Chị Em Plastic
Chương 4
20.
Sự khác biệt giữa trung học phổ thông và trung học dạy nghề, không nói Thiên Uyên, cũng là N cấp bậc.
Mỗi sáng thức dậy lúc 6h10, 22h20 đi ngủ, giữa đó có một lịch trình dày đặc, ngoại trừ nhu cầu sinh tồn, tất cả đều là học tập và học tập.
Cuối tuần tôi chỉ về nhà một ngày và đó cũng là để ôn tập câu hỏi. Trái lại Lâm Yên Yên, theo tin tức trong nhóm bạn bè, không phải selfie, thì là phơi thức ăn cho chó.
Nhảy nhót, uống rượu, đua xe, trốn học……Thanh xuân tùy ý, cuộc sống xa hoa, đám đàn ông nguyện ý vì cô ấy tiêu tiền.
Cô ấy đang yêu! Đối phương là một phú nhị đại, lớn hơn cô vài tuổi, nói thích cô vì sự khác biệt, giống như một bông hồng đỏng đảnh.
Lý Ngọc đắc ý trước mặt mẹ tôi: “So với Lâm gia các người còn có nhiều tiền hơn! Làm tốt còn không bằng gả tốt! Yên Yên một khi gả đi chính là phu nhân giàu có, trực tiếp vượt qua giai cấp!”
“Tớ đã nói rồi, nhân sinh không phải chỉ có một con đường đọc sách… Con gái xinh đẹp mới là việc cần nhất!”
Mẹ tôi cười: “Đúng đúng đúng, hành hành xuất Trạng Nguyên, Yên Yên là đứa có phúc, cậu cũng là người có phúc!”
Lý Ngọc liếc tôi một cái, thở dài nói: “Nhìn Phỉ Phỉ khổ biết bao, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, còn chưa chắc có thể thi đậu đại học gì đâu!”
Mẹ tôi nói: “Nó một là không biết ăn diện, hai không hiểu phong tình, làm sao so được với Yên Yên? Cũng chỉ có thể vùi đầu đọc sách thôi!”
Lý Ngọc lần nữa thương tiếc nhìn tôi. Tôi cười, đi thẳng vào thư phòng. Tôi sớm đã qua tuổi “Hạ trùng bất khả ngữ băng”*, những câu chuyện “Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi”, thật ra tôi đã xem qua một hai quyển, nhưng chúng chỉ dành cho những người yếu đuối.
{𝐂𝐨̂̉ 𝐧𝐠𝐮̛̃ 𝐜𝐨́ 𝐜𝐚̂𝐮: “𝐇𝐚̣ 𝐭𝐫𝐮̀𝐧𝐠 𝐛𝐚̂́𝐭 𝐤𝐡𝐚̉ 𝐧𝐠𝐮̛̃ 𝐛𝐚̆𝐧𝐠” (𝐓𝐚̣𝐦 𝐝𝐢̣𝐜𝐡: 𝐂𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞̂̉ đ𝐚̀𝐦 𝐥𝐮𝐚̣̂𝐧 𝐯𝐞̂̀ 𝐛𝐚̆𝐧𝐠 𝐠𝐢𝐚́ 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐜𝐨̂𝐧 𝐭𝐫𝐮̀𝐧𝐠 𝐦𝐮̀𝐚 𝐡𝐚̣), 𝐲́ 𝐫𝐚̆̀𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐚̆̉𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐞̂̉ đ𝐚̀𝐦 𝐥𝐮𝐚̣̂𝐧 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧 𝐭𝐫𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐚𝐨 𝐛𝐢𝐞̂̉𝐧 𝐫𝐨̣̂𝐧𝐠 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐜𝐡𝐮́ 𝐞̂́𝐜𝐡 𝐧𝐠𝐨̂̀𝐢 𝐧𝐨̛𝐢 đ𝐚́𝐲 𝐠𝐢𝐞̂́𝐧𝐠.
