Chị Em Song Sinh
Chương 4
17.
Tôi đã chọn rời khỏi máy quay và đi dẫn độ những linh hồn khác.
Ba tháng sau, tôi trở về thăm Trần Tố Tố.
Cô ngồi một mình trước bàn ăn, chờ Tống Nam Thành.
Không đợi được Tống Nam Thành trở về, đợi được chính là anh ta nói buổi tối có buổi xã giao bên ngoài.
Mặc dù có chút mất mát.
Nhưng trong điện thoại, Tống Nam Thành thấp giọng dỗ dành.
“Ngoan, chờ anh xong việc sẽ trở về với em.”
Một câu nói đơn giản, làm cho trên mặt Trần Tố Tố một lần nữa lộ ra nụ cười.
Tháng thứ sáu Trần Tố Tố sống lại.
Không có bất kỳ biện pháp tránh thai nào, cô lại không thể mang thai.
Đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói thân thể cô bị tổn thương, có thể không mang thai được.
Điều này làm cho tâm nguyện mang thai đứa bé cho Tống Nam Thành trước khi chết của cô thất bại.
Bận rộn một ngày, Tống Nam Thành mệt mỏi trở về nhìn thấy Trần Tố Tố không vui.
Anh ta tiến lên ôm lấy cô, quan tâm hỏi:
“Em làm sao vậy?”
“ Em…… Có thể không có khả năng sinh con.”
Biết được Trần Tố Tố không thể sinh con, Tống Nam Thành ngạc nhiên trong chớp mắt. Trấn an nói:
“Không có việc gì, không có con, chúng ta liền vui vẻ mà sống thế giới hai người.”
Nghe vậy, Trần Tố Tố một lần nữa nở nụ cười.
Cô cảm thấy Tống Nam Thành thật sự yêu cô, nếu không cũng không thể chấp nhận không có con.
Đắm chìm trong hạnh phúc, cô không chú ý tới, ở góc độ cô không nhìn thấy, chân mày Tống Nam Thành nhíu lại.
Năm thứ hai sau khi sống lại.
Xu thế phát triển của tập đoàn Tống thị rất mạnh, Tống Nam Thành cũng càng bận rộn.
Trần Tố Tố thường không gặp đượcTống Nam Thành. Loại tình huống này cực kỳ giống đoạn thời gian Tống Nam Thành gạt cô đi cùng Trần Vân.
Cô có chút bất an.
Nhưng mỗi lần gọi điện thoại cho Tống Nam Thành, Tống Nam Thành đều nhận, hơn nữa anh ta quả thật đều đang làm việc.
Cô chỉ có thể tự nói với mình, Nam Thành chỉ là quá bận rộn……
Dùng cái này để an ủi chính mình.
Tính toán thời gian, cô chỉ còn thời gian một năm có thể sống.
Cho nên vô cùng quý trọng những ngày ở bên Tống Nam Thành.
Cũng may Tống Nam Thành mặc dù thời gian ở nhà rất ít, nhưng trên điện thoại di động lại quan tâm không ít.
Cô có chút cô độc, nhưng cũng hạnh phúc.
Cho đến khi…
Trần Vân gửi ảnh giường chiếu với Tống Nam Thành.
18.
Trần Tố Tố cảm giác như bầu trời sắp sụp đổ.
“Sao chuyện này có thể xảy ra? Sao chuyện này có thể xảy ra…”
Cô lẩm bẩm một lúc lâu.
Mới nhớ tới gọi điện thoại hỏi Tống Nam Thành.
Không ai trả lời.
Cô không ngừng nhìn ảnh chụp của Trần Vân.
Phát hiện bối cảnh tấm ảnh này là phòng nghỉ trong văn phòng tổng giám đốc Tống Nam Thành nên cô lập tức đón xe đi tới.
Nửa giờ sau, cô đến tập đoàn Tống thị.
Một đường thông suốt đến tầng cao nhất của tập đoàn Tống thị, ở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, bị thư ký ngăn lại.
“ Phu nhân, tổng giám đốc hiện tại đang bận.”
“ Bận? ”
Trần Tố Tố tức đỏ mắt.
“ Bận rộn cùng Trần Vân lăn ra giường sao?”
“ Cút ngay! ”
Cô trực tiếp đẩy thư ký ra.
