Chị Gái Bị Chém 17 Nhát, Tôi Mang Huân Chương Quân Công Của Cha Mẹ Quy Trước Cổng Quân Khu - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:03:00
Kết thúc năm nhất đại học, nhận học bổng khóa, háo hức chia sẻ tin vui với chị gái.
đến cửa hàng hoa, thấy chị đè xuống đất, quần áo xộc xệch, đầy máu.
lao cứu chị, nhưng một phụ nữ trẻ đầu nhóm đó túm tóc kéo .
“Chị cô ăn, khách hàng dạy dỗ cho một trận.”
“ chống lưng, dám tố cáo, đánh c.h.ế.t cả hai chị em cô!”
mang giấy chứng nhận thương tích cầu cứu khắp nơi, nhưng vu oan gây rối trật tự công cộng, thậm chí họ còn bắt chúng .
Trong cơn tuyệt vọng, ôm huân chương hạng nhất của cha , quỳ cổng quân khu Trung Ương:
“Người con cái liệt sĩ sẽ bảo vệ, nhưng nhà hai thế hệ trung thành với tổ quốc, mà con cái họ chà đạp như thế !”
“ cần huân chương, cần chế độ đãi ngộ, chỉ cha về, đòi công bằng cho và chị gái!”
1.
Chúng đè xuống đất đánh suốt hai tiếng, cửa hàng hoa đập phá tan tành.
Đây là cửa hàng chị mở bằng tiền thuê vất vả khi cha hy sinh.
Chị ôm chặt lấy , che chắn cho . Dù đánh đến gần như bất tỉnh, chị vẫn cố giữ chặt , bảo vệ đầu khỏi những cú đánh tàn nhẫn.
Bọn chúng đổ một thứ chất lỏng màu vàng lên chúng , khi rời , còn nhổ nước bọt lên chúng .
“Để cô bán hoa là nể mặt cô , ở địa bàn của mà còn dám đòi tiền?”
“Hai con đ , dám báo cảnh sát, kêu đến h/ã/m h/i/ế/p hai đứa cô!”
Chị dựa đầu vai , nhưng thấy thở của chị nữa.
theo bóng lưng bọn chúng bỏ , cẩn thận bò từ chị.
“Chị… chị ơi…”
Quần áo của chị xé rách hết, mười bảy vết d.a.o c/h/é/m, mặt còn khắc hai chữ “tiện nhân”, xương chân lộ hẳn ngoài.
cố nén run rẩy, lấy áo phủ lên chị, vội vàng gọi cấp cứu đưa chị viện.
Chị đưa phòng cấp cứu, còn , lê theo cái chân bó bột rỉ máu, cầm giấy giám định thương tích báo cảnh sát.
khỏi bệnh viện, chặn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-gai-bi-chem-17-nhat-toi-mang-huan-chuong-quan-cong-cua-cha-me-quy-truoc-cong-quan-khu/1.html.]
Là phụ nữ lúc nãy!
Cô giật phắt lấy giấy giám định thương tích, vội giằng , nhưng cô đẩy ngã xuống đất. Cánh tay băng bó lập tức gãy nữa.
Cô xé nát giấy giám định thành từng mảnh ném mặt .
Sau đó, cô nhấc chân giẫm mạnh lên mặt . Cơn đau thấu xương khiến nhịn mà hét lên.
mở miệng, cằm giẫm đến trật khớp, thể khép .
Cô đắc ý:
“Chẳng cảnh cáo cô đừng báo cảnh sát ? Cô thèm đàn ông đến thế ?”
“Cùng một giuộc với con chị cô thôi, ngày ngày bán hoa ăn mặc lẳng lơ để quyến rũ ai?”
“ tha mạng cho cô là nhân từ lắm , sẽ dễ chuyện thế .”
Nói xong, cô nhét một tấm thẻ miệng .
“Số tiền trong , các cô mười năm cũng kiếm . Chị cô chẳng vì tiền mới quyến rũ chồng ?”
“Con nít, quỳ xuống dập đầu hai cái, gọi ba tiếng ’chị là con đ’ thì sẽ tha cho cô, thế nào?”
Cô xong thì phá lên đầy mỉa mai.
siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, nghiến răng hét lên:
“Cút ! cần tiền của cô, cô tù!”
Hạt Dẻ Rang Đường
vì cằm trật, rõ, nước dãi chảy dài xuống cằm.
Người phụ nữ đó như chuyện gì buồn lắm, đến đau cả bụng, vỗ vỗ mặt :
“Con nhóc , cô đúng là ngây thơ hết thuốc chữa. Hôm nay dù c.h.ế.t ở đây thì cũng chẳng tù .”
“Cô xem, cô đó lâu như , bảo vệ nào đến giúp cô ? Đồ ngu.”
Nói xong, cô định rời .
vội vàng bò dậy, dùng cả tay cả chân đuổi theo, kéo chặt lấy áo cô :
“Cô đừng ! Cùng đến đồn cảnh sát! và chị là con liệt sĩ, nhà nước bảo vệ, cảnh sát nhất định sẽ bắt cô!”
Cô hất , phủi chỗ áo níu nhăn.
“Cút ngay, đừng mất thời gian của . Còn bày đặt con liệt sĩ? Một nhà đồ giả tạo!”