Chị Em Song Sinh
Chương 1
1.
Tôi là con gái của thần chết. Nhiệm vụ hàng ngày là dẫn độ người chết.
Trần Tố Tố là đối tượng nhiệm vụ đầu tiên của tôi.
Là người mạnh mẽ hơn trong cặp song sinh, cô đã không được ba mẹ yêu thương kể từ khi sinh ra.
Lúc 5 tuổi, cô cùng chị gái đi nhà trẻ.
Ba mẹ đến đón họ tan học.
Chị gái bỗng nhiên choáng váng đầu.
Ba mẹ ôm chị gái đi bệnh viện, cô bị bỏ lại tại chỗ.
Lúc mười tuổi, cô thi đứng đầu cả lớp.
Chị gái thi trượt đã khóc.
Ba mẹ tát vào mặt cô, chất vấn cô vì sao muốn thi tốt hơn chị cô.
Lúc mười tám tuổi, cô đã có người mình thích, tên là Tống Nam Thành.
Cô chỉ nói với chị gái.
Không bao lâu, chị gái rúc vào trong ngực Tống Nam Thành, lộ ra nụ cười đắc ý với cô.
Hai mươi tuổi.
Chị gái gặp được tình yêu đích thực, bỏ lại Tống Nam Thành đã đính hôn, cùng tình yêu đích thực ra nước ngoài.
Lúc này Tống Nam Thành đã đến gặp cô và ngỏ lời cầu hôn cô.
Ái mộ Tống Nam Thành nhiều năm, cho dù biết Tống Nam Thành cưới cô mang theo một ít mục đích trả thù, cô vẫn đồng ý.
Cũng may sau khi kết hôn, Tống Nam Thành đối với cô rất tốt.
Tống gia ở Hải thị là hào môn số một số hai.
Dưới sự giúp đỡ của Tống gia, ba mẹ cô kiếm được không ít tiền.
Cũng bởi vậy, đối với cô vẻ mặt cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Cô vốn tưởng rằng mình sẽ mãi hạnh phúc như vậy.
Nhưng lúc này, chị gái Trần Vân đã trở lại
2.
Ba năm qua giống như bọt biển, nhẹ nhàng thổi qua, liền tan đi.
Ba mẹ cô không còn nở nụ cười gượng gạo nữa, mà là giống như trước kia quây quần bên chị gái.
Thời gian Tống Nam Thành ở nhà cũng càng ngày càng ít.
Cho đến khi Trần Vân gửi ảnh chụp chung thân mật với Tống Nam Thành.
Cô mới biết được, thì ra thời gian Tống Nam Thành không ở nhà, đều ở bên Trần Vân.
Cô vốn định thành toàn cho Tống Nam Thành và Trần Vân.
Nhưng…… cô mang thai.
Hôm nhận được giấy khám thai, là sinh nhật của cô.
Cô chuẩn bị một bàn thức ăn, chuẩn bị cho Tống Nam Thành bất ngờ.
Nhưng Tống Nam Thành lại bị một cuộc điện thoại của Trần Vân gọi đi.
Cô lần đầu tiên dâng lên tâm lý phản kháng, ngăn cản Tống Nam Thành, hỏi anh có thể không đi hay không.
Lời mang thai còn chưa kịp nói ra miệng, Tống Nam Thành liền đẩy cô ra, sải bước rời đi.
Bị đẩy ngã xuống đất, bụng cô đau nhức, ngay sau đó, có máu chảy ra.
Cô vội vàng gọi 120, nhưng vẫn không kịp.
Đứa bé không còn nữa.
Cô tuyệt vọng trèo lên tòa nhà cao tầng.
3.
Thời điểm tôi tìm được Trần Tố Tố, cô đang đứng trên sân thượng ở bệnh viện.
Váy trắng bay tán loạn, màu đỏ phía trên lại chói mắt.
Cô một tay cầm phiếu khám thai, tay kia cầm điện thoại di động.
Giống như một lời cầu cứu trước khi chết.
Cô không ngừng gọi điện thoại cho Tống Nam Thành và ba mẹ.
Không ai trả lời.
Cô giơ một chân lên và định nhảy xuống thì nhìn thấy tôi.
Trong đôi mắt u ám có thêm một tia ý tứ tìm tòi nghiên cứu.
Dường như là đang tò mò, vì sao tôi có thể bay trên không trung.
