Chiếc Lồng Vàng
Chương 7
Hoàng huynh nhắm mắt ngồi trên ghế, tựa như đang thư giãn, không nhìn ra được cảm xúc của huynh ấy lúc này.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trước khi kịp nhận ra thì bầu trời đã sáng hẳn. Hoàng huynh đột nhiên đứng dậy và giơ tay về phía ta.
“Kiều Kiều, ta trước tiên phải thượng triều, muội giúp ta trông coi nơi này một lát.”
Dừng một chút, huynh ấy hạ giọng nói với Vương Đức Thắng: “Ngươi ở lại đây, nếu phải chọn cứu một trong hai người, thì hãy nhớ, người thừa kế của Hoàng đế mới là quan trọng nhất.”
Nói xong Hoàng huynh vội vàng đi.
Tiếng hét của Lương Quý Nhân ngày càng yếu đi. Tim ta như thắt lại, tay siết chặt tách trà.
Đột nhiên, Dung quý phi loạng choạng bước vào, không trang điểm, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Ta nhanh chóng sai Đan Quất ngăn nàng ta lại.
Ta chưa bao giờ thấy nàng mất bình tĩnh như thế này. Quý phi xinh đẹp dịu dàng như tiên nữ của thường ngày đã hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh và tự chủ trước đây. Nàng lo lắng hỏi ta:
“Nàng ấy thế nào rồi?”
Trước khi ta kịp trả lời, người đỡ đẻ hoảng sợ chạy ra khỏi nội điện, trên tay dính đầy máu.
Vừa nhìn thấy ta, bà đã cúi đầu lo lắng.
Trong lòng ta lạnh buốt, thầm nghĩ không ổn. “Xin công chúa hãy thứ lỗi cho nô tỳ. Thai nhi của Lương Quý Nhân không đủ tháng, cả hai… đều không cứu được.”
Ta nhắm mắt lại và ra lệnh cho Vương Đức Thắng đi thông báo cho Hoàng huynh biết.
Dung quý phi mở to mắt không thể tin nổi, ngồi xuống ghế, ngơ ngác, lẩm bẩm một mình: “Nàng ấy giống như tỷ tỷ vậy…”
Ta quay đầu nhìn nàng, chợt hiểu ra nàng muốn nói gì, vội vàng ra hiệu Đan Quất lui xuống.
Tỷ tỷ của nàng, Diêu Thanh Thanh, chính là người đầu tiên mang long thai.
Dung quý phi dựa người vào ghế, buồn bã nói: “Vừa rồi nhìn thấy cung nữ tay dính đầy máu, còn tưởng rằng mình đã quay về ngày tỷ tỷ hạ sinh.”
Nàng ta bình tĩnh lại một chút và xin lỗi ta.
“Mong công chúa hãy tha thứ cho sự vô lễ của thần thiếp. Chỉ là thiếp từng thấy tỷ tỷ đã phải chịu đựng nỗi đau m ất con như thế nào nên thiếp thực sự không muốn ai phải chịu nỗi đau giống như tỷ ấy”.
Ta nghịch nghịch tách trà, hơi nóng bốc lên.
Ta đã chứng kiến cảnh Diêu Thanh Thanh m ất đi đứa con của mình.
Ngày Thanh Thanh tỷ gả cho Hoàng huynh, hôn lễ được tổ chức rất hoành tráng. Phong Nghĩa cung được trang trí tỉ mỉ suốt nửa tháng. Chức quan của Diêu lão tướng quân và Diêu Khôn đều được nâng lên một bậc.
Sau khi thành thân, Hoàng huynh lại càng sủng ái Thanh Thanh tỷ, huynh ấy ước gì mỗi ngày đều có thể chạy đến Phong Nghĩa cung. Ta thậm chí còn nói đùa:
“Hoàng huynh à, muội sợ huynh thậm chí còn không biết tên của những phi tần khác.”
Từ Phượng Hoàng ấn của Hoàng hậu đến bông hoa mẫu đơn đầu tiên nở hoa trong ngự hoa viên, rồi đồ ăn của Ngự thiện phòng, hoàng huynh đều lần lượt đem hết đến Phong Nghĩa cung.
Lần khiến ta sốc nhất là lúc Hoàng huynh lấy đầu tướng quân của địch ở biên giới Bắc Ngô, rồi hào hứng đem tặng cho Phong Nghĩa Cung như bảo bối.
