Chị Đây Vừa Có Gia Thế Vừa Có Thực Lực - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1
“Trước kia mẹ bảo con học gần nhà con không chịu, nhìn xem bố con quyến luyến kìa.”
Mẹ tôi lắc đầu, cảm thấy mất mặt thay.
Bố tôi hai tay siết chặt vô lăng, mắt đỏ hoe, đầy vẻ không nỡ xa con gái.
“Em không hiểu đâu vợ ơi, cái áo bông nhỏ nhà mình lần đầu phải xa nhà lâu thế. Này vợ, em là hiệu trưởng cơ mà, hay là cho anh ở ký túc xá đi hoặc cho anh dọn vào phòng hiệu trưởng sống với em!”
Tôi thở dài bất lực: “Rõ ràng trường với nhà mình lái xe chỉ hơn hai mươi phút.”
Bố tôi bỗng cảm khái: “Giờ hai mẹ con đều ở đây rồi, chỉ còn mình anh cô đơn chiếc bóng, đơn độc trong phòng ngủ trống trải…”
Tôi và mẹ tôi: … Nói như thể tôi tan học xong không thèm về nhà ấy.
Tôi xuống xe, lấy hành lý, tạm biệt ông bố dính người như keo con voi.
Mẹ thì được bố ân cần chở thẳng đến tòa hành chính. Tôi đoán hai người họ còn đang ân ái bên đó.
Không ngờ chỉ một khoảnh khắc bước xuống xe, đóng cửa, xách hành lý thôi mà tôi đã lọt top diễn đàn trường.
[Sốc!] Nữ sinh đại học quyến rũ chồng hiệu trưởng?! Đây là sự suy đồi của nhân tính hay sụp đổ của đạo đức?!
Tấm ảnh chụp đúng lúc tôi bước xuống xe của bố.
Phần bình luận thì chửi tôi không chừa lời nào, toàn những câu không thể đọc nổi.
“Trời ạ, bảo sao người toàn đồ hiệu, xuất thân không tầm thường đâu. Không biết chính thất mà thấy thì sao nhỉ? Có khi đến tận trường xé xác tiểu tam luôn ấy chứ.”
Tôi không biết mẹ tôi có đến trường xé tôi không, chỉ biết là mẹ hiệu trưởng của tôi chắc đang lần theo IP để tìm ra mấy người đó rồi đấy.
Giữ chặt quần đi là vừa!
“Tiểu tam mà cũng học đại học, tuyệt ghê.”
“Mới khai giảng đã có Bentley đưa đón, vậy mấy hôm nữa chắc có Porsche chạy quanh trường chở nhau đi hẹn hò quá.”
“Tiểu tam, ghê tởm, phì!”
“Xinh như vậy mà là tiểu tam, đúng là đàn ông chẳng ai kiểm soát nổi bản năng.”
“Tôi biết cô này, hình như học cùng khoa. Lúc trước nhìn xa thấy khá đẹp, đúng kiểu mặt tiểu tam truyền thống luôn.”
Gia đình ơi, tôi cạn lời.
Đừng để tôi biết ai đang tung tin đồn loạn luân giữa thiên kim và bố ruột nhé!
May là mấy bạn cùng phòng của tôi đều có đầu óc, họ cho rằng rõ ràng đây là bịa đặt, nhìn tôi thì cũng biết là con gái người ta rồi.
Tôi khen tụi nó đúng là có mắt nhìn người.
Nhưng không phải ai cũng nghĩ vậy.
“Trương Chiêu Đệ, chuyện năm nào rồi mà cậu còn lôi ra bóng gió gì nữa vậy?”
Bạn cùng phòng Tiểu Cầm của tôi là một cô gái Đông Bắc cao 1m75, lúc này đang chống nạnh đứng chắn trước mặt tôi.
“Cậu cũng ham tiền nhà người ta hả? Hay muốn nhờ người ta giới thiệu cho một anh tổng tài?”
Bạn cùng phòng khác – Tiểu Vương – cũng lắc đầu: “Tâm cậu bẩn nên nhìn ai cũng thấy bẩn.”
Tôi gật đầu tán thành.
