Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Chiếc Lồng Vàng

Chương 5



4.

Đến cung Dung quý phi, ta ra hiệu cho cung nhân im lặng không cần thông báo.

Cung điện của nàng yên tĩnh, vài thị nữ đang dọn dẹp sân vườn, hai cái chum nước được đặt hai bên sân, mặt chum đọng một lớp băng mỏng.

Cung nhân đẩy cửa chính điện, Đan Quất dìu ta vào.

Ta chưa bao giờ lén lút đến thăm Dung Quý Phi như thế này.

Khi gặp nàng trong các bữa tiệc cung đình, ta luôn thấy nàng mỉm cười dịu dàng, đối xử với cung nhân rất hòa nhã.

Nghe nói nàng chơi đàn rất giỏi.

Ta từng thấy nàng chơi đàn trong bữa tiệc Thượng Nguyên, quả thật là xuất sắc phi thường, người nghe đều xúc động, đặc biệt là khi nàng mặc chiếc váy dài màu trắng, gương mặt mỉm cười, mười ngón tay thon thả múa trên dây đàn, thoắt chốc như tiên tử trên chín tầng mây.

Mặc dù nàng đã là Quý phi, nhưng cách ăn mặc lại luôn giản dị, ra ngoài chỉ mang theo một hoặc hai cung nữ đi cùng, sơ ý một chút, nhận nhầm là phi tần cấp thấp trong cung nào đó cũng là chuyện thường xảy ra.

Lúc này, Đan Quất dìu ta bước chậm vào nội điện, liền thấy nàng đang mặc một chiếc váy lụa mỏng vân mây, khoác ngoài bằng lụa dài chấm đất bạch ngọc lan, chải kiểu tóc đơn giản nhất, chỉ cài một chiếc trâm lưu ly ngọc bích.

Nàng đang chăm chú nhìn vào một tấm bình phong, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân của ta.

Ta tiến đến gần, hóa ra đó là một tấm bình phong vẽ tranh vô cùng thô sơ, chất liệu gỗ và vải đều là loại tốt nhất, chỉ có điều bức tranh trên đó trông giống như nét vẽ nguệch ngoạc của người ngoại đạo.

Cung nữ nhẹ nhàng nhắc nhở, nàng mới phát hiện ra ta.

Như thể giật mình, nàng vô thức che chắn bình phong sau lưng, lập tức ra lệnh cho cung nhân cất bình phong đi.

Lúc này nàng ta mới cung kính hành lễ với ta.

Ta vội vàng đỡ nàng ta dậy, ra hiệu không cần đa lễ.

Nàng mời ta ngồi vào chủ vị, sai cung nhân dâng lên nhiều loại bánh ngọt.

Bánh lá tre, cuộn nhân táo, bánh sen.

Tất cả đều là những món ta thích ăn.

Ta nhướng mày hỏi: “Dung Quý Phi sao lại chuẩn bị sẵn những món điểm tâm bản cung thích ăn, chẳng lẽ đã biết trước bản cung sẽ đến sao?”

Nàng lại quỳ xuống, hành lễ.

“Thần thiếp không dám đoán ý Trưởng công chúa, chỉ là bệ hạ ngày thường cũng thích ăn vài miếng bánh này, nên mới sai người chuẩn bị.”

Đúng vậy, những món bánh này là những món mà mẫu phi lúc còn sống thích ăn nhất.

Ta sai Đan Quất đỡ nàng dậy, không cho nàng cứ hở chút là lại quỳ xuống.

Nàng ta mặc một thân áo trắng toát, còn ta ngồi trên vị trí chủ tọa lấp lánh châu báu, trông như thể ta đến đây chỉ để bắt nạt nàng vậy.

Nàng ngồi xuống bên cạnh ta, trên người không còn vẻ rụt rè và lo lắng khi ta đột ngột đến thăm, nàng tỏ ra khiêm nhường, lễ phép, nhưng lại ung dung tự tại.

