt cô bắt đầu đổi.
Thương Diễm uống vài ly rượu, tiện lái xe, đành gọi tài xế công nghệ.
Về đến nhà hơn nửa đêm.
Vừa mở cửa , cô liền thấy trong phòng khách.
Thương Diễm đá giày cao gót , bật đèn, lặng lẽ tới:
“Hôm nay mệt lắm.”
Mùi hương Thịnh Dự vẫn là mùi quen thuộc — nhưng , xen lẫn mùi dâu ngọt đặc trưng.
Là mùi nước hoa Tống Âm Âm.
Thân thể cô cứng . Sau đó cô nghiêng , nhường lối:
“Đưa thư ký Tống về ?”
“Ừ.” – Giọng Thịnh Dự trầm , mang nhiều cảm xúc –
“Cô cái gì cũng hiểu.”
“Chính vì hiểu,” – Thương Diễm nhàn nhạt – “nên định chơi bao lâu? Một tháng ba tháng?”
Cô theo tám năm, từ khi mới mười tám tuổi. Cô tự cho là hiểu quá rõ.
— cô đoán sai .
“Vì cô hiểu,” – Thịnh Dự , giọng nhẹ như gió – “nên dẫn dắt cô . Đừng để cô nghĩ vô dụng.”
Câu đó khiến trái tim Thương Diễm như rơi xuống đáy.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh:
“Thịnh Dự, thật sự để tâm đến cô ?”
Anh do dự:
“ từng — cô ngoan. Mà nghiêm túc yêu đương… cũng tệ.”
Căn phòng yên tĩnh đến mức rõ tiếng tim đập.
Một lúc , Thương Diễm mới thấy chính mở miệng, giọng trống rỗng:
“Vậy… còn thì ?”