Mấy lần gặp Trần Tố Tố trước đây, cô ấy luôn tỏ ra mềm yếu yếu đuối, đây là lần đầu tiên thư ký nhìn thấy Trần Tố Tố một người cứng rắn như vậy.
Thế cho nên trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.
Chờ thư ký phản ứng chuẩn bị ngăn lại, Trần Tố Tố đã vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Thẳng đến phòng nghỉ bên trong.
Chỉ thấy trên giường trong phòng nghỉ, Tống Nam Thành trần truồng ôm Trần Vân, đang ngủ say.
Nhìn thấy cô, Trần Vân ra vẻ kinh ngạc
“Sao em lại tới đây?”
Tống Nam Thành lúc này mới từ từ tỉnh lại.
Sau một hồi hoảng sợ, anh ta trở nên tức giận.
“ Ai cho em tới nơi này?”
Đầy bụng ủy khuất chất vấn bỗng nhiên hỏi không nên lời, cô không nói một lời rời đi.
Tống Nam Thành vốn định đuổi theo, nhưng Trần Vân lại nhào tới.
Anh ta liền từ bỏ việc đuổi theo Trần Tố Tố.
Một mình về đến nhà Trần Tố Tố bắt đầu mắc chứng tự kỷ.
Cô không nghĩ ra vì sao sống lại một lần, vẫn rơi vào kết cục này.
19.
Cô không còn sức lực để dỗ dành Tống Nam Thành nữa.
Sau khi Tống Nam Thành trở về nhà, cô liền phớt lờ sự hiện diện của hắn ta.
Mà Tống Nam Thành.
Tập đoàn Tống thị ở trong tay hắn ta nâng cao một bước.
Hắn đã sớm quen với những ngày được theo đuổi.
Cho dù biết mình có lỗi, nhưng không chịu bỏ xuống mặt mũi dỗ dành cô.
Thấy khuôn mặt cô suy sụp, cũng lười để ý đến cô nữa.
Trở về không bao lâu, liền rời đi.
Nhìn hướng Tống Nam Thành rời đi, Trần Tố Tố lệ rơi đầy mặt.
Bạch Nguyệt Quang đã chết mới là lực sát thương lớn nhất khi còn sống sẽ chỉ biến thành gạo trắng.
Đạo lý này, bây giờ cô mới hiểu được.
20.
Hai người bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh kéo dài một năm.
Năm thứ ba sau khi Trần Tố Tố sống lại.
Tống Nam Thành lại qua lại với thư ký và khiến thư ký mang thai đứa con của hắn ta.
Lúc này đây, cuồng loạn thành Trần Vân.
Giống như Trần Tố Tố lúc trước.
Trần Vân bàng hoàng bất lực.
Cô ta còn tới tìm Trần Tố Tố cùng nhau đối phó thư ký, nhưng Trần Tố Tố sớm đã không còn sức lực.
Trực tiếp từ chối, hơn nữa còn đuổi người.
Sau khi Trần Vân đi, Trần Tố Tố nhìn tư liệu về đối tượng ngoại tình của Tống Nam Thành mà Trần Vân để lại trên bàn.
Thiếu chút nữa cười ra nước mắt.
Đơn giản là, thư ký mới của Tống Nam Thành này, cực kỳ giống cô trước kia.
Không chỉ là bộ dạng giống, mà ngay ánh sáng lấp lánh trong mắt, cũng giống y như vậy.
21.
Ngày cuối cùng của giao ước ba năm.
Lại là sinh nhật của Trần Tố Tố.
Sáng sớm cô đã bắt đầu sắp xếp sinh nhật cho mình.
Đợi đến buổi tối, tất cả chuẩn bị xong, cô chờ Tống Nam Thành về nhà.
Mới giật mình.
Đã một tháng rồi cô không gặp Tống Nam Thành.
Cô lấy điện thoại ra. Thấy lịch sử nói chuyện phiếm của cô và Tống Nam Thành còn dừng lại ở một năm trước, sau đó cô phát hiện Tống Nam Thành ngoại tình.
Kể từ đó, họ không còn liên lạc với nhau nữa.
Tuy rằng không có ly hôn, nhưng Tống Nam Thành ở bên ngoài đã sớm có nhà.
Suy nghĩ một chút, cô vẫn gửi tin nhắn cho Tống Nam Thành.
“ Tối nay có rảnh không?”
Đối diện trả lời rất nhanh.
“Không rảnh.”
