Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Chị Đây Là "Tam Quan Lệch Lạc", Rồi Sao? - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1


Tôi – Tần Liễu Liễu, nữ diễn viên “đen đỏ” nhất showbiz.


Theo lời tố cáo của đội trưởng một nhóm paparazzi nổi tiếng, tính đến tháng trước thì lượng anti-fan của tôi đã chạm mốc... chín chữ số.

 

Vượt mặt tất cả nghệ sĩ khác, đường hoàng ngồi top 1 bảng xếp hạng fan toàn cầu.


Chỉ tiếc là top bảng... danh sách đen.


Không những vậy, trên mạng còn lan truyền hàng loạt “truyền thuyết đen tối” về tôi:


Không đỡ bà cụ qua đường – tội cấp một.


Không nhường đường cho chó poodle trên vạch trắng – cộng thêm tội.


Thậm chí chuyện tôi dùng giấy cuộn thay vì khăn rút sau khi... đi vệ sinh cũng bị gán cho tội cấp hai.


Và kể từ khi video tôi đánh thái tử gia đất Bắc Kinh bị tung lên mạng, mọi người thống nhất: không thể tha thứ!

 

Sự việc là thế này.


Sáng sớm hôm đó, video tôi đánh Chu Thần Cẩn – thái tử gia khét tiếng của giới con ông cháu cha  đã leo thẳng lên hot search.


Chị Trương – quản lý của tôi gọi điện liên tục không ngừng nghỉ.


“Liễu Liễu! Em ăn gan hùm mật gấu rồi à? Ban ngày ban mặt dám ra tay đánh người?!”


Tôi còn chưa kịp mở miệng, chị ấy đã gắt gỏng nói tiếp như bắn rap:


“Chị dạy em bao nhiêu lần rồi, những chuyện như đánh người, đốt nhà, phải chọn lúc nửa đêm gió lớn trời tối chứ! Em không biết canh giờ sao?!”


“Hả?” – Tôi còn chưa hiểu chuyện gì, giọng vẫn còn nghẹt mũi.


“Đinh đoong!”


Chị ấy gửi cho tôi một đường link.

 

Chị Trương chưa chịu buông tha, dù sao tôi cũng là gà cưng hái ra tiền của chị ấy, mỗi năm mang về cho chị ta bao nhiêu lợi nhuận khiến người khác phát ghen.


“Liễu Liễu, em nhìn kỹ đi, cái con bé trong video này có giống chị em thất lạc của em không?”


Tôi mở clip ra, thấy mình đang túm cổ áo thái tử gia mà đấm đá túi bụi, hai má phồng lên tức giận, miệng còn mở to không biết đang hét gì.


Chỉ vài phút, video đã có hơn một triệu lượt chia sẻ, bình luận vượt ngưỡng trăm ngàn.


Đám anti-fan của tôi thì hớn hở reo hò:


“Trời ơi, Tần Liễu Liễu tự đào mồ chôn mình rồi! Cô ta mà cũng dám đụng tới thái tử gia? Anh ấy là nam thần duy nhất trong lòng tôi đó!”


“Đúng vậy! Tôi chờ ngày cô ta chết lâu lắm rồi, ghét cái loại yêu tinh lẳng lơ này ghê gớm!”


“Tần Liễu Liễu cuối cùng cũng đụng phải vách sắt rồi, hả dạ quá trời luôn! Ai cho cô ta lá gan động vào anh ấy, lần này chắc không nhảy nhót nổi nữa đâu ha!”

 

Tất nhiên, vẫn có vài comment đi ngược chiều gió:


“Nhưng mà... tôi thấy thái tử gia hình như không dám đánh trả thì phải...”


Nhưng chẳng mấy ai để tâm, rất nhanh đã bị dìm xuống.

 

Chưa đầy một tiếng đồng hồ, clip đã leo thẳng top 1 hot search.


Rất nhiều nghệ sĩ khác bắt đầu lên tiếng ám chỉ tôi nhân phẩm có vấn đề.


Trong đó, nổi bật nhất là “trà xanh nhà tôi” – Tô Vũ Nhu.


Từ lúc debut đến giờ, cô ta toàn nhận vai chính diện, lại chăm chỉ quay các clip ngắn trên Douyin, fan cũng kha khá.


Lần này chắc đang muốn nhân cơ hội bám fame tôi, gom thêm một đám fan mới.


Không chỉ viết bài văn ngắn bóng gió đá xéo tôi, cô ta còn nhanh tay tag cả tài khoản chính thức công ty nhà thái tử gia và bố mẹ anh ta.

 

“Tôi luôn cho rằng những người xung quanh mình đều được giáo dục đàng hoàng, phẩm chất tốt. Chưa bao giờ gặp ai nhân cách tồi tệ như vậy, thật sự làm xấu mặt cả giới giải trí.”