Ta chỉ tay về phía chỗ nàng nhìn bình phong lúc nãy, cười nhẹ: “Kỹ năng vẽ tranh của Dung Quý Phi có vẻ là không bằng kỹ năng chơi đàn, hôm nào bản cung sẽ tặng ngươi một bức bình phong thật đẹp.”

Nàng cúi đầu mỉm cười, lúc này ta mới phát hiện ra khóe miệng nàng có hai lúm đồng tiền nhỏ, khi cười lúm đồng tiền lại hiện ra.

“Đa tạ ý tốt của Trưởng công chúa, bức bình phong này do thiếp vẽ lúc còn nhỏ, kỹ thuật vẽ tranh quả thực không thể lên đại sảnh được.”

Nàng dừng lại một chút, nói: “Hôm nay Trưởng công chúa đến, hẳn là vì chuyện thiếp đến lãnh cung gặp Hoàng hậu nương nương ngày hôm ấy nhỉ?”

Ta có chút kinh ngạc, thấy nàng ta thẳng thắn như vậy, cũng không vòng vo nữa, mở lời ngay: “Chính là vậy. Tuy bị phế truất đến lãnh cung, nhưng danh hiệu Hoàng hậu vẫn chưa bị tước đoạt. Bản cung không muốn làm khó ngươi, nhưng cái chet của một quốc mẫu, dù sao cũng phải có lời giải thích.”

Nàng mỉm cười nhìn ta, nhìn thẳng vào mắt ta, vẻ mặt bình thản nói: “Có lẽ Trưởng công chúa không biết, thiếp và Hoàng hậu quen biết từ nhỏ, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện có lỗi với Hoàng hậu.”

Ta nhướng mày, tay đang cầm bánh ngọt khẽ khựng lại, nhìn nàng với vẻ nghi ngờ.

Nàng ta vẫn mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên.

“Phụ thân thiếp là một quan cửu phẩm nhỏ bé, lúc phụ thân còn trẻ, gặp được Diêu lão tướng quân đại thắng, khải hoàn trở về triều đình, nhưng Diêu lão tướng quân bị thương nặng, các thái y đi theo đều bó tay không chữa được, tướng quân vừa vặn đang dưỡng thương ở khu vực do phụ thân thiếp cai quản, người am hiểu thảo dược, sử dụng phương pháp truyền thống của gia tộc, ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, cuối cùng cùng cũng đã cứu được Diêu lão tướng quân.”

Nàng ta dừng lại, nụ cười trong mắt càng sâu hơn, dường như chìm đắm trong ký ức vô cùng vui vẻ.

“Diêu lão tướng quân để cảm kích ơn cứu mạng của phụ thân thiếp, đã nhận thiếp làm nghĩa nữ, đưa về phủ tướng quân nuôi dưỡng.”

“Phụ thân dặn dò thiếp phải biết điều, biết tiến biết lui, dù là nghĩa nữ của người ta, nhưng ở dưới mái hiên nhà người khác, tuyệt đối không được vượt quá giới hạn.”

Khóe mắt và lông mày của nàng đều mang nét thần thái bay bổng, đắm chìm trong hồi ức, không ngừng kể chuyện.

“Thiếp đọc sách không nhiều, chỉ đọc qua 《
Nữ tắc》
và 《
Nữ huấn》
, nhưng Thanh tỷ tỷ một quyển sách cũng chưa đọc hết. Sư phụ rất đau đầu với tỷ ấy, nói tỷ ấy hoàn toàn không giống trưởng nữ thế gia, nhưng tỷ tỷ cưỡi ngựa bắn cung, múa giáo, mọi thứ đều rất giỏi, không hề thua kém nam nhi.”

