CHỊ ĐÂY CÓ TIỀN, LẠI THỪA THỜI GIAN - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:15:03
Phương Chiêu xưa nay ưa Châu Thế, lúc đính hôn, mặt cô đen như dự tang lễ.
“Cậu rõ với ?”
thành thật:
“Chưa. Chưa nghĩ nên thế nào.”
“Còn nghĩ cái gì? Đợi thêm vài hôm nữa là nó đem lên Xianyu bán luôn .”
Phương Chiêu nghẹn lời từ lâu:
“ ngứa mắt nó lâu , cái thể loại mỗi ngày ngẩng đầu hếch mũi, kiêu ngạo như thể bản cao quý lắm.”
là .
từng mơ hồ cảm thấy Châu Thế phần tự phụ, nhưng cho rằng ..
Kiêu ngạo và cầu tiến đôi khi là kèm với .
Từ nhà cưới đến lễ cưới, đều là nhà chi trả.
Vì chênh lệch gia cảnh, luôn để tâm đến cảm xúc của …
Mỗi về nhà gặp mặt , đều mua thêm quần áo, xe cộ, đồng hồ cho để lép vế.
Sau khi tình cảm định, chuyển về tổng bộ, nâng lên CMO, chuyển giao quyền quản lý chi nhánh.
Mỗi khi tiệc xã giao lớn, đều dẫn theo, khéo léo, giỏi giao tiếp, từ đó xây dựng nhiều mối quan hệ.
Chính tạo nên một Châu Thế phong quang, kiêu ngạo như hiện tại.
Vậy thì cũng thể chính tay hủy hoại .
Lấy tiền của để chơi trò “nuôi dưỡng” và “cứu rỗi khác”.
Thật sự khiến phát bực.
Lâm Trí im lặng đeo chiếc ba lô trống rỗng, chờ xử lý.
…
Chân chất, thật thà, học cách đùn đẩy trách nhiệm, một đàn ông trai cuộc đời mài mòn.
“ hỏi , đang học ở Nam Châu ?”
“Vâng, học ở Đại học Nam Châu.”
“Học lực thế nào?”
Lâm Trí hiểu ý , nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời:
“Cũng ạ, điểm trung bình trong top 2% khoa.”
“Có thực tập ở NULU ?”
Lâm Trí ngẩng đầu, sững sờ đề nghị của .
Anh em họ dựa mà sống, cách ăn mặc là cuộc sống túng thiếu .
Mà NULU thì giàu nứt vách, chế độ đãi ngộ trong ngành ai cũng khen.
“Em ạ?”
gật đầu: “, là .”
hứa cho một vị trí phù hợp, mức lương hậu hĩnh, lo luôn chi phí sinh hoạt, và đòi hơn ba mươi vạn tiêu.
Điều kiện duy nhất là lời .
thậm chí cần tốn nhiều lời thuyết phục, Lâm Trí tuy hổ nhưng chỉ do dự vài phút đồng ý.
tiền, thời gian.
Nuôi nhầm một con sói mắt trắng, trong một đời dài đằng đẵng của , chỉ là một sai sót nhỏ.
Không đáng kể.
để Châu Thế cho rõ, thứ đang hôm nay đều là cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-day-co-tien-lai-thua-thoi-gian/chuong-2.html.]
Mà cùng một khoản đầu tư , dùng cho bất kỳ ai cũng đều thể nên chuyện.
Anh chẳng gì ghê gớm.
thể tùy lúc thu món quà , cũng thể tùy ý trao nó cho khác.
Từng lúc, khi yêu sâu đậm, hứa sẽ giúp một tay vươn tới trời cao.
Còn bây giờ, quyết định sẽ thất hứa, giống như bao đàn ông bình thường khác.
…
còn kịp xử lý Châu Thế thì đến để chất vấn :
“Em gì Lâm Nguyệt ?”
đang nghỉ phép ở nhà, hùng hổ xông , chẳng buồn báo .
“Anh hỏi ?”
còn tỉnh ngủ, cơn cáu gắt khi dậy lập tức bùng lên, thấy mặt là khó chịu.
Châu Thế nhận thái độ , cố gắng bình tĩnh , hạ giọng, thu khí thế:
“Tinh Tinh, là lo quá nên mới thế. Anh cô bé mà em tài trợ mất tích, em chuyện ?”
Giọng nhẹ nhàng, nhưng chẳng chút chân thành, là cố gắng.
kéo chăn, lạnh nhạt .
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Người đàn ông bảnh bao, vị hôn phu của , vì quá lo lắng cho một cô gái khác mà mặt mày tái mét, tóc rối, trán đẫm mồ hôi.
“Anh ai ?”
Châu Thế tránh trả lời, xuống mép giường , cúi đầu kéo tay :
“Tinh Tinh, em Lâm Nguyệt đang ở ? Con bé còn nhỏ, một đáng lo, sợ chuyện xảy với nó.”
chẳng trả lời câu nào, y như cách cũng từng trả lời :
“Anh liên lạc với Lâm Nguyệt từ bao giờ? Là tài trợ cho con bé, liên quan gì đến ?”
Tính vốn , nhưng từng quát mắng .
vẫn luôn cho rằng trong một mối quan hệ thiết, cảm xúc nên xếp , giải quyết vấn đề , phát tiết .
Hôm nay thái độ khiến Châu Thế cũng thấy lạ lẫm.
Anh sững vài giây, nhận lẽ điều gì đó, từ từ dậy.
“Em tin đồn gì ?”
hỏi ngược : “Tin đồn gì?”
“Anh gặp riêng Lâm Nguyệt mấy , nhưng cũng chỉ vì em bận, nên em quan tâm con bé chút thôi.”
Không trung thực.
giơ tay: “Anh phòng đồ, mang nhẫn cưới của đây.”
Châu Thế c.h.ế.t trân tại chỗ, hoảng loạn nhưng chịu nhận tội, cứ thế đơ giữa phòng ngủ.
Anh khó mở miệng, bụng :
“Anh tráo nhẫn thật lấy nhẫn giả đúng ? Nhẫn thật đem bán . Ngoài nhẫn cưới của , còn lấy trộm gì nữa?”
Châu Thế đỏ mặt, bực bội:
“Tinh Tinh, đừng dùng từ ‘trộm’ nặng nề thế chứ. Anh em giận, nhưng khó quá.”
“Hả?” bật , “Vậy là khó ? Vẫn đến mức đó , còn nhiều lời khó hơn kìa.”
“Anh mà gọi là trộm thì gọi là gì?”
Anh trả lời .
“Anh chỉ thấy cô tội nghiệp…”