“ Nhưng em sắp chết, anh có thể trở về ở bên em không? Ở bên em… đêm cuối cùng.”
Lời nói của cô không thể khiến người đàn ông hoảng sợ.
Tống Nam Thành trực tiếp gửi tin nhắn thoại
“Trần Tố Tố, trò tự sát này, em còn định chơi mấy lần nữa?”
Trong giọng nói, còn có giọng nói mềm mại của phụ nữ.
“Nam Thành, anh đang nói chuyện với ai vậy!”
Sắc mặt cô trắng bệch, Trần Tố Tố rốt cuộc thu hồi điện thoại di động, không có lại liên lạc hắn.
Tố Tố đã chết.
Thân thể trực tiếp biến thành linh hồn trong suốt.
Thấy tôi, cô ấy cười khổ nói:
“Tôi hối hận rồi.”
“ Hối hận cũng vô dụng.”
Trên đời này không có thuốc hối hận.
Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình.
Tôi mang theo linh hồn của cô ấy rời đi.
Lúc này đây, cô không có bất kỳ lưu luyến nào.
Không có kiếp sau cô ấy không thể đầu thai.
Tôi dẫn cô ấy đi tìm đăng ký nhân sự của địa phủ.
Cô sẽ trở thành lao động khổ sai ở tầng dưới chót của địa phủ.
Quỷ sanh làm việc chăm chỉ cho đến khi chúng biến mất.
22.
Không biết dẫn độ xong linh hồn thứ mấy.
Tôi nhớ tới máy ghi hình địa phủ còn đặt bên cạnh Tống Nam Thành.
Liền đi tới bên người Tống Nam Thành lấy về.
Dùng nội dung trong máy ghi hình chỉnh lý lại một phần văn kiện phòng ngừa quỷ não yêu đương.
Cũng bởi vậy mà từ trong máy ghi hình biết được.
Sau khi Trần Tố Tố chết lần nữa, Tống Nam Thành không nhìn thấy thi thể mới đầu chỉ cho rằng Trần Tố Tố chỉ giận dỗi bỏ đi.
Bèn không muốn để ý đến cô.
Dù sao đi là đi, bên cạnh hắn cũng không thiếu phụ nữ.
Nhưng vì lý do nào đó, hắn ta không cảm nhận được gì khi ở bên cạnh Trần Tố Tố.
Trần Tố Tố đi rồi, hắn ta lại luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Rốt cuộc, cũng cho người đi tìm.
Cũng không tìm được.
Hắn đến khu nhà để kiểm tra hệ thống giám sát và phát hiện Trần Tố Tố vẫn chưa rời khỏi nhà kể từ khi cô trở về nhà.
Giống như là biến mất trong hư không.
Rõ ràng bên người đã có vô số niềm vui mới, nhưng Trần Tố Tố rời đi vẫn khiến cho hắn ta cảm thấy phát điên.
Có lẽ là bởi vì, cho tới nay, Trần Tố Tố thủy chung đều ở nhà chờ hắn về nhà, cho nên hiện tại rời đi, mới có thể để cho hắn như vậy.
Không cam lòng.
Nhưng không cam lòng kéo dài không bao lâu, hắn đã bị ong bướm bên cạnh thu hút.
Sau khi Trần Tố Tố hoàn toàn qua đời, không quá một năm.
Tống Nam Thành đã quên sạch sẽ Trần Tố Tố.
Đó là kết thúc mà tôi mong đợi.
Vậy nếu bị ép vào ngõ cụt thì nên chọn cái chết?
Cái chết có thể đổi lấy sự sám hối của người khác sao?
Không.
Sự trừng phạt của cái chết cho tới bây giờ cũng chỉ là chính bạn.
Thế thôi.
Khi mất đi, sẽ không ai nhớ đến sự tồn tại của bạn.
Người lựa chọn cái chết, cho tới bây giờ đều là người ngu xuẩn nhất.
Không vui vẻ, liền nghĩ biện pháp làm cho mình trở nên vui vẻ.
Tránh xa những người và những thứ không hạnh phúc.
Đem hy vọng đặt ở trên người mình, yêu bản thân mình, mà không phải hà khắc yêu cầu người khác bố thí.
23.
Năm mươi năm sau.
Dẫn độ vô số linh hồn nằm trong thẻ nhiệm vụ của tôi.
Xuất hiện tên của đối tượng nhiệm vụ kế tiếp: Tống Nam Thành.