𝐊𝐞̉ 𝐭𝐢𝐞̂̉𝐮 𝐧𝐡𝐚̂𝐧 𝐤𝐡𝐚́𝐜 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐛𝐢̀𝐧𝐡 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛̀𝐧𝐠, 𝐡𝐨̣ 𝐬𝐞̃ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐮̛̀ 𝐭𝐡𝐮̉ đ𝐨𝐚̣𝐧 đ𝐞̂̉ đ𝐚̣𝐭 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐦𝐮̣𝐜 đ𝐢́𝐜𝐡 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, 𝐜𝐨́ 𝐭𝐡𝐮̀ 𝐭𝐚̂́𝐭 𝐛𝐚́𝐨, 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐦𝐚̀𝐧𝐠 đ𝐞̂́𝐧 𝐛𝐚̂́𝐭 𝐤𝐲̀ 𝐧𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧 𝐭𝐚̆́𝐜 𝐧𝐚̀𝐨. 𝐁𝐨̛̉𝐢 𝐯𝐢̀ 𝐡𝐨̣ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐩𝐡𝐨𝐧𝐠 đ𝐨̣̂, 𝐥𝐚̣𝐢 𝐜𝐚̀𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐨́ 𝐤𝐡𝐢́ 𝐜𝐡𝐚̂́𝐭, 𝐧𝐞̂𝐧 𝐜𝐚́𝐜𝐡 𝐭𝐨̂́𝐭 𝐧𝐡𝐚̂́𝐭 𝐜𝐡𝐢́𝐧𝐡 𝐥𝐚̀ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐬𝐨 đ𝐨 𝐭𝐢́𝐧𝐡 𝐭𝐨𝐚́𝐧 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐡𝐨̣.}
21.
Lớp 11.
Mẹ tôi chuyển 80% cổ phần công ty sang tên tôi. 20% còn lại, bà và cha tôi mỗi người giữ 5%, ông ngoại tôi giữ 10%.
Tôi hỏi bà ấy tại sao, bà ấy nói công ty sớm muộn gì cũng là của tôi, cho tôi trước, có thể tăng thêm trách nhiệm cho tôi.
Tôi hỏi lại bà ấy, cha tôi có đồng ý không? Mẹ tôi cười hỏi ngược lại, ông ta có cái gì mà không đồng ý? Ông ta vốn chỉ có 33% cổ phần, tôi là con gái ông ta, ông ta không cho tôi thì cho ai?
Tôi không đâm thủng lớp giấy thủy tinh kia, chỉ nói sẽ chăm chỉ học tập, không phụ lòng bọn họ.
Lớp 11.
Lâm Yên Yên chia tay với bạn trai phú nhị đại của mình. Người đàn ông kia đính hôn với một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối mà không báo cho cô ấy biết.
Sau khi Lý Ngọc làm ầm ĩ một chút, cân nhắc ưu nhược điểm, đề nghị Lâm Yên Yên nhịn xuống, có câu nói gọi là “Thà làm thiếp nhà giàu, hơn làm vợ nhà nghèo”.
Lâm Yên Yên cùng Lý Ngọc cãi nhau một trận lớn, hét lên: “Để giống như bà sao? Mãi mãi không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời!”
Thân phận của Lý Ngọc là vết sẹo trong lòng Lâm Yên Yên. Cô ấy không cho phép mình sống như Lý Ngọc, vì vậy vào ngày bạn trai phú nhị đại đính hôn, đã gây náo loạn hiện trường đính hôn…
Đối phương một chút mặt mũi cũng không cho cô ấy: “Chơi đùa mà thôi, cô cũng không thèm soi gương một chút, một đứa con hoang của một tên khốn nạn, sao có thể xứng đáng gả vào nhà chúng tôi?”
Sự kiêu ngạo của Lâm Yên Yên gần như sụp đổ. Nước mắt nhỏ giọt, trang điểm xong, cô buông lời tàn nhẫn trong tiệc rượu: “Một ngày nào đó, anh sẽ hối hận!”
