Chỉ Xích Chi Dao
Chương 6
“Ta vẫn rất mệt!”
Hắn nhìn ta với vẻ mặt ngây thơ: “Ta tận tâm hầu hạ, Công chúa chỉ cần tận hưởng.”
Chà.
Nam sắc hại người.
Thịnh Quân ở phủ nửa tháng, rồi lại ra ngoài dẹp loạn.
Lần này, là khu vực ven biển phía nam có hải tặc xuất hiện, c//ướp của giet người, hắn phải mang quân đi tiêu diệt tận gốc.
Ta lo lắng: “Nhóm người này lâu năm hoạt động trên biển, dù địa hình hay cách đánh đều quen thuộc hơn ngươi nhiều, ngươi đi vậy có nguy hiểm không?”
“Có.”
Nói xong, hắn dừng lại một chút, tiếp: “Nhưng có Công chúa lo lắng cho ta, chet cũng không hối tiếc.”
Ta rất ghét thái độ thờ ơ với cái chet của hắn, giơ tay muốn đ//ánh, Thịnh Quân lại tự giác cúi đầu, má cọ vào ta: “Công chúa đừng đ//ánh, giờ nếu kích thích quá, sẽ làm lỡ hành trình.”
Ta buông tay bất lực: “Thịnh Quân, ngươi là kẻ biến thái à?”
“Chỉ là không thể kìm nén tình cảm với Công chúa.”
Hắn cười, giấu hai con d//ao vào đùi, thắt chặt dây lưng, cúi người hôn ta: “Lần này đi lâu, Công chúa thấy chán, cứ dẫn người ra ngoài chơi.”
“Phía đông có thể đi thuyền trên hồ, hoa phượng và hoa sơn chi ở phía tây nở rộ, khu vực phía nam có nhiều cửa hàng trang sức Công chúa thích, ta sẽ để Linh Phong ở lại đô thành, hắn võ nghệ cao cường, không thua kém ta, chắc chắn bảo vệ được Công chúa.”
“Không không không, ta không cần!” Ta lập tức phản đối:
“Nếu đô thành có nguy hiểm, ta không ra ngoài. Lần này ngươi đi nguy hiểm, mang người đi.”
Thịnh Quân cúi mắt nhìn ta.
Ta nghiêm túc: “Thịnh Quân, những chuyện trước đây, tưởng rằng ngươi chet rồi, nỗi đau đó, ta không muốn trải qua lần thứ hai.”
Mắt hắn khẽ run, cười dịu dàng, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Sẽ không đâu.”
Hắn đưa cổ tay ra trước ta: “Ta chắc chắn không chet, nếu có tin đồn cũng không đáng tin—Công chúa làm dấu trên người ta, đến lúc đó kiểm tra sẽ biết ta là ai.”
15.
Cuối cùng ta cắn mạnh vào bên trong cánh tay Thịnh Quân.
Cắn rất mạnh, không chút nương tay, cho đến khi nếm thấy mùi máu mới buông ra.
Hắn vuốt vết cắn, ra vẻ rất hài lòng: “Tốt lắm, ta bị Công chúa đánh dấu, từ nay sẽ là người của Công chúa.”
Thịnh Quân thật sự rất biết chơi.
Má ta hơi đỏ, cố gắng giữ bình tĩnh: “Thôi, ngươi đi nhanh đi.”
Ngày thứ hai sau khi Thịnh Vân rời phủ, phủ Tam hoàng tử gửi thư mời, mời ta đến phủ.
Ta ho một cách chet đi sống lại trước mặt người đến đưa tin: “Giờ ta đang mắc bệnh nặng, để không lây cho Tam điện hạ và Tam hoàng phi, hay là để ngày khác nhé?”
Người đó cười:
“Vừa hay trong cung có thái y ở phủ Tam điện hạ, Thất hoàng phi không khỏe, cũng nên để thái y xem mạch.”
“Thật khéo, hôm qua Thất điện hạ rời phủ trước khi đi xa, nghĩ rằng lâu không gặp ta, dũng mãnh vô cùng, hôm nay ta mỏi chân đứng không vững, càng không thể đi.”
“Không sao, tiểu nhân phụng lệnh Tam điện hạ, đã chuẩn bị xe ngựa và kiệu cho Thất hoàng phi.”
