Chỉ trẻ con mới chọn, người lớn lấy hết!
Chương 3
“A?” Tôi sửng sốt một chút, nhớ tới tin đồn anh mắc chứng bệnh prosopagnosia, sau khi phản ứng lại, tôi nhanh chóng nói: “Chúng ta không biết nhau à? Đúng, chúng ta không biết nhau.”
*Chứng bệnh prosopagnosia: Hội chứng mất nhận thức khuôn mặt
“Được rồi.” Joy đứng trước mặt tôi, nhìn tôi rồi thở dài hai lần, “Người đẹp, làn da của cô rất tốt, nhưng tóc hơi ngắn. Không sao đâu. Tôi sẽ giúp cô đeo thêm một bộ tóc giả, như vậy sẽ rất tuyệt. Hình dáng khuôn mặt của cô phù hợp với khuyên tai tròn, hình vuông này…
Nói tới đây, anh ta im bặt, bàn tay cầm khuyên tai cũng dừng lại, anh ta có chút hoang mang nhìn tôi: “Sao tôi lại có cảm giác như mới nói chuyện này ngày hôm qua, lại có cảm giác như đã từng nhìn thấy mặt cô rồi.”
“Không có đâu.” Tôi như lâm đại dịch, vội vàng xua tay: “Tôi chính là có gương mặt phổ thông!”
Joy nhíu mày: “Giọng nói của cô dường như cũng có chút quen thuộc.”
“Anh trai à, anh nói nhảm rồi, tôi nói giọng phổ thông, tất cả mọi người đều nói giọng phổ thông, giọng điệu cũng bình thường!”
Joy nghi ngờ, anh đang trang điểm cho tôi, nhưng giây tiếp theo, tay anh ấy lại dừng lại, nghi ngờ nói: “Tôi luôn cảm thấy rằng hôm qua tôi đã trang điểm giống như vậy cho một người khác.”
Tôi nhanh chóng đáp: “Đó nhất định là nằm mơ, Joy, anh áp lực công việc quá lớn, quần áo để tôi chọn đi. Tôi có bờ vai vuông mặc áo ống có thể làm nổi bật dáng người và thể hiện vẻ quyến rũ của tôi”.
Joy bị tôi đẩy ra cửa, sau đó nắm lấy khung cửa, “Sao cô biết tôi muốn cho cô mặc áo trễ vai? Cô là thiên tài à?”
Tôi:
Tôi thực sự khóc chết mất, anh ta thà tin mình mù mặt còn hơn tin rằng tôi có thể hẹn hò cùng lúc với hai người.
Cứ như vậy, tôi đã thử trang điểm thành công, nhà tù đã được sửa chữa và tôi làm theo hướng dẫn để trang điểm theo kiểu nạn đói thập niên 60.
“Trong đó rất khổ?” Cố Tây Châu dùng ánh mắt không đành lòng nhìn bộ dáng hốc hác già nua của tôi.
Tôi thấy vậy, như sợ anh lo lắng, liền vội vàng lắc đầu: “Không khổ, anh Cố, em không khổ, chỉ cần anh và chị Sương sống tốt, em cho dù có chế.t vẫn cảm thấy hạnh phúc.”
“Tương Nguyệt.” Cố Tây Châu trầm giọng nói, lông mi dài hơi cụp xuống, “Anh biết em yêu anh rất nhiều, anh sẽ cưới em, nhưng anh sẽ không yêu em. ”
“Không sao đâu.” Tôi nghẹn ngào lên tiếng, giọng điệu dịu dàng, “Được gả cho anh chính là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời em. Cho dù anh không yêu em, em vẫn sẵn sàng chờ đợi, đợi đến ngày anh sẽ yêu em.”
Nghe nói đến đây, Cố Tây Châu ánh mắt tối sầm, anh ta thật sâu nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên: “Em yêu anh đến thế sao, đến mức sẵn sàng vứt bỏ nhân phẩm và mọi thứ của mình?”
“Rất yêu, rất yêu!” Tôi nhìn anh và kiên quyết nói.
Anh cong môi, khóe miệng dường như nở một nụ cười: “Cuối tuần có một buổi tiệc từ thiện. Em đi cùng tôi, trong ngục giam, tôi sẽ cho người chuẩn bị.”
Nói xong, anh ta quay người bỏ đi mà không nói thêm lời nào.
Giây tiếp theo, âm thanh của hệ thống vang lên bên tai tôi.