Lại tựa hồ…… đang chờ tôi giữ cô lại.
Nhưng tôi không giữ lại, mà mặt không chút thay đổi mở miệng:
“Mau nhảy đi! Nhảy rồi cô sẽ được giải thoát.”
Tôi cũng có thể đi tìm đối tượng nhiệm vụ tiếp theo.
Ánh sáng yếu ớt trong mắt hoàn toàn bị tiêu diệt.
Cô tung người nhảy lên.
Váy trắng bị gió thổi ra hình dáng đẹp mắt.
Trên khuôn mặt nhợt nhạt nhưng thanh tú của cô hiện lên sự quyết tâm.
Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, đẹp đến rung động lòng người.
Cuối cùng, tôi di chuyển ngón tay của mình và quay mặt của cô ấy về phía trước.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, phải… chết một cách đẹp đẽ.
4.
Ánh sáng bệnh viện ban đêm rất mờ.
Rầm – –
Âm thanh rơi xuống không lớn, không thể khiến cho người bên ngoài chú ý.
Linh hồn của cô bay ra. Nhìn thi thể nằm trong vũng máu, thân thể của cô phát run.
“ Tôi chết rồi sao ?”
“ Ừ. ”
Tôi hờ hững lên tiếng.
” Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“ Đầu thai.”
Trần Tố Tố đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Có thể cho tôi trở về thăm bọn họ được không?”
Giọng điệu của cô thận trọng, ánh mắt lộ rõ sự rụt rè mà cô đã có từ khi còn nhỏ.
Tôi rũ mắt xuống.
Thật là phiền phức.
Bất quá đây rốt cuộc là đối tượng nhiệm vụ đầu tiên của tôi, đặc thù một chút cũng không sao.
Tôi gật đầu.
Đưa cô về nhà Trần gia.
Lúc này, tiệc sinh nhật của Trần Vân đã kết thúc.
Trần Vân hưng phấn uống rất nhiều rượu, sắc mặt đỏ lên tựa vào người Tống Nam Thành.
Thấy vậy, cha mẹ Trần ăn ý liếc mắt nhìn nhau, lên lầu.
Sau khi đóng cửa lại.
Lúc này ông Trần mới lấy điện thoại di động ra.
Nhìn thấy màn hình đầy cuộc gọi nhỡ đến từ Trần Tố Tố, trên mặt của ông ta ngập tràn lên lửa giận.
” Trần Tố Tố chết tiệt, tôi sáng sớm liền gọi điện thoại để cho nó trở về cùng Vân Vân mừng sinh nhật, nó vậy mà không trở về, còn nói cái gì muốn tổ chức sinh nhật thuộc về mình. Hiện tại không liên lạc được Nam Thành, liền vội vàng!”
“ Đúng vậy. ”
Mẹ Trần phụ họa:
” Chẳng qua là vật thay thế Vân Vân, thật đúng là coi trọng bản thân.”
“ Nhìn xem, Vân Vân vừa trở về, hồn Nam Thành cũng không còn. “
“ Chờ Nam Thành ly hôn với nó cùng Vân Vân ở chung một chỗ, đến lúc đó sẽ tìm một ông già cho Trần Tố Tố gả qua đó, đổi sính lễ, cũng không uổng công chúng ta nuôi nó lớn.”
5.
Cuộc đối thoại của hai người khiến Trần Tố Tố lộ vẻ bi thương.
“Nhìn kìa, đây chính là ba mẹ tôi.”
Tôi không để ý đến lời nói của cô ấy.
Cô lại đi xuống lầu.
Ánh mắt mê ly Trần Vân rúc trong ngực Tống Nam Thành rụt rụt lại, thì thào nói thích hắn.
Người đàn ông thường ngày lạnh lùng và đàng hoàng nhẹ nhàng vuốt tóc Trần Vân.
Động tác ôn nhu lại thành kính.
Khi Trần Vân chuẩn bị hôn hắn, hắn lại né tránh.
“ Tôi kết hôn rồi.”
Những lời này làm cho Trần Tố Tố vui vẻ.
“Trong lòng anh ấy vẫn có tôi.”
Tôi lạnh lùng nhếch môi.
Trần Vân cũng ngẩn ra, ngược lại bất mãn nói:
“Em mặc kệ, anh là của em, chỉ có thể là của em.”