Bắc Ngô liên tục xâm chiếm biên giới Khương quốc. Mấy đời vua trước của Khương quốc giao chiến với Bắc Ngô, mười trận thì thua mất chín trận.
Hoàng huynh vui mừng đến mức lập tức chạy đến báo tin cho Thanh Thanh tỷ.
Cung nhân ở một bên sợ hãi sắc mặt đều tái nhợt.
Diêu Thanh Thanh quay đầu lại, nét mặt không hề biến sắc, cuối cùng giẫm lên cái đầu kia, khinh thường nói: “Chỉ là Bắc Ngô mà thôi, cũng chẳng tài cán gì, vậy mà dám nhiều lần mạo phạm Khương quốc của chúng ta.”
Tỷ ấy mỉm cười nhìn Hoàng huynh.
“A Chiêu, ta tin tưởng chàng, chàng là một minh quân, nhất định sẽ tiêu diệt được Bắc Ngô, thống nhất thiên hạ.”
Thời gian trôi qua, Thanh Thanh tỷ dần dần học cách trở thành một hiền thê.
Tỷ ấy đã đích thân nấu món sò điệp Tứ Xuyên và súp lê cho Hoàng huynh, thậm chí còn mài mực cho Hoàng huynh trong thư phòng.
Tỷ ấy thường viết nguệch ngoạc vài chữ rồi chăm chú nhìn Hoàng huynh đang xử lý chính sự.
Hoàng huynh cứ một lúc lại ngước lên nhìn rồi cúi đầu xuống, cười ngượng ngùng với đôi tai đỏ bừng.
Sau đó, Diêu Thanh Thanh có thai.
Tỷ ấy cứ vuốt ve sinh mệnh nhỏ bé trong bụng, cảm thấy vừa mới lạ vừa đặc biệt.
Hoàng huynh ra lệnh cho người hầu đặt những chiếc đệm khắp Phong Nghĩa cung. Huynh ấy không quan tâm là gỗ đàn hương đỏ hay gỗ mun mà lập tức ra lệnh cưa tất cả bàn ghế và đồ nội thất trong Phong Nghĩa cung thành các góc tròn và bọc chúng trong vải lụa, để lỡ như Thanh Thanh tỷ đụng vào sẽ không bị thương.
Đến ngày Thanh Thanh tỷ hạ sinh.
Ta lo lắng đến mức ngã xuống giường của Thanh Thanh tỷ, nắm tay tỷ ấy mà rơi nước mắt.
Ta ra lệnh cho Đan Quất chạy đi thông báo ngay cho Hoàng huynh.
Nhưng Thanh Thanh tỷ, người gần như kiệt sức vì đau đớn, đột nhiên túm lấy tay áo ta.
Tỷ ấy đau đến phát khóc, lông mày nhíu chặt lại.
“Đừng đi…chàng ấy sắp thượng triều rồi.”
Ta sững sờ một lúc và nhìn tỷ ấy đang quằn quại vì cơn đau.
Không biết từ khi nào, Diêu Thanh Thanh, một cô nương phóng khoáng, cưỡi ngựa bắn cung đều giỏi, không biết đau buồn, đã vô tình khoác lên phong thái của một mẫu nghi thiên hạ, sẵn sàng chịu đựng nỗi đau sinh con chứ không muốn làm ảnh hưởng tới việc giải quyết chính sự.
Nhung ta vẫn nhất quyết sai Đan Quất đi thông báo cho Hoàng huynh càng nhanh càng tốt.
Ta nắm chặt tay tỷ ấy.
“Thanh Thanh tỷ, Hoàng huynh coi trọng tỷ hơn cả m ạng sống của mình, huynh ấy làm sao có thể bỏ mặc tỷ được chứ.”
Ta quay đầu lại, nhìn bà đỡ đẻ một cách chắc chắn và đưa ra quyết định.
“Chúng ta phải cố gắng hết sức để bảo vệ Hoàng hậu. Nếu bị trách phạt, ta sẽ chịu mọi trách nhiệm.”
May mắn thay, Thanh Thanh tỷ vẫn an toàn.
Đứa trẻ đã chet khi vừa rời khỏi bụng mẹ.
Hoàng huynh vừa thượng triều xong, liền nóng lòng chạy đến.
Đan Quất nói rằng huynh ấy rất tức giận.