Đối phương cười nhạo. Đang xem đoạn video ngắn tôi cũng cười. Trên đời này, nào có nhiều chuyện kẻ yếu phản công như vậy?
Trở nên mạnh mẽ không đơn giản như hô vang vài khẩu hiệu. Cô ấy định dựa vào cái gì? Một người đàn ông?
22.
Quả nhiên là đàn ông, tôi vậy mà lại đoán đúng. Nhưng không phải người đàn ông của cô ấy, mà là người đàn ông của mẹ cô.
Nghỉ hè qua đi, tôi vừa bước vào cấp ba, hai mẹ con này lại đến nhà. Đi thẳng vào vấn đề, muốn cha tôi và mẹ tôi ly hôn, nói mẹ tôi chiếm lấy thân phận bà Lâm này quá lâu, sớm nên nhường chỗ!
Bà ta muốn cho Lâm Yên Yên một thân phận đường đường chính chính. Nói Lâm Yên Yên sắp thi tốt nghiệp trung học, cần ổn định, không thể gặp lo lắng, sợ hãi.
Mẹ tôi lộ ra biểu tình kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi nhìn cha tôi và Lý Ngọc. Cha tôi nói đi nói lại, nghe ông giải thích.
Mẹ tôi giận quá hóa cười: “Giải thích cái gì?Lâm Yên Yên chỉ kém ba tháng so với Lâm Phỉ Phỉ, giải thích tại sao hai người lại ở bên nhau khi tôi mang thai sao?”
“Giải thích khi Lý Ngọc trở về, ba ngày hai bữa lại xuất hiện ở trước mặt tôi, cùng chồng tôi mắt đi mày lại, mà tôi thì như một kẻ ngốc xem Lâm Yên Yên như con gái của mình, rút hết ruột gan ra đối xử tốt với mẹ con bọn họ sao?”
“Đem tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay! Các người thật đúng là tốt lắm! Còn nữa, Phỉ Phỉ cũng học cấp ba, nó không cần hậu phương ổn định sao? Lý Ngọc, cô thật ác độc!”
Cha tôi luống cuống, vừa quát lớn Lý Ngọc, vừa trấn an mẹ tôi, nói chuyện Yên Yên là ngoài ý muốn, lúc trước ông ta uống say…
Lý Ngọc lần nữa đưa ra đòn sát thủ, nói trong bụng còn có một đứa. Bà ta hỏi cha tôi, lão Lâm gia các người không phải vẫn luôn muốn có con trai sao? Cha tôi sững sờ. Không thể tin nhìn Lý Ngọc.
Mẹ tôi không cho cha tôi bất cứ cơ hội giải thích nào, tát vào mặt cha tôi, thét chói tai: “Ly hôn! Ngày mai ly hôn! Hai người các người cút ra ngoài cho ta!”
Trên mặt cha tôi hiện lên dấu tay rõ ràng, ông không đánh trả, chỉ áy náy nhìn mẹ tôi, nhẹ giọng nói ông sẽ không ly hôn.
Mẹ tôi bắt đầu đập đồ đạc, từng thứ từng thứ ném vào người cha tôi và Lý Ngọc. Lâm Yên Yên nhìn mẹ tôi, cũng nhìn tôi đứng ở cửa thư phòng.
Tôi mặt không chút thay đổi. Từ lần đầu tiên ở phòng bếp nghe thấy Lâm Yên Yên gọi ba, đến bây giờ trong đầu tôi đã tưởng tượng qua vô số hình ảnh tương tự. Chỉ là cuối cùng cũng xảy ra mà thôi.
Lý Ngọc kéo cha tôi đi, Lâm Yên Yên đi theo phía sau. Mẹ tôi lao ra ngoài, nắm lấy giày của cha tôi ở cửa, từng chiếc ném vào người bọn họ, mắng chửi bọn họ không có lương tâm, không được chet tử tế.
