Chị Đại Hậu Cung
Chương 1
1.
Tôi định lật đổ cái bàn nhưng nhận ra nó không hề xê dịch chút nào.
Tôi nhìn sang phía đối diện, thì ra Hoàng hậu và Quý phi đang đè chặt nó xuống.
Đặc biệt là Quý phi, cả hàm răng đều cắn chặt lại.
“Mỗi lần đánh bài đều thua, mà hễ thua thì lại nóng nảy muốn lật bàn. Tôi đã đề phòng chiêu này của cô từ lâu rồi.”
Hoàng hậu tựa nửa người lên bàn, dùng tay bảo vệ quân bài: “Ta sắp lấy được tiền rồi, ngươi hết tiền chơi, đúng không?”
Chậc, làm thế nào mà họ phát hiện ra vậy?
Lần sau tôi sẽ thử chiêu khác.
Tôi hừ lạnh, xắn tay áo ngồi xuống: “Tôi là người như vậy sao?”
Quý phi chậc lưỡi hai cái, hơi nheo mắt lại: “Cô là người như thế nào, tôi biết rất rõ.”
Cô ấy nắm lấy cổ tay tôi, ấn nó xuống bàn và rút những quân bài từ lòng bàn tay tôi ra.
Hoàng hậu cau mày: “Ngươi còn trộm bài à?”
Tôi cứng đầu, không chút ăn năn nói: “Những thứ ở trên bàn đánh bài sao có thể gọi là ăn trộm? Cái này gọi là so bài…”
Quý phi thản nhiên khuyên nhủ Hoàng hậu: “Cô ấy đã thua gần nửa tháng lương rồi, trộm bài cũng không thắng được. Đừng tranh cãi với cô ấy nữa.”
Giết người còn muốn giết chết tâm tư.
Tôi tức giận đứng dậy, giũ những quân bài giấu trong người ra, rơi lạch cạch xuống chừng bảy tám quân.
“Tôi không chơi nữa. Tôi không giống mấy cô, vô công rồi nghề, ăn nhậu chơi bời. Tôi có việc nghiêm túc.”
Quý phi nhướn mày: “Không phải cô công lược Hoàng đế sao? Nhưng đã chín năm rồi, cô vẫn nên từ bỏ đi.”
Vâng, tôi công lược Hoàng đế đã được chín năm.
Từ ngày Hoàng đế đăng cơ, dù tôi có làm gì thì tiến độ của công lược vẫn bị đình trệ.
Tôi đích thân mang trà đến ngự thư phòng, Hoàng đế hoảng sợ hỏi tôi đến làm gì.
Nửa đêm, tôi lôi kéo không để hắn đi, Hoàng đế hoảng sợ nói rằng tôi hỏng não rồi.
Tôi vội vàng vọt đến dự dạ yến ở Kim điện, biểu diễn một điệu múa cho hắn xem, Hoàng đế sợ đến mức té khỏi long ỷ.
Chỉ nhìn thấy trên đài cao, một bàn tay đang chậm rãi đưa ra và sau đó cử động một chút.
Thế là ngự tiền thị vệ đã lao đến mang tôi đi mất.
Tôi hỏi Hoàng hậu và Quý phi: “Là do ngoại hình hay gương mặt của tôi không ổn à? Tại sao hắn lại tránh mặt tôi như tránh rắn rết vậy?”
Hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt toát lên sự quái dị.
“Vậy không chừng, có khả năng vì cô là Thái hậu không?”
Hê hê, bổn cung chính là Thái hậu.
Nhưng vậy thì sao, cũng chẳng phải mẹ con ruột thịt!
“Tôi chỉ lớn hơn hắn năm tuổi, tôi đã nuôi nấng từ lúc hắn lên mười cho đến khi mười chín tuổi trong lãnh cung. Bây giờ chính là lúc hắn báo đáp tôi.”
Hoàng hậu vuốt ve những quân bài trên tay: “Hắn đã báo đáp ngươi rồi, chẳng phải phong ngươi làm Thái hậu sao?”
“Nhưng tôi không muốn cái kiểu báo đáp này đâu mà!”
Anh mắt Quý phi hơi động: “Cô muốn làm chuyện như vậy trong cung, thật sự rất hoang đường.”
Hoàng hậu ho khan: “Ta nhớ tới kiếp trước, ngươi đã bị lửa lớn thiêu chết trong ba ngày ba đêm.”
Quý phi tò mò hỏi: “Hoàng thượng làm?”
Hoàng hậu gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Không, ta làm.”
Quý phi cạn lời.
Hoàng hậu là nữ nhân trọng sinh.
Kiếp trước nàng là một tín đồ bảo vệ phong kiến cực đoan.
Nàng phát hiện Thái hậu có ý đồ xấu với Hoàng đế nên đã thẳng tay thiêu chết.
Sau khi sự việc bại lộ, Hoàng đế đã ra lệnh giết nàng.
Khi trùng sinh trở về, nàng đã giác ngộ hoàn toàn và bắt đầu chế độ bất cần đời.
Cứ tuỳ tiện đi, cứ làm bừa đi, bà đây không rảnh đi lo chuyện của mấy người nữa.
Nhưng từ những ký ức trùng sinh của nàng, một dòng suy nghĩ đã bùng nổ trong tôi.