“Nữ tử thế gia không thể tùy ý lộ mặt, nhưng tỷ tỷ không quan tâm, cứ lén lút kéo thiếp đi khắp hang cùng ngõ hẻm, phố hoa đèn lồng, quán rượu của thương lái, không có nơi nào tỷ ấy không đến. Mỗi lần như vậy thiếp đều sợ hãi tột độ, nhất quyết phải kéo tỷ ấy về phủ Tướng quân, chỉ sợ lão Tướng quân phát hiện.”

“Nhưng hầu như mỗi lần đi, tỷ tỷ đều giấu rất kỹ, thỉnh thoảng bị lão Tướng quân phát hiện manh mối, tỷ tỷ liền không chút do dự đá đệ đệ Diêu Khôn của mình ra ngoài, nói là do thằng bé xúi giục.”

“Lúc đó thiếp kinh ngạc lắm, nghĩ rằng trên đời này sao lại có thể có một cô nương như Diêu Thanh Thanh.”

Nàng ta dường như nhận ra mình đã nói quá nhiều, có chút ngượng ngùng mỉm cười, mang theo vài phần e dè nói: “Trưởng công chúa không biết Hoàng hậu và thần thiếp quen nhau từ nhỏ cũng là chuyện bình thường. Thần thiếp họ Thẩm, tên là Hoa Dung, lúc đó luôn bị Thanh tỷ tỷ đổi tên thành Tiểu Dung Hoa.”

Một câu nói của Dung Quý Phi quả thật chứa đựng quá nhiều thông tin.

Cho đến khi Đan Quất dìu ta ra khỏi cung của Dung Quý Phi, ta vẫn thầm cảm thấy khá ngạc nhiên.

Vị Dung Quý Phi ôn hòa, lễ phép này, dường như khi nói về Thanh Thanh tỷ, lại trở nên rất cởi mở.

Thực ra, ta đã nghe qua vài lần cái tên Tiểu Dung Hoa này.

Lúc đó, Hoàng huynh vừa mới lên ngôi, Thanh Thanh tỷ còn chưa phải Hoàng hậu, chỉ là Diêu Thanh Thanh.

Nửa đêm, Hoàng huynh thường than thở phê duyệt tấu chương cả ngày, vô cùng mệt mỏi, muốn sớm nghỉ ngơi, ra lệnh cho Vương Đức Thắng canh gác Dưỡng Tâm Điện, không ai được phép quấy rầy huynh ấy nghỉ ngơi.

Trên thực tế, mỗi lần huynh ấy vừa dặn dò xong, liền túm lấy ta đang trốn sau bình phong, thay thường phục đã chuẩn bị sẵn, lặng lẽ chạy một mạch từ cửa nhỏ nội điện, đến tận địa điểm hẹn hò mới vội vàng chỉnh lại cổ áo và đầu tóc, liên tục hỏi ta xem trang phục của mình có hợp không.

Ta cố gắng nhịn cười, khích lệ nói, Hoàng huynh của ta là người đẹp nhất thế gian.

Thanh Thanh tỷ và Diêu Khôn lúc nào cũng phải đợi bọn ta rất lâu, Thanh Thanh tỷ là người nóng tính, thấy ta và Hoàng huynh đến, hầu như đều muốn đ ấm Hoàng huynh một cái.

Rồi lại thân thiết khoác tay ta, nói Boàng huynh có phúc lớn, mới có thể có một muội muội tốt như vậy.

Mỗi lần đi đều là Thanh Thanh tỷ chọn địa điểm.

Vì vậy, thỉnh thoảng ta và Hoàng huynh đến quán rượu tụ tập cùng họ, thỉnh thoảng lại nhìn thấy Hoàng huynh ở cửa quán cơm, luống cuống tay chân chỉnh lại quần áo.

Đôi khi cũng ở những nơi thanh tao như trà lâu, nhưng sau khi nếm thử, Thanh Thanh tỷ liền kêu la vô vị, không bao giờ bước chân vào trà lâu nữa.