Tốt, đưa ra hai lý do chính đáng, ngươi cũng không nghe.
Ta dựa ra sau, giơ tay: “Không đi.”
Người đó cứng lại, như không tin, một lúc sau mới nói: “Thất hoàng phi có biết đây là lời mời của Tam điện hạ không?”
“Biết chứ, nhưng Thất điện hạ trước khi đi đã dặn, không có lệnh của chàng ấy ta không được ra phủ. Chàng ấy nói tôa đẹp quá, sợ người khác dòm ngó. Ôi, ngươi cũng biết mà, Thất điện hạ rất chiếm hữu, phu quân là trời, ta cũng không có cách nào. Nếu Tam điện hạ trách, chờ Thất điện hạ về đô thành rồi tìm chàng ấy tự tính toán nhé?”
Người đó đi rồi, Linh Phong từ cửa sổ nhảy vào, ta thấy hắn còn cầm chuôi k//iếm, môi khẽ giật.
“Ngươi định động thủ?”
“Tất nhiên.” Hắn thản nhiên như đang nói chuyện thường ngày:
“Điện hạ trước khi đi đã dặn, nếu có ai làm khó Công chúa, cứ giet.”
“……”
Thịnh Quân và thuộc hạ của hắn, phong cách làm việc giống hệt nhau.
Ta mệt mỏi ôm trán: “Không cần. Ta đã đuổi hắn đi rồi, hắn về chắc chắn sẽ báo cho Tam hoàng tử, xem hắn ta phản ứng ra sao.”
Linh Phong gật đầu: “Vâng.”
Rồi gọn gàng, cất kiếm vào vỏ.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn: “Dễ dàng nghe lời ta vậy sao?”
Hắn vẫn không biểu cảm: “Điện hạ nói, mọi việc lấy lệnh Công chúa làm chính, dù trái ngược với ngài ấy cũng không ngoại lệ.”
Như một câu chuyện thường ngày, nhưng hắn nói bằng giọng không chút dao động, càng không có ý nghĩa sâu xa.
Nhưng lúc đó, ta đột nhiên rất nhớ Thịnh Quân.
Vài ngày trước khi hắn rời phủ, ngồi trong đình chơi đàn cho ta nghe.
Ngày hè oi ả, ta nằm lười trên ghế trúc, không lâu sau thấy buồn ngủ, không biết từ lúc nào đã ngủ quên.
Trong giấc mơ, ta trải qua chuyện không tốt, không gặp Thịnh Quân, cuối cùng lúc tính m//ạng nguy hiểm, tên hắn như ánh sáng chiếu xuống.
Ta rơi nước mắt gọi: “Thịnh Quân.”
Rồi tỉnh giấc.
Đã là hoàng hôn.
Ánh hoàng hôn như m//áu, ánh sáng phủ xuống, Thịnh Quân ngồi cạnh, ánh mắt nhìn ta, dịu dàng vô cùng, mang theo cảm xúc khó chịu đựng, và một chút may mắn.
Còn cảm xúc sâu hơn, lạnh lẽo hơn, hắn giấu dưới đáy, như dòng nước ngầm dưới mặt hồ.
“Công chúa tỉnh rồi? Giờ không còn sớm, cũng nên dùng bữa tối.”
Ánh mắt giao nhau, hắn tự nhiên quỳ xuống giúp ta mang giày: “Ác mộng làm phiền, Công chúa sợ sao?”
Ta gật đầu: “Mỏi chân, đi không nổi.”
Hắn bế ta. dọc hành lang dài đi ra.
Hai bên là ao sen, lá sen ngập trời, nở rộ, phủ ánh hoàng hôn.
Ta co lại trong lòng hắn, nhiệt độ cơ thể chạm vào nhau, cuối cùng từ trong mơ trở về thực tại: “Hay là ngươi để ta xuống, ta tự đi, đông người thấy, người khác sẽ chê ta không đủ đoan trang.”
Thịnh Quân cúi mắt, cười nhẹ, ánh mắt như hoa nở mùa xuân, cực kỳ đẹp: “Ở chỗ ta, Công chúa không bao giờ phải lo người khác bàn tán.”
16.