Cả đời hắn ta nở mày nở mặt, mặc dù ở phương diện phụ nữ có chút lạm tình, nhưng hắn ta là một doanh nhân thành công.
Còn đầu tư không ít công ích.
Do có tích công đức nên hắn ta không cần xếp hàng, có thể trực tiếp tiến vào đầu thai.
Trên đường Hoàng Tuyền.
Những ký ức về cuộc đời hắn ta được phát đi từ đầu đến cuối.
Cho đến khi kết thúc.
Đứng trước mặt Mạnh Bà.
Bưng canh Mạnh Bà, hắn lại không nhúc nhích, mà là hỏi tôi.
“Cô có gặp qua linh hồn nào tên Trần Tố Tố?”
Thấy tôi không có phản ứng, hắn nói tiếp:
“Cô ấy rất xinh đẹp, mắt thật to, tóc thật dài, cô ấy rất ôn nhu, đôi mắt luôn tràn ngập tình yêu…”
Tôi ngắt lời miêu tả của hắn ta:
“Đã gặp.”
Ánh mắt đục ngầu của anh sáng lên
“Cô ấy đầu thai ở đâu rồi?”
“ Cùng nhau? Không thể.”
“Vì sao?”
“ Bởi vì… ”
Tôi nhìn Tống Nam Thành, lạnh lùng nói:
” Bởi vì cô ấy không được đầu thai.”
“ Lúc trước vì sống lại cùng một chỗ với anh, cô ấy liền lấy kiếp sau của bản thân đánh đổi. Nhưng anh khiến cô ấy…… thua hoàn toàn.”
Nghe vậy, Tống Nam Thành giật mình tại chỗ.
Thật lâu sau, hắn ta mới lấy lại tinh thần
“Thì ra, cô ấy yêu tôi đến mức này, đáng tiếc…… Đáng tiếc tôi phụ cô ấy.”
Lão doanh nhân bày mưu nghĩ kế, ngồi xổm trên mặt đất, khóc không thành tiếng.
Đám linh hồn khác bát quái đưa đầu về phía này.
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
Ngồi xổm xuống, nhìn Tống Nam Thành.
“Nếu đã thống khổ như vậy, vậy anh đi cùng cô ấy, được không?”
Hắn ta ngẩng đầu lên.
Trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Bưng canh Mạnh Bà chuẩn bị chạy vào luân hồi.
Tôi lại sớm đi trước hắn ta một bước.
Một cước đem hắn đá vào Ác Linh Trì ven đường Hoàng Tuyền.
Trần Tố Tố tất nhiên là một người ngu ngốc.
Nhưng là Tống Nam Thành cặn bã như vậy, không nên có kiếp sau.
24.
Những ác linh đã lâu không có đồ ăn tươi đang gặm nhấm tâm hồn Tống Nam Thành.
” Cô không thể làm vậy với tôi, tôi là người có công đức…”
“A! Cứu tôi với!”
“Tôi…không muốn…chết…”
“…”
Sau khi bị nuốt chửng hoàn toàn, tiếng rên rỉ của Tống Nam Thành cũng biến mất.
Những linh hồn khác đều sợ hãi rút lui và đứng cách xa tôi.
Sợ bị liên lụy.
“Ngươi…”
Mạnh Bà nhìn tôi, ngập ngừng nói.
Bỏ qua đôi mắt phức tạp của Mạnh Bà.
Tôi đi lên đường Hoàng Tuyền, theo đường cũ trở về.
25.
Địa phủ vốn đã u ám sắc trời chẳng biết khi nào hoàn toàn không còn ánh sáng.
Trên con đường tối đen như mực, chỉ còn lại một mình tôi.
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen.
Là Thần Chết.
Ông nhìn xuống tôi.
Giống như là nhìn xuống vô số vong linh, không mang theo một tia cảm tình.
Ông hỏi tôi:
“Ngươi có biết vi phạm thiên đạo sẽ bị trừng phạt không?”
“ Tôi biết, nhưng tôi không hối hận.”
Trầm mặc một lát, ông lại hỏi:
“Vì sao?”
“ Vì sao? ”
Tôi nở nụ cười
” Bởi vì tra nam, vốn không thể chết tử tế.”
Tôi ý vị thâm trường nhìn Thần Chết.
“Cha cảm thấy con nói đúng không? Cha.”
———————————–
( Hoàn)