Trương Chiêu Đệ trừng mắt nhìn bọn tôi, đúng lúc có điện thoại, nên vụ cãi vã cũng dừng lại.
Tiểu Cầm nhìn theo bóng cô ta rồi thì thầm to: “Tôi nhớ rõ là cô ta nhận học bổng nghèo khó, mà tay cầm iPhone 14 Pro Max mới nhất, dữ dội ghê ha.”
Tiểu Vương xoa cằm: “Biết đâu là hàng cũ.”
Tôi cũng thấy lạ – nhìn cách ăn mặc của cô ta chẳng giống tí nào với sinh viên nghèo. Đều là đồ hiệu, nhưng toàn là… hàng fake.
2
Mẹ tôi nhắn tin bảo đã tra ra người tung tin đồn là ai.
Tôi nhìn cái tên “Trương Chiêu Đệ”, nhún vai: Biết ngay mà.
Sau đó mẹ gửi thêm một đoạn video – là bố tôi đang mắt đỏ hoe, giận dữ muốn tìm ra kẻ tung tin đồn để dạy dỗ, còn an ủi tôi đừng quan tâm mấy người ghen ăn tức ở.
Tôi bị ông ấy chọc cười thật sự.
Nhưng tôi đang rất mong chờ gương mặt của Trương Chiêu Đệ lúc bị vả mặt sấp mặt đây.
3
Sau khai giảng là đến huấn luyện quân sự. Cả lớp đi nhận quân phục, chuẩn bị cho buổi tập đầu tiên.
Mẹ tôi dặn kỹ: “Lần này là quân nhân thật đấy, con nhớ phải nghiêm túc, học được gì thì học.”
Tôi lắc đầu, sợ là mẹ phải thất vọng rồi.
Trương Chiêu Đệ đứng ngay cạnh tôi, chỉnh tề đầy đủ.
Mở màn tất nhiên là đứng nghiêm – trò trẻ con đối với tôi.
Nhưng mà luôn có kẻ muốn hại trẫm.
Nhân lúc huấn luyện viên quay lưng, Trương Chiêu Đệ âm thầm đẩy tôi một cái.
Nhưng tôi là ai? Con nhà võ đấy, đứng còn vững hơn cái cột cờ.
Không những không đẩy được tôi, cô ta còn dùng sức quá đà, suýt tự mình ngã nhào.
“Có chuyện gì đấy!”
Chúng tôi đứng ở hàng cuối, nên không ai thấy hành động của cô ta.
Huấn luyện viên cũng không cho cơ hội giải thích:
“Trương Chiêu Đệ! Ra khỏi hàng!”
“Hít đất mười cái! Bắt đầu!”
Cô ta liếc tôi đầy oán hận, còn tôi thì nhún vai vô tội.
4
Về ký túc xá nghỉ ngơi, không thấy Trương Chiêu Đệ đâu.
Tiểu Cầm như mở góc nhìn Thượng Đế: “Rõ ràng là cô ta định đẩy cậu, tôi thấy ngay từ đầu là có vấn đề rồi!”
Tiểu Vương sờ cằm trầm ngâm: “Cô ta nhận học bổng nghèo khó, cứ tưởng sẽ học hành tử tế, ai ngờ lại độc mồm độc miệng vậy.”
Ngay lúc đó có mấy người đi ngang thì thầm:
“Đó là con tiểu tam đấy hả? Nhìn ngoài sạch sẽ mà ai ngờ làm chuyện đó sau lưng. Ghê thật, còn là sinh viên đại học.”
Tiểu Cầm – tính nóng như lửa – lập tức định lao lên gây chiến.
May mà tôi nhanh tay kéo lại.
“Không sao, cứ để họ nói. Rồi sẽ có ngày họ bị vả mặt.”
5
Ngày huấn luyện hôm sau, tôi vẫn bị nhắm tới.
Huấn luyện viên cho nghỉ giữa giờ, Tiểu Cầm bên trái thì luyên thuyên kể chuyện, Trương Chiêu Đệ bên phải thì đứng cách tôi rõ xa, trông như đang ủ mưu.
“Có ai tình nguyện lên biểu diễn thi đấu với lớp tài chính không nào?” – Đây là tiết mục truyền thống của mỗi kỳ quân sự.