Việc ta không đi gặp không bị Tam hoàng tử lợi dụng.
Nhưng trong đô thành, lời đồn về Thịnh Quân bắt đầu lan truyền.
Nói rằng hắn tàn nhẫn độc ác, thích làm việc lớn, bất hiếu, thậm chí lỗ mãng đến mức ra tay với đệ đệ trước mặt mọi người.
“Dù người này có tài năng, công lao to lớn, chỉ cần nhìn hành vi như vậy, cũng không thể dung thứ.”
Tấu chương kể tội Thịnh Quân, phần lớn đều viết câu này.
Tất nhiên, triều đình cũng có nhiều người ủng hộ hắn, lý do rất đầy đủ:
“Không nói gì khác, chỉ xét công lao trên chiến trường, Thất điện hạ một người lập công, đã đủ bù đắp. Huống chi Lâm gia trung thành đời đời, trước đây Lâm tướng quân càng là trung thần hiếm có của Đại Chu.”
“Giờ oan án của Lâm gia đã được giải, Thất điện hạ là hậu nhân duy nhất của Lâm gia, mang lòng bất mãn với kẻ vu oan, cũng là lẽ thường.”
Ta cũng nghe nói chuyện này, tìm Linh Phong hỏi: “Án oan của Lâm gia là sao?”
Cả nhà trung thành nhưng bị kẻ xấu vu oan, bị tịch thu gia sản, chém đầu cả nhà, không ai sống sót. Chuyện lớn như vậy, mà không có chút tin tức nào đến Tề quốc, không chỉ vậy, dường như người dân Đại Chu cũng ít biết.
Linh Phong nghe ta hỏi xong, ánh mắt lạnh lùng: “Chuyện này liên quan rộng, thuộc hạ cũng không biết rõ, Công chúa chờ điện hạ về rồi hỏi ngài ấy.”
“Được.”
Ta ở phủ chờ Thịnh Quân, hắn mãi không về, lời đồn về hắn và Lâm gia không lắng xuống, ngược lại càng lan rộng, thì phía nam ven biển cuối cùng có tin truyền đến.
Họ nói, Thịnh Quân cùng hải tặc giao chiến, trúng nhiều mũi tên, rơi xuống biển.
Thập tử nhất sinh.
Tin tức truyền vào phủ, trong phủ một mảnh chet lặng.
Lúc đó, ta nghĩ: đây là lần thứ hai ta nghe tin hắn chet.
Lần đầu là giả, lần này, cũng không thể thật chứ?
Trong lúc tâm trí bấn loạn, câu nói của Thịnh Quân trước khi đi, giữ lại chút lý trí cuối cùng của ta.
Hắn nói: “Ta chắc chắn không chet, nếu có tin đồn cũng không đáng tin.”
Ta tin hắn.
Nhưng trước mặt người truyền tin trong cung, ta vẫn khóc đứt gan đứt ruột: “Điện hạ, điện hạ, người mang thiếp theo đi! Người đã đi rồi, thiếp sống còn ý nghĩa gì nữa!”
Người truyền tin là lão thái giám, đứng trước ta, khóe miệng giật giật: “Thất hoàng phi không cần quá đau lòng…Hoàng thượng và Thái tử sẽ sắp xếp tốt chỗ ở cho người.”
Thái tử? Ta lạnh lòng, hiểu ra.
Vị Thái tử này, khả năng lớn là Tam hoàng tử.
Nhiều năm ẩn nhẫn thúc đẩy sự độc ác, khiến hắn và Hoàng đế vừa nghe tin Thịnh Quân chết đã vội vàng hành động.
Để giữ thể diện, hắn an ủi vài câu rồi đi.
Hắn đi rồi, ta lập tức ngừng khóc, dặn dò Linh Phong: “Ngươi cử người bí mật ra khỏi phủ, tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra.”
Linh Phong nhận lệnh đi, trời tối về báo: “Hoàng thượng đã triệu kiến bí mật tả tướng trong ngự thư phòng, dường như muốn xét xử lại vụ án mưu phản của Lâm gia.”
Ta cười lạnh: “Gì mà xét xử lại, chỉ là thấy Thịnh Quân chet rồi, chuyện này lại có thể bịa đặt nói bậy thôi.”