[Chúc mừng ký chủ, giá trị hảo cảm của ba nhân vật nam chính đều đã đạt tới 90. 】
Nghe thấy âm thanh này, tôi cuối cùng cũng buông bỏ nỗi lo lắng, bạn thấy đấy, có chí ắt làm nên, không phải không thể công lược từng người một, mà là ba người tiết kiệm thời gian hơn. Thời gian giống như một miếng bọt biển, luôn có nước trong đó, chỉ cần bạn chịu vắt.
6
Về bữa tối từ thiện vào tuần sau, tôi đã sắp xếp thời gian rất hợp lý, sẽ không có khả năng xảy ra xung đột lịch trình.
“Xin chào, thưa ngài, thưa bà, xin vui lòng cho tôi xem thiệp mời, sau đó xin vui lòng tiến lên phía trước và ký tên.” Nhân viên gác cửa nhìn chúng tôi yêu cầu.
Tôi và Giang Dã đưa thiệp ra.
Tôi giữ bình tĩnh, nhìn Giang Dã ký tên, rồi viết tên tôi bên cạnh tên anh ấy.
Sau đó tôi lại lấy cớ đi vệ sinh mà đối phó với Cố Tây Châu, sau đó đợi ở cửa, nhìn thấy Thẩm Minh, tôi lập tức chạy lại ôm lấy anh ta. “Anh Thẩm, em đợi anh đã lâu rồi, chúng ta nhanh vào đi.”
Nhân viên gác cửa nhìn thấy tôi bỗng trở nên lúng túng: “Vừa rồi không phải cô đã vào trong rồi sao”
“Không thể nào, không có chuyện đó đâu.” Thần kinh của tôi nhất thời căng thẳng, liên tục lắc đầu: “ Đây là lần đầu tiên anh Thẩm dẫn tôi đến nơi như này. ”
“Khuôn mặt của em rất phổ thông?” Thẩm Minh trong mắt nhìn tôi có chút mê hoặc hỏi.
Nói xong, tôi ký tên mình bên cạnh Thẩm Minh vào tập sách.
Sau đó tôi nắm tay anh bước vào.
Nhân viên gác cửa nhìn vào lưng tôi, rồi nhìn cùng một từ “Tương Nguyệt” bên cạnh những người bạn nam khác nhau trên tập tài liệu.
Cô thốt lên đầy ngưỡng mộ: “Một đám bạn trai quyến rũ, Tương Nguyệt đúng là một cô gái bản lĩnh.”
Trong suốt bữa tiệc, mọi chuyện từ đầu đến cuối đều diễn ra suôn sẻ, tôi tưởng nó sẽ kết thúc suôn sẻ như vậy.
Cho đến khi giọng nói của người chủ trì vang lên.
Tôi nhìn lên và thấy tổng cộng có ba người đàn ông đang đứng phía sau.
“Xin chào các vị khách, bữa tiệc này thực ra là lễ cầu hôn của Giang tiên sinh…”
Nói xong, một người khác đứng bên cạnh nói: “Xin chào quý khách, bữa tiệc này thực ra là lễ cầu hôn của ông Cố. ”
Tôi im lặng, điên mất, bữa tối từ thiện sao lại biến thành bữa tối cầu hôn rồi.
“Không ngờ hôm nay ba người họ lại cầu hôn bạn gái cùng lúc!”
Tôi đứng ở phía dưới, ngơ ngác nhìn ba tên điên đã tiến vào giữa đám người, lúc này, ánh mắt của bọn họ đồng thời nhìn nhau.
Nhìn về phía tôi.
Giây tiếp theo, có một tiếng “bụp!” và ba ngọn đèn pha chiếu vào tôi cùng một lúc.
Sau đó, ảnh của tôi được chiếu trên màn hình lớn, lúc này mọi người đều nghĩ rằng những tấm hình đang được trình chiếu từng cái một.
Cho đến khi ba tên điên đồng thời tiến về phía tôi, mọi người cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Chờ một chút, hướng này hình như sai rồi. Ôi trời, là cùng một hướng sao?”
“Đây là ba củ cà rốt cùng một hố sao? Về sau chơi mạt chược không cần lo lắng rồi.”
Nghe lời nói của mọi người, khóe miệng tôi giật giật.
Giang Dã tựa hồ nhận ra không đúng, liền dừng lại.
Anh ta quay lại nhìn hai người đang đi về phía tôi, lạnh lùng hỏi: “Các người đang làm gì vậy? Cô ấy là bạn gái của tôi.”