Cho đến khi họ đi xa, tôi mới thong thả bước tới bên cạnh mẹ: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Mẹ tôi nhìn tôi, phút chốc nở nụ cười, có chút phiền muộn tự giễu, lại có chút như trút được gánh nặng: “Chiếc giày cuối cùng cũng rơi xuống đất!” Bà nói.
“Đúng vậy, cuối cùng cũng kết thúc.” Tôi vẫn lo lắng cho bà,” Mẹ, quãng đời còn lại rất dài.”
“Mẹ biết. “Bà ấy cười xoa đầu tôi,” Con đã trưởng thành, mẹ tin tưởng con có thể ứng phó với những biến cố như vậy.”
“Dạ.”
23.
Mẹ tôi và cha tôi ly hôn, không có kiện tụng, thỏa thuận. Tài sản này không có tranh chấp. Cha tôi chỉ sở hữu 5% cổ phần công ty, sau này công ty do mẹ tôi quản lý.
Mẹ tôi luôn quản lý các quỹ đầu tư chứng khoán của gia đình, bà đã chuyển sang tên tôi khi tôi 18 tuổi. Căn biệt thự lớn nhà chúng tôi ở kia là sản nghiệp của ông ngoại tôi, các bất động sản khác, lúc mua chính là mua cho tôi, toàn bộ đăng ký tên của tôi.
Cái gọi là tài sản chung của vợ chồng, ít đến đáng thương. Cha tôi có lỗi trước, ông không tranh giành phần tài sản kia, tương đương với ra đi tay trắng.
Sau đó, cha tôi dọn đến căn hộ lớn của Lý Ngọc.
Một tháng sau. Mẹ tôi đâm đơn kiện, kiện cha tôi trong thời gian hôn nhân đã dùng tài sản chung của vợ chồng mua nhà cho Lý Ngọc, nuôi dưỡng bà ta trong nhiều năm, cũng mua vô số hàng xa xỉ, bà muốn lấy lại tất cả tài sản cha tôi mua cho Lý Ngọc.
Đồng thời, trong thời gian cha tôi nhậm chức tổng giám đốc công ty, vì ham muốn cá nhân đã bổ sung vào kho bạc nhỏ của mình, nhận không ít tiền hoa hồng của các nhà cung cấp, tạo tổn thất kinh tế cực lớn cho công ty, chứng cứ vô cùng xác thực, mẹ tôi yêu cầu thu hồi tổn thất theo pháp luật.
Tòa án nhanh chóng đưa ra phán quyết. Nhà cửa, vàng bạc châu báu, đồng hồ đeo tay, túi xách, các loại hàng xa xỉ mua cho Lý Ngọc… đều trả lại hết.
24.
Ngày thu nhà. Mẹ tôi đích thân đi qua. Bà khoanh tay, tựa vào cửa, ung dung nhìn bọn họ.
“Đừng nói hành lý, ngay cả bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt cũng không cho bọn họ mang đi.”
“Thu Tễ, cô đừng quá phận! “Lý Ngọc nhào tới, bộ dáng liều mạng,”Cô thành thật mà nói, nhiều năm như vậy, cô có phải cố ý hay không?”
Cha tôi không ngăn cản Lý Ngọc, chỉ đứng sau lưng Lý Ngọc, áy náy nhìn mẹ tôi, cũng chờ đáp án của mẹ tôi.
“Tôi cố ý cái gì?”Mẹ tôi hỏi ngược lại, “Cố ý lúc bạn thân mang thai, vào ở trong nhà bạn thân, thừa dịp đàn ông uống say, bò lên giường đàn ông?”
“Cố ý trở về, lợi dụng tâm lí lão Lâm sợ tôi biết, yêu cầu vô độ?”