Dù ta đến giờ vẫn không biết rõ chi tiết vụ án Lâm gia.
Nhưng từ phản ứng của Thịnh Quân trước đây, và sự nghi ngờ của Hoàng đế đối với hắn, cũng có thể đoán ra chút ít.
Ta vừa nói xong, sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, mang theo chút yếu ớt: “Công chúa thật thông minh.”
Ta quay mạnh lại.
Cùng với bóng người ngã trước mặt ta, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.
Ta im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Dường như mỗi lần chúng ta gặp nhau, ngươi đều mang theo thương tích.”
“Cũng có khi không bị thương.”
Hắn cười nhẹ: “Dọa Công chúa sao? Ta nên tắm rửa rồi mới về tìm nàng, chỉ là xa cách mấy ngày, lòng không khỏi nhớ mong, suốt dọc đường vội vàng chạy về, còn phải tránh tai mắt của bọn họ, nếu còn phải đợi thêm mấy giờ mới gặp, ta thật—”
Nói đến đây, giọng Thịnh Quân dừng lại.
“Trản Trản, cho ta ôm một cái.”
Ta lao vào lòng hắn, nước mắt tuôn như mưa.
“Biết là giả, nhưng lúc đó ta vẫn sợ.”
Tay ta đặt sau lưng hắn, nhẹ run:
“Là đ//iên là chet cũng được, đừng bỏ ta nữa, A Quân.”
Đây là lần đầu ta gọi hắn như vậy từ khi chia tay ở Tề Đô.
Thịnh Quân không nói gì, chỉ ôm chặt hơn, cho đến khi vết thương trên tay hắn vỡ ra, máu thấm ướt quần áo, dưới sự đe dọa của ta, hắn mới lưu luyến thu tay.
“Chỉ là đau chút, sao so được với ôm Trản Trản lâu hơn.”
Ta vừa giúp hắn bôi thuốc cho vết thương sâu lòi xương, vừa nghiến răng: “Ngươi đúng là kẻ điên.”
“Vậy ta sẽ cố gắng bình thường hơn, được không?”
Giọng Thịnh Quân vẫn dịu dàng như trước.
Ta nhớ lại những ngày trước đây ở Tề Đô, không khỏi nghĩ mình bị che mắt, sao lại thấy người này tàn nhẫn quyết đoán, chịu đựng vết thương chí mạng cũng không thấy đau, là đóa hoa yếu đuối đáng thương chứ?
Chỉ là.
Họ cũng coi thường ta, nói ta là đồ dung tục.
Tục vật ghép với kẻ đ//iên, thật vừa vặn.
17.
Việc Thịnh Quân mạo hiểm về đô thành, bị giấu trong phủ Thất hoàng tử, không có chút tiếng gió.
Lời tố cáo hắn trong triều đình không hề dừng, trước đây vụ án Lâm gia rõ ràng đã được giải oan, nay lại có nhiều người nói, Lâm gia vốn có ý đồ phản nghịch, Thịnh Quân càng có lòng lang dạ sói, nhòm ngó ngôi vị Thái tử.
“Nói chung Hoàng thượng mềm lòng, có lòng yêu thương con, trước đây tịch thu Lâm gia, còn sót lại Thất hoàng tử này.”
“Hoàng tử gì chứ, đó là kẻ điên!”
Ta ra ngoài mua đồ, nghe dân chúng bàn tán, giận đến mức đầu bốc khói.
Về phủ vẫn chưa hết giận, đóng cửa phòng, Thịnh Quân bước ra, thấy vẻ mặt của ta, đôi mắt nhíu lại: “Ai chọc giận Công chúa?”
“Người Đại Chu các ngươi, thật không biết điều!”
Ta giận dữ nói: “Mấy năm nay rõ ràng là ngươi mang binh ngoài trận dẹp loạn, lại nắm giữ Ám sứ ti, Đại Chu những năm này quốc thái dân an, công lao ngươi không thể không kể, sao họ nghe vài câu lời đồn, đã dễ dàng tin như vậy?”
Thịnh Quân ôm ta ngồi lên đùi, kiên nhẫn dỗ dành: “Họ nói gì?”
“Họ nói ngươi là kẻ điên.”