“Của anh?” Cố Tây Châu cười lạnh, “Cho nên Giang tiên sinh đây cũng tự mình đa tình sao? Hãy hỏi xem cô ấy yêu anh không? Cô ấy sẵn sàng vào tù vì tôi, liệu cô ấy có thể yêu anh sao?”
Giang Dã nhếch môi, lạnh lùng cười lạnh: “Cô ấy có thể vì tôi mà chếc, đi theo liếm tôi ba năm, còn hỏi cô ấy yêu tôi hay anh, điều đó không phải quá rõ rồi sao?”
“Ba năm!”
Ba người họ dường như hiểu ra điều gì ngay lập tức và tất cả đều nhìn tôi.
“Nghe em giải thích, không phải như thế này đâu.” Tôi sợ đến toát mồ hôi.
Ánh mắt Giang Dã dừng lại, như nghĩ tới điều gì đó, anh lấy điện thoại ra bấm vào video có một đám người mẫu nam: “Mới bắt đầu anh vẫn không tin, nhưng bây giờ xem ra người ở trong chính là em phải không?”
“Em…” Tôi xem đoạn video và kêu lên trong lòng: [Chếc tiệc, Ai đã quay lại chuyện này? Bằng chứng đã rõ ràng như vậy. Tôi phải làm gì bây giờ.]
Giang Dã thấy tôi im lặng, lạnh lùng cười, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia lạnh lùng: “Em nói nhớ tôi đến nỗi không thiết ăn uống, nhưng vẫn còn có tâm tư một hơi bao thuê mười hai người mẫu nam sao? Đây là cái gì cũng không thể làm nổi sao?”
“Tháng trước?” Cố Tây Châu ánh mắt tối sầm, hắn đến gần tôi, thanh âm rõ ràng hỏi: “Tháng trước không phải em vào tù vì tiểu Sương sao?”
TÔI:
Kết thúc rồi, bây giờ nó đã hoàn toàn kết thúc rồi.
“Có chuyện gì vậy?” Giang Dã và Cố Tây Châu đồng thời nhìn tôi hỏi.
Giang Dã hai tay dần dần nắm chặt: “Không ngờ em ở chỗ kín đáo đùa giỡn chúng tôi như vậy.”
Cố Tây Châu từng bước một đến gần tôi, “Vậy em cùng lúc yêu ba người?”
“Không có.” Tôi vội xua tay: “Không, tôi không yêu cả ba người, ôi không, không đúng…”
TÔI:
Cứ như vậy, bài viết về tôi và ba tên điên đó đã lên hot search, khu bình luận lập tức trở thành một cuộc cãi vã.
Sự ngây thơ cuối cùng ở Thượng Hải: Chị ơi, mời bắt đầu tiết học, tôi sẽ quỳ xuống lắng nghe. Ba người này đều là những nhân vật nổi tiếng. Chị là làm sao làm được.
Một ly Americano đá: Không phải là tôi không muốn yêu, nhưng làm chó liếm sẽ tiết kiệm chi phí hơn.
Không ăn rau mùi: Về việc ba con chó liếm đều cho rằng nữ chính là con chó liếm của mình.
Chân gà là bộ phận nào của con bò: Nhìn trước đi, tôi xuống lầu mua bao thuốc lá, không đi bằng thang bộ lẫn thang máy.
Cười vai vuông: Cơ thể tôi hơi khó chịu nên đến bệnh viện trước.
Vùng xác chết: Các bác chơi vui vẻ, hình như có người cướp mộ của mình nên mình xuống trước.
Tôi đọc những bình luận này với trái tim lạnh dần.
[Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ!]
Tôi nghe tiếng bíp của hệ thống, sửng sốt: “Xong rồi? Cậu có thể nói lại lần nữa không? Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi à?”
“Ừ.” Hệ thống gật đầu: “Bởi vì tính chiếm hữu nên độ ưa thích của bọn họ tăng vọt, hiện tại đã lên tới 100.
Mặc dù quá trình yêu đương không thể chịu nổi nhưng xem như kết quả vẫn rất tốt.”
Tôi hoàn toàn im lặng khi nghe điều này, quả nhiên, nhân vật chính trong tiểu thuyết suy nghĩ khác với người thường nên điều gì cũng có thể xảy ra.
Tình yêu, một lũ điên.
Hãy coi như là tôi giỏi quản lý thời gian đi.