Trương Chiêu Đệ giơ tay đầu tiên, rất xung phong.
“Tôi lên.”
Cô ta biểu diễn một bài múa cổ điển.
Xong màn – tiếng vỗ tay vang dội.
Nhưng ánh mắt cô ta rõ ràng có mùi gây chuyện.
Quả nhiên.
“Nghe nói bạn học Kiều Cẩn Niên cũng rất muốn biểu diễn phải không?”
Cả lớp quay sang nhìn tôi.
Tiểu Cầm đảo mắt nhìn Trương Chiêu Đệ, quay sang hỏi nhỏ:
“Đừng lên, ánh mắt cô ta nhìn cậu kiểu đó, rõ là không có ý tốt. Để tôi từ chối giúp cậu nhé?”
Tôi lắc đầu.
Muốn xem biểu diễn?
Vậy thì mở to mắt ra mà nhìn.
Tôi từ nhỏ đã được bố mẹ cho học võ – theo lời mẹ thì con gái phải biết bảo vệ bản thân.
Thế là tôi bước lên biểu diễn một bài quyền quân đội.
Động tác chuẩn mực, ánh mắt sắc bén – đến cả huấn luyện viên cũng bị thu hút.
Mỗi cú đấm đều có lực, tiếng gió rít rào theo từng thế.
Biểu diễn xong, tôi chào theo nghi thức quân đội.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Trực tiếp lấn át bài múa của Trương Chiêu Đệ.
Ngay cả mấy huấn luyện viên bên cạnh cũng kéo tới xem tôi.
Huấn luyện viên trưởng hỏi tôi có từng đi lính không.
Tôi lắc đầu: “Chỉ đi học lớp võ thôi ạ.”
Thật ra là học lớp riêng của cậu tôi.
Các huấn luyện viên nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn, còn nói muốn học hỏi thêm.
Tôi liên tục xua tay: “Em chỉ học chơi chơi thôi, chưa thuần thục gì đâu ạ.”
Huấn luyện viên cười rộ lên, cũng không vạch trần tôi khiêm tốn.
Bạn học xung quanh thì rầm rì bàn tán:
“Trời ơi, bài quyền này quá đỉnh luôn! Tôi cảm giác một đấm của cô ấy đủ để hạ gục tôi rồi!”
“Không đùa đâu, bài này không tập từ nhỏ thì không thể đánh thuần thục vậy đâu. Đừng hỏi vì sao tôi biết – anh tôi là lính.”
6
Tối hôm đó trong ký túc xá, không biết có phải uống nhầm thuốc hay không mà Trương Chiêu Đệ cứ nói móc nói mỉa, châm chọc đầy đủ.
Cô ta vừa ngồi trước gương vừa soi vừa lải nhải:
“Có người gia cảnh nghèo thì không sao, nhưng cứ thích đi đường tắt thì không được. Ngày mai lễ khai giảng, không định xin lỗi hiệu trưởng sao?”
Tôi suýt bật cười.
Xin lỗi mẹ tôi?
Ý tưởng hay đấy, đúng là giỏi bày mưu tính kế.
Tôi khoanh tay đứng phía sau cô ta, mặt hiện lên trong gương, nở nụ cười tự tin khiến cô ta hoảng hốt đến mức không dám động đậy.
“Tò mò xem xin lỗi à? Được thôi, lễ khai giảng mấy hôm nữa nhớ đón xem nhé.”
Tôi đang chờ lời xin lỗi từ cô đấy, Trương Chiêu Đệ.
Mà cô ta lại còn tưởng mình thắng, đứng đó tự mãn cười thầm.
Tiểu Cầm bước đến, lo lắng nhìn tôi:
“Cậu thật sự định xin lỗi à? Rõ ràng không phải lỗi của cậu mà.”
Tôi vỗ vai cô ấy ra hiệu đừng lo, tiện thể kể hết đầu đuôi câu chuyện.
Cả Tiểu Cầm và Tiểu Vương đều há hốc miệng, hồi lâu không nói nên lời.
Cuối cùng Tiểu Cầm chỉ lặng lẽ giơ ngón cái.