“Hay là cố ý trong thời gian Phỉ Phỉ gần thi tốt nghiệp trung học gây náo loạn nhà của tôi, quấy nhiễu tâm trí của con bé, sợ con bé thi vào một trường tốt?”
“Lý Ngọc, cô có biết cô thua ở chỗ nào không? Cô thua ở chỗ không muốn trả giá, chỉ muốn dựa vào đàn ông, không làm mà đòi hưởng thụ, chưa bao giờ nghĩ tới gieo gió gặt bão!”
Lý Ngọc không phục: “Sao tôi không trả giá? Tôi trả giá cho tuổi thanh xuân!”
“Tôi chỉ là không có mệnh tốt như cô, sinh ra đã có người cha giàu có! Tôi làm người hầu nhỏ cho cô bao nhiêu năm, cô có biết tôi cảm thấy thế nào không?”
“Còn nữa, cô trả giá cái gì? Không phải là được gả cho một người đàn ông có bản lĩnh sao? Tôi cướp anh ấy có cái gì không đúng?! Cô có thể có được, tôi cũng có thể!”
Mẹ tôi phủi bà ta như phủi bụi, hời hợt: “Cho nên, cô muốn, tôi cho cô!”
Bà ấy nhìn quanh phòng: “Nhà này, tôi đã tỉ mỉ chọn lựa, tôi rất thích, có thể bán với giá tốt; hai năm nay giá vàng tăng điên cuồng, tôi cũng rất thích những đồ trang sức bằng vàng bạc trong ngăn kéo của cô; còn có những món hàng xa xỉ kia nữa, cám ơn cô nha!”
“Nếu không có cô, số tiền này vẫn là tiền riêng của lão Lâm, không dễ lấy ra đâu!”
Cha tôi há miệng, như muốn nói gì đó. Mẹ tôi quay đầu lại: “Lâm Gia An, anh không oan đâu! Hôn nhân là khế ước, bất kề là nguyên nhân gì, anh cũng đã đơn phương xé bỏ nên chịu trừng phạt.”
Cha tôi hỏi: “Cô đối với tôi, thật sự không có tình cảm sao?”
Mẹ tôi cười:”Tình cảm là cái gì, có thể ăn được sao?”
“Từ lần đầu tiên anh phản bội tôi, nên nghĩ đến kết cục này, say rượu loạn tính gì đó, xem trên TV là được, thật nghĩ say là có thể làm cái gì thì làm sao?”
“Anh không có tư cách nói với tôi những điều này. Điều kiện tiên quyết để hỗ trợ lẫn nhau là ở bên nhau đến hết cuộc đời.”
Bà ấy dừng một chút: “Cảm ơn anh đã trả giá cho công ty, ngoại trừ tiền hoa hồng, tổng thể cũng không tệ lắm.”
25.
Cái gọi là một túp lều tranh hai trái tim vàng không có đâu.
Sau khi dọn ra khỏi căn hộ cao cấp, cha tôi và Lý Ngọc dọn đến tòa nhà chung cư, bọn họ không kết hôn, ba ngày hai bữa lại cãi nhau.
Lý Ngọc chê cha tôi không có bản lĩnh, rời khỏi công ty và mẹ tôi thì chẳng là gì cả. Cha tôi trách Lý Ngọc không chịu tìm việc.
Ngày nay, nguồn lực mới là đạo lý cứng rắn. Không có chức danh tổng giám đốc và nền tảng của công ty, cha tôi chẳng là gì cả.
Lâm Yên Yên không phản nghịch nữa, sau khi tốt nghiệp trung học, cô ấy đến cửa hàng nhỏ bán trà sữa.
Lý Ngọc một câu thành sấm.
Về phần tôi và mẹ tôi. Tôi đến một trường đại học nào đó ở Đế Đô, chuyên ngành quản lý kinh tế.
Mẹ tôi điều hành công ty, độc thân xinh đẹp.
[HOÀN]