Trần Vân ôm lấy cổ Tống Nam Thành.
Môi đỏ mọng dán vào.
Lúc này đây, Tống Nam Thành không có trốn.
Ngược lại, hóa bị động thành chủ động.
Một bên, Trần Tố Tố tức đến đỏ mắt.
Cô xông tới, muốn kéo bọn họ ra.
Nhưng linh hồn của cô thẳng tắp xuyên qua hai người, không cách nào chạm tới bọn họ.
Cô đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía tôi.
“ Có thể cho bọn họ biết tin tức về cái chết của tôi hay không? Ngay bây giờ!”
Tôi nhíu mày.
“Như thế nào, chẳng lẽ cô cảm thấy, biết được cô đã chết, những người không yêu cô, sẽ yêu cô sao?”
Đối với chất vấn của tôi, ánh mắt Trần Tố Tố né tránh.
“Cầu xin cô.”
Giống như là từ nhỏ vô số lần bị đánh, cầu xin người khác đã thành bản năng của cô.
Tôi vô duyên vô cớ có chút phiền não.
“ Có thể, nhưng phải trả giá rất lớn.”
Thần chết không bao giờ buôn bán lỗ vốn.
Tôi cũng vậy.
6.
“ Cái giá phải trả là gì”
Sắc mặt Trần Tố Tố thận trọng.
Cô không thể tưởng tượng được rằng mình đã chết rồi, còn có thể đổi được gì nữa.
Tôi đưa mắt nhìn chiếc vòng cổ hồng ngọc trên cổ cô ấy.
Nó được Tống Nam Thành tặng cho cô vào dịp kỷ niệm ngày cưới cách đây không lâu.
Sau khi chết, những vật trang trí trên cơ thể con người chỉ là những cái bóng.
Không giống như sự xỉn màu của những đồ trang sức khác, viên hồng ngọc trên chiếc vòng cổ của cô ấy lấp lánh.
Trần Tố Tố không chút do dự lấy vòng cổ xuống, đưa cho tôi.
Tôi nhìn viên hồng ngọc ngưng tụ tình yêu thuần túy nhất của Trần Tố Tố đối với Tống Nam Thành.
Năng lượng không tệ, đối với tu hành của tôi rất có ích.
Tôi nhìn về phía Trần Tố Tố.
“Ngoại trừ để cho bọn họ biết tin tức cô chết ngay bây giờ, tôi còn có thể để cho linh hồn của cô lưu lại bảy ngày.”
“ Cám ơn cô. ”
Trần Tố Tố cảm kích không thôi.
“ Giao dịch, thành.”
Trong khi đó, bệnh viện.
Bảo vệ ra ngoài hút thuốc.
Dưới chân bỗng nhiên gặp trở ngại.
Anh ta mở đèn pin điện thoại ra chiếu.
Đột nhiên, “A!” Thét lên thành tiếng.
Rất nhanh, khu cảnh quan bên ngoài tòa nhà bệnh viện sáng lên đèn lớn.
Nhân viên bệnh viện tập trung.
Sau đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên……
Tống Nam Thành cùng Trần Vân hôn nhau say đắm, lúc chuẩn bị dời đi phòng ngủ, điện thoại di động của Tống Nam Thành vang lên.
Reng reng reng……
Tiếng chuông điện thoại di động trong đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt dồn dập.
Không khí nóng bỏng bị quấy nhiễu.
Tống Nam Thành không kiên nhẫn từ chối nhận điện thoại.
Không đợi hai người hôn nhau lần nữa, chuông điện thoại di động lại vang lên.
Tống Nam Thành liếc nhìn điện thoại di động, thấy tên người gọi đến là bệnh viện nhân dân số 1.
Nhớ rõ cách đây không lâu lúc hắn đang hát chúc mừng sinh nhật cho Trần Vân, Trần Tố Tố không ngừng gọi điện thoại, gửi tin nhắn tới.
Nội dung tin nhắn có một câu: “Bây giờ em đang ở bệnh viện nhân dân số 1.”
Chẳng biết vì sao, trong lòng hắn ta có dự cảm không tốt.
Dừng một chút, rốt cuộc, hắn ta vẫn đè Trần Vân không an phận lại, nhận điện thoại.
“ Tống tiên sinh, vợ anh nhảy lầu ở bệnh viện, phiền anh tới xác nhận thi thể một chút.”