CHỊ DÂU SINH CON, MUỐN TÔI NUÔI VÀ ĐỂ LẠI TOÀN BỘ TÀI SẢN CHO CHÁU - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:20:44
Sau đó, chị dâu thuận lợi sinh “rễ nhà họ Vương”, nhà vốn yên càng náo loạn như cái chợ.
Chị dâu lập tức tôn “công thần 1”, suốt ngày chỉ đạo chạy đôn chạy đáo.
Ban đầu còn nhịn, nhưng chăm ở cữ cực quá, chẳng mấy chốc bà đổ bệnh, khỏi thì đau lưng, nhức chân, thỉnh thoảng còn ôm n.g.ự.c kêu đau.
Mẹ giả bệnh để trốn việc, chị dâu hết sai vặt, tức đến mức đòi thuê bảo mẫu.
chị từ lúc mang bầu nghỉ việc, lương tháng 5.000 tệ đủ thuê bảo mẫu, đành moi .
cũng dạng dễ bắt nạt, bà bỏ tiền mua đồ ăn, mua sữa cho cháu nên giờ chẳng đời nào chịu nhả thêm đồng nào.
Ân oán tích tụ bấy lâu, rốt cuộc cũng nổ tung.
—------
Khi nhà rối loạn như thế, thì yên bình nghiệp.
Không cáng đáng chi phí nuôi con đắt đỏ của chị dâu, kinh nghiệm kiếp , lập tức khởi nghiệp khi trường và nhanh chóng kiếm khoản đầu tiên.
tất cả đều âm thầm , về nhà thì luôn kể lể nghèo khổ, khiến sợ về “bòn rút” đòi tiền bà.
Mấy năm liền về quê, cho đến khi tình cờ gặp họ hàng ngoài phố.
Họ hàng về loan tin cho rằng đang “ăn nên ”, tối hôm đó nhận điện thoại của , giọng ngọt ngào bảo về nhà.
cúp máy, tựa đầu vai Đoạn Minh:
“Em về nhà một chuyến.”
Đoạn Minh :
“Em mà về đó, chẳng họ moi sạch xương ?”
:
“Anh cứ ở yên đây, lệnh của em, sẽ trò cho mà xem.”
Đoạn Minh đương nhiên lời.
Anh là bạn trai hai kiếp của .
Kiếp , vì hút m.á.u nên đòi sính lễ trời để dọa Đoạn Minh bỏ cuộc.
Anh vì gom đủ sính lễ mà công tác tận châu Phi kiếm tiền, may tai nạn, gãy chân, từ đó mặc cảm, tự rút khỏi cuộc đời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-dau-sinh-con-muon-toi-nuoi-va-de-lai-toan-bo-tai-san-cho-chau/3.html.]
Mãi khi ăn lớn mới tình cờ gặp .
Lúc đó, và đang chuẩn đám cưới thì chính đứa cháu trai nuôi nấng – Vương Thiên Lâm – g.i.ế.c , hại c.h.ế.t hai mạng.
Sau khi chết, Đoạn Minh lấy ai nữa.
Kiếp , còn sự ngăn cản của bố , và Đoạn Minh bên từ đại học đến giờ, dự định sang năm cưới.
Quê giờ đường xá mở mang hơn nhiều, nhưng đầu óc nhà thì vẫn chẳng đổi là mấy.
Vừa nhà, cả đám họ hàng ùa .
Người thì hóng chuyện, xác nhận giàu thật , còn thì giả bộ “ lớn”, ép gánh trách nhiệm dạy dỗ cháu trai.
Còn đứa cháu từng g.i.ế.c năm xưa, chẳng thèm để tâm, ngả sofa, mắt dán điện thoại, mặt béo tròn như sưng phù lên.
Ngày đầu tiên về nhà, bày biện một bàn tiệc linh đình, thái độ với nhiệt tình hơn hẳn.
Buổi tối, kéo một góc:
"Nhị Á, thật cho , con ở ngoài bà chủ lớn ?"
thở dài: "Mẹ , công ty tuy tiềm năng nhưng con mới khởi nghiệp, thu nhập bấp bênh, còn đang gánh đống nợ, chẳng con sợ liên lụy đến nhà !"
Mẹ giả vờ giận: "Cái con bé , nhà mà còn khách sáo!"
bà chẳng tin lấy nửa câu, chỉ chăm chăm chuyện sếp:
"Đằng nào con cũng khó khăn, chuyển luôn công ty cho con. Nói là cho con, chứ chẳng là để cho thằng cháu rễ nhà đấy , nó công ty mà kế thừa, cũng yên tâm."
"Còn chị dâu con thì khỏi, nó mệnh khổ, chỉ cần cho nó chút cổ phần, cuối năm chia lợi nhuận là !"
"À mà ở nhà chăm thằng bé suốt, mệt lắm , là con đưa cả chị con lên thành phố, thuê giúp việc, để rảnh tay hưởng phúc, chị dâu cũng rảnh đẻ thêm đứa nữa…"
Nghe luyên thuyên một hồi, bật :
"Mẹ thế, công ty con hóa mở cho họ ?"
Mẹ trừng mắt:
"Chứ là của nhà họ Vương chúng ? Nhị Á, sớm muộn gì con cũng lấy chồng, chẳng lẽ còn mang cả công ty luôn, để ngoài hưởng !"