“Đánh người giữa đường giữa chợ, chắc là hy vọng gia đình người ta rộng lượng không chấp nhặt chăng?”


“Tôi tin vào sự công bằng và tôi kịch liệt đề nghị loại bỏ những người bôi nhọ hình ảnh giới giải trí ra khỏi làng giải trí!”

 

Dưới bài viết của cô ta, cư dân mạng bình luận rôm rả, khen cô ta “tam quan chính trực”, “sen trắng mọc giữa bùn không vấy bẩn”, fan mới cũng vì vậy mà tăng vèo vèo.

 

2

Cả mạng xã hội đang sôi sục, còn tôi thì ung dung bước xuống giường, xỏ dép đi đánh răng rửa mặt.

 

Đầu dây bên kia là tiếng của chị Trương, quản lý của tôi, nghe như thể mất hết sức sống:


“Tiểu tổ tông ơi, sao em vẫn bình thản thế hả, đắc tội với Chu Thần Cẩn rồi thì coi như em xong đời rồi đó…”

 

Chị Trương xưa nay nổi tiếng là người bình tĩnh, tính toán chu toàn, hiếm khi thấy chị ấy ủ rũ như vậy.


Tự dưng thấy có chút áy náy, tôi khẽ an ủi:


“Chị Trương, có khi mọi chuyện chưa tệ như chị nghĩ đâu…”

 

Cùng lắm chỉ là đánh cho Chu Thần Cẩn một trận thôi mà, từ bé đến lớn hắn bị tôi đánh bao nhiêu lần rồi.


Chẳng chừng không bị đánh lại thấy nhớ tay ấy chứ.

 

Tôi còn chưa nói hết câu, chị Trương đã hét lên cắt lời tôi:

 

“Cái gì mà chưa đến mức tệ?! Em có thấy mạng đang nổ không? Mấy nghệ sĩ lớn nhỏ đều đã xuống sân rồi! May mà nhà họ Chu còn chưa kịp ra tay…”

 

Càng nói chị càng tuyệt vọng, cuối cùng còn buông lời:

 

“Hay là… em ra đầu thú đi. Có khi vào đồn công an còn giữ được cái mạng. Nhà họ Chu cũng không dám làm liều ở đó đâu…”

 

Tôi đang uống nước suýt thì sặc ch ết.


Đánh nhau là thể hiện tình cảm! Tôi yêu võ thuật, so chiêu với chồng mình thì có gì quá đáng?!


Làm gì đến mức phải đầu thú?

 

Thật ra tôi xuất thân từ gia đình học võ.


Ông nội tôi và ông nội Chu Thần Cẩn là sư huynh đệ đồng môn.


Cả hai cụ đều tâm niệm phải phát dương quang đại võ học gia truyền.


Chỉ tiếc thế hệ sau – tức bố tôi và bố của Chu Thần Cẩn – nhất quyết không chịu học võ.

 

Ông nội tôi suốt ngày thở dài nhìn bố tôi, còn ông nội Chu thì ngứa mắt với con trai suốt ngày.


Mãi đến năm tôi ba tuổi, ông tôi vô tình phát hiện tôi có thiên phú học võ.


Từ đó, hai cụ mừng rỡ như bắt được vàng, cuối cùng không còn nhìn con trai với ánh mắt muốn gi ết nữa.

 

Tôi lập tức trở thành bảo bối của cả hai nhà Chu – Tần.


Kiểu như “đấm viện dưỡng lão phía nam, đá nhà trẻ phía bắc”.


Cả nhà đều trở thành người tập võ cho tôi, có thể nói tôi lớn lên bằng cách… đánh cả họ.

 

Video lần này cũng chẳng khác gì những lần trước, chỉ là luyện tập thông thường thôi.


Không hiểu bị paparazzi nào rình rập quay được.


Cuối cùng truyền tay nhau, thành ra “Tôi hành hung Chu Thần Cẩn”, đúng là nực cười!

 

Tôi thở dài, định giải thích cho chị Trương, nhưng chưa kịp mở miệng…


Giọng chị lại thay đổi, khí thế đầy mình:

 

“Bảo bối, chị vừa nhận được tin mới nhất: thái tử gia sắp tham gia show truyền hình thực tế kiểu sinh tồn ngoài trời! Chị lập tức đăng ký cho em rồi!”

 

“Nhớ đấy nhé, đến đó phải biết điều, thái độ nhận sai phải thật thành khẩn. Gặp cậu ấy thì phải như gặp tổ tông! Cậu ấy bảo đi đông thì đừng có bước sang tây, cậu ấy bảo đuổi chó thì đừng có trộm gà! Dỗ được cậu ấy nguôi giận thì may ra mới thoát kiếp nạn này!”