Trong lòng Hoàng đế có tôi, còn muốn báo thù giúp tôi nữa.
Hoàng hậu liếc tôi một cái: “Người ta giết chính là Thái hậu. Hắn chỉ đang thực thi luật pháp của đất nước. Ngươi đừng nghĩ nhiều quá.”
Quý phi suy nghĩ một chút: “Muốn biết hắn có thích cô hay không thì cô trực tiếp thử hắn là được rồi.”
Cô ấy tươi cười, ném bài trong tay xuống: “Thái hậu nương nương, cô có muốn vui vẻ với đàn ông không?”
Vẻ mặt Hoàng hậu trở nên phức tạp, khóe miệng co giật.
2.
Thế là Quý phi bắt đầu chiêu mộ mỹ nam khắp kinh thành cho tôi, chân dung gửi về cung của tôi liên tục như nước chảy.
Thậm chí tôi còn không thể xem hết, chất đống trên bàn như núi.
Khi Hoàng hậu đến thỉnh an, rảnh rỗi không có gì làm sẽ lấy vài ba bức tranh ra rồi bắt đầu bình phẩm.
Dù sao nàng là người trùng sinh, nói về những đại gia tộc trong cái kinh thành này thì nàng cũng là gia đình danh giá.
“Người này nghe nói không ổn, tên này thì hay đến thanh lâu, còn cái này…” Nàng nheo mắt nhìn cẩn thận: “Không phải tháng trước hắn mới chết sao?”
Hoàng hậu rùng mình, vứt cuộn giấy lăn xuống đất, sau khi phủi tay hai cái liền lấy khăn tay lau tay.
Nàng lại cầm một bức khác.
Vừa mở ra nàng đã ngây cả người.
Tôi cầm tách trà tò mò nhìn sang.
Người đàn ông trong bức tranh này có mày kiếm mắt sáng, thân dài vai rộng, khí chất phi thường.
Cái này ổn nha.
Hoàng hậu bừng tỉnh và nói: “Quý phi có nhiều mối quan hệ thật, đến cả chân dung của Nhiếp chính vương cũng có.”
Tôi ho dữ dội.
Quý phi thật quá đáng, người này còn táo bạo hơn mấy người kia, rốt cuộc cô ấy đã sàng lọc chưa vậy?
Tôi giật bức tranh khỏi tay Hoàng hậu rồi ném nó ra ngoài cửa.
Cuộn giấy lăn xuống từng bậc thang và cuối cùng dừng lại ở một mép vải màu vàng sáng chói.
“Mẫu hậu, người lại định làm gì vậy? Đây là tiểu hoàng thúc.”
Hoàng đế bước vào với một cuộn giấy và vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Xem ra Quý phi làm việc không hề tránh né người khác, nên hẳn Hoàng đế cũng đã nghe được tin tức này.
Ban đầu tôi không có hứng thú với Nhiếp chính vương, nhưng cái dáng vẻ không coi tôi như phụ nữ này của tên Hoàng đế khiến tôi vừa nhìn đã điên máu.
“Tiểu hoàng thúc của ngươi cùng thế hệ với ta, ta không thể làm gì được sao?”
Hoàng hậu kéo vạt áo của tôi: “Ta đoán là không, hắn cũng tính là tiểu thúc của ngươi.”
“Hoàng hậu à, nếu ngươi không nói sẽ không ai coi ngươi là người câm đâu.”
Dường như Hoàng đế chẳng nghe thấy gì, chỉ cuộn bức tranh lại rồi đặt lên bàn.
“Mẫu hậu, đừng gây rắc rối nữa. Trẫm đã tốn rất nhiều công sức mới có thể phong người làm Thái hậu. Đừng để quần thần phải nghị luận sôi nổi.”
Tôi là phế phi bị đày vào lãnh cung, tình cờ nhặt được một hoàng tử rồi dày công nuôi lớn nó.
Khi hắn bước lên ngôi vị Hoàng đế là lúc hắn báo đáp công ơn dưỡng dục.
“Vậy người muốn gì?”
“Đương nhiên ta phải làm nữ nhân cao quý nhất trong cung điện này.”
Sau khi nhận được thánh chỉ, tôi im lặng.
Hóa ra người cao quý nhất ngoài Hoàng hậu ra cũng có thể là Thái Hậu.
Sai lầm lớn.
Hoàng đế tiện tay lật xem mấy cuộn giấy trên bàn, chỉ nhìn bốn năm người liền mất đi hứng thú.
Hắn ném đi gần hết số tranh và nói với vẻ khinh thường: “Dù sao cũng chỉ là dung mạo tầm trung mà thôi.”
Tôi và Hoàng hậu bị khí thế của hắn áp bức, phải đành gật đầu đồng ý: “Đúng thế, đều là dáng vẻ tầm thường.”
Lúc này, Quý phi ôm một chồng lớn giấy cuộn trước ngực, thở hồng hộc chạy vào.
“Đừng nóng vội! Tôi còn nữa này, cùng kiếm một người nào, đều được nuôi dưỡng tốt trong nhiều năm cả đấy.”
Toàn bộ khuôn mặt của Quý phi đều được giấu sau đống tranh.
Cô ấy chỉ lo cúi đầu nhìn đường, chật vật bước qua ngưỡng cửa cao.
“Hai người không biết đến phụ tôi một tay sao?”