Thậm chí có lần còn đi chơi ở ngay tại Y Hồng Viện, Hoàng huynh và Diêu Khôn ở bên cạnh ngượng ngùng không thôi, Diêu Thanh Thanh cải trang thành nam tử đã sớm vung tay cao, một tay vung vẩy bạc, một tay reo hò kêu kỹ nữ hát thêm một bài.

Lần kỳ quặc nhất là Thanh Thanh tỷ chọn nơi hẹn hò ở Lầu voi.

Vài mỹ nhân thanh tú đang biểu diễn tài năng phía trước, nàng xoa tay hân hoan cười ngốc nghếch, trông như khách hàng đang chọn thịt lợn trước quầy thịt.

Những mỹ nhân này đều là nam tử đẹp trai, ai cũng có nét độc đáo riêng, Diêu Khôn và Hoàng huynh mặt mày đen kịt nhìn nàng ôm ấp hai bên, Hoàng huynh trực tiếp túm lấy cổ áo nàng, ấn chặt nàng bên cạnh mình, không cho nàng nhúc nhích.

Mỗi lần đi như vậy Hoàng huynh và Thanh Thanh tỷ đều say khướt, đi lại không vững.

Nhưng Thanh Thanh tỷ say xỉn lảo đảo vẫn không quên dặn dò Diêu Khôn mang vài món ngon về nhà.

Nàng mặt đỏ ửng, lưỡi líu lo nói: “Mang về cho Tiểu Dung Hoa ăn.”

Ta vội vàng đỡ lấy Hoàng huynh đang mê man, băn khoăn hỏi: “Thanh tỷ nuôi mèo sao?”

Nàng tiến đến bên cạnh ta, cười híp mắt, tự hào nói: “Không phải đâu, Tiểu Dung Hoa là…muội muội của ta.”

Lúc đó ta nhớ mình đã rất ngạc nhiên.

“Hoá ra Thanh tỷ có muội muội, lần sau Thanh tỷ phải rủ Tiểu Dung Hoa đến chơi cùng nhé.”

“Tiểu Dung Hoa nhát gan lắm, lần sau ta sẽ cố gắng rủ rê muội ấy, nhất định sẽ dẫn muội ấy đến chơi.”

Hoàng huynh lúc nào cũng đều say đến mức không thể đỡ nổi. Nhưng huynh ấy không cho Diêu Khôn uống rượu, cũng không cho ta uống rượu.

Ta và Diêu Khôn, buộc phải trở thành hai người tỉnh táo nhất trong những bữa tiệc rượu.

Vì hoàng huynh muốn Diêu Khôn an toàn đưa Thanh Thanh tỷ về phủ, sau đó lẻn ra đưa ta và Hoàng huynh an toàn về cung.

Và sau khi Diêu Khôn đưa Hoàng huynh về Dưỡng Tâm Điện, ta phải vội vàng sắp xếp cho Vương Đức Thắng tắm cho Hoàng huynh đang say đến mức không thể đứng dậy, rửa sạch mùi rượu nồng nặc, rồi bón cho huynh ấy một chén canh giải rượu to đùng, tranh thủ từng giây từng phút để huynh ấy ngủ một hai tiếng.

Trong nửa năm đó, thường xuyên có những ngày Hoàng huynh lên triều với quầng thâm dưới mắt.

Đan Quất chỉnh lại mũ trùm trên áo choàng của ta, ta rụt tay vào ống tay áo để sưởi ấm, ngẩng đầu nhìn xung quanh những bức tường cung điện đỏ rực rỡ, thầm lặng trong lòng.

Thanh Thanh rực rỡ, sinh động và phóng khoáng như vậy, rốt cuộc cũng có một ngày trở thành Hoàng hậu yên tĩnh nhất trong hoàng cung Khương Quốc, cuối cùng trong biển lửa ngút trời ở lãnh cung, hóa thành một chén tro bụi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...