 

“Chị đặt vé cho em rồi, nhanh chóng lên đường nhé!”

 

Tôi còn chưa kịp thốt ra tiếng “Không đi”, chị đã cúp máy.


Tôi ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại. Gọi lại thì máy đã tắt.

 

Ít nhất cũng cho tôi cơ hội giải thích một câu chứ?!

 

Tôi bị trợ lý nhỏ của chị Trương lôi lên xe trong trạng thái không cam lòng.


Vừa đến địa điểm quay thì xuống xe đã thấy… Tô Vũ Nhu cũng có mặt trong chương trình này.

 

Quá xui xẻo! Tôi lập tức định quay đầu đi.


Nhưng cô ta còn chạy nhanh hơn cả tôi, phóng cái vèo đã đứng chặn trước mặt:

 

“Tần Liễu Liễu, cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện rồi à? Người đáng sợ không phải là người mắc lỗi, mà là người không biết mình sai ở đâu…”

 

3

Lúc này livestream chương trình đã bắt đầu.


Trước khi tôi tới, không khí còn khá yên ắng.


Vừa xuất hiện, màn hình bình luận liền nổ tung.


Tôi liếc nhìn — mười dòng thì hết chín rưỡi là đang chửi tôi.

 

Livestream càng lúc càng hot, còn Tô Vũ Nhu thì đè nén phấn khích, tiếp tục thao thao bất tuyệt, kết luận một câu đầy khí thế:

 

“Vì vậy, tôi nghĩ cô nên đứng đây, công khai xin lỗi tiền bối Chu!”

 

Cơn mưa bình luận chuyển hướng, từ chửi tôi sang khen cô ta:

 

“Trời ơi, Nhu Nhu thật là tam quan chính trực, dám công khai vạch mặt Tần Liễu Liễu!”


“+1. Dù tôi chỉ là fan qua đường, nhưng phải nói cô gái này thật sự thẳng thắn, đáng quý.”


“Đáng để theo dõi! Kiểu người ngay thẳng, không ngại quyền thế như thế này trong giới giải trí đúng là hiếm thấy.”

 

Tô Vũ Nhu cười như thể sắp lên làm nữ hoàng, hất cằm kiêu ngạo:

 

“Tần Liễu Liễu, cô đã nhận ra sai lầm khi hành hung tiền bối chưa?”

 

Nắng mỗi lúc một gắt, trời gần bốn mươi độ, tôi đã bực vì nóng, giờ còn có con nhỏ phiền phức lải nhải bên cạnh.

 

Tôi cười lạnh, không nể mặt nữa:


“Con chó hoang nào chắn đường đấy? Muốn tè thì ra chỗ cột điện, đứng đây sủa cái gì?”

 

Mặt Tô Vũ Nhu sầm lại:

 

“Nếu cô không chịu hợp tác thì đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh. Tôi không thể nhìn cô làm ô uế giới giải trí được.”

5

Phó đạo diễn vuốt cằm trầm ngâm suy nghĩ. 

 

Đạo diễn chính chưa chắc đã mời được “quý khách”, nhưng trước mắt có cây hái ra tiền thế này, nếu kéo được thái tử gia tới, có khi còn giá trị hơn cái “quý” kia gấp mấy lần.

 

Đạo diễn về mà biết thì kiểu gì cũng khen tôi là "tiểu thông minh"!

 

Nghĩ tới đây, phó đạo diễn liền hí hửng tiến lại gần, vồ vập chào đón Tô Vũ Nhu:


“Vũ Nhu à, chào mừng em đến với chương trình Hoang Dã Tiên Tung của bọn anh nhé!”

 

Rồi cũng không quên quay sang mấy khách mời khác, khách sáo nói:


“Cũng hoan nghênh mọi người, mọi người vất vả rồi!”

 

Tô Vũ Nhu hơi ngỡ ngàng, không hiểu sao phó đạo diễn lại nhiệt tình như vậy, nhưng thấy tình thế có lợi với mình, cô ta nhanh chóng thu lại biểu cảm, mỉm cười nhã nhặn:


“Cảm ơn, rất vinh hạnh khi được tham gia chương trình…”

 

Cô ta vừa mới định thao thao bất tuyệt, phó đạo diễn đã nhanh chóng xen vào:


“Vũ Nhu này, nghe nói em thân với thái tử gia nhà họ Chu lắm đúng không? Mọi người ở đây ai cũng nhớ cậu ta cả, không gặp đã lâu rồi… hay là em mời cậu ấy đến chung chương trình luôn nhé?”

Loading...