Trong suốt sáu tháng kể từ khi Thanh Thanh tỷ vào cung và trở thành Hoàng hậu, đôi mắt huynh ấy luôn mỉm cười khiến mọi người quên mất rằng hoàng huynh là một người đã từng giet cha c ướp ngôi.
Khi Hoàng huynh chạy đến, Thanh Thanh tỷ đã ngất đi vì đau.
Hoàng huynh nhìn tỷ ấy với ánh mắt khó tin, giọng run run.
“Thanh Thanh…nàng ấy…”
Ta sửa lại chăn cho tỷ ấy.
“Tỷ ấy chỉ ngất đi chút thôi.”
Hoàng huynh cúi xuống, cẩn thận kiểm tra hơi thở của Thanh Thanh tỷ rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Huynh ấy quay lại nhìn ta, nói: “Cảm ơn Kiều Kiều, cảm ơn muội đã giúp ta giữ an toàn cho Thanh Thanh.”
Dung quý phi c ắt đ ứt dòng hồi ức của ta, nhỏ giọng nhắc nhở: “Công chúa, trà không còn nóng nữa đâu.”
Ta giật mình, đầu ngón tay chạm vào thành cốc, quả nhiên là nó đã ấm rồi.
Dung quý phi nhìn ta mỉm cười dịu dàng.
“Trưởng công chúa chắc hẳn đang nhớ lại ngày tỷ tỷ của thiếp hạ sinh.”
Nàng ta nói với giọng điệu buồn bã: “Trước khi Thanh tỷ hạ sinh, bệ hạ không cho bất kỳ thê thiếp nào đến thăm, sợ có người có ác ý hại tỷ ấy.”
“Thiếp đã không gặp được tỷ tỷ mình cho đến khi tỷ ấy thoát chet trong gang tấc vào ngày đó.”
“Lúc ấy thiếp không thể tin được người nằm đó với khuôn mặt tái nhợt, hay thở yếu ớt lại là tỷ ấy. Đáng lẽ tỷ ấy phải sôi nổi hoạt bát như thường ngày mới đúng chứ …”
“Sau khi tỷ ấy m ất con, thiếp thường xuyên đến thăm. Tỷ tỷ đã khóc và nói đi nói lại rằng mình có lỗi với đứa trẻ. Công chúa, người có biết không? Tỷ tỷ vì quá đau khổ nên đã lấy d ao tự đ âm vào ngực mình cho đến khi có m áu chảy ra.”
“Lúc đó thiếp rất sợ, vội vàng muốn ngăn tỷ ấy lại, nhưng tỷ ấy mỉm cười yếu ớt và gọi tên thiếp như ngày trước, Tiểu Dung Hoa, tỷ tỷ nói rằng chỉ có nỗi đau trên cơ thể mới có thể khiến tỷ ấy tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng.”
Ta thực sự có một chút ớn lạnh khi nghe Dung Quý Phi kể lại chuyện này.
Nàng ngồi đối diện với ta, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nhưng miệng vẫn không quên mỉm cười.
Nàng ta từ từ ngẩng đầu lên, như thể đã hạ quyết tâm.
“Trưởng công chúa, xin hãy yên tâm, thiếp chưa bao giờ làm điều gì gây bất lợi cho tỷ tỷ.”
“Tình cảm của thiếp đối với Thanh Thanh tỷ chân thành hơn bất kỳ ai khác. Từ nhỏ đến lớn đều không thay đổi.”
Ta không khỏi nhìn lại Dung quý phi đoan trang lễ phép này.
Nàng dùng chiếc khăn tay gấm lau nước mắt, có vẻ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Thiếp rất biết ơn Trưởng công chúa ngày đó đã lựa chọn cứu tỷ tỷ. Nếu Trưởng công chúa có chuyện gì muốn hỏi thì thiếp nhất định không giấu diếm.”
Ta vô thức vuốt ve tách trà, trong lòng ngầm hiểu rằng Dung quý phi sẽ không bao giờ làm hại Thanh Thanh tỷ.
“Ta chỉ có một vấn đề, ngươi và Thanh Thanh tỷ tỷ đã nói gì trong lãnh cung vào một ngày trước khi tỷ ấy chet?”
Nàng ta sững sờ một lúc rồi mỉm cười, nhưng những lời nàng thốt ra lại như một tảng đá nặng đè trong lồng ngực ta.
“Nếu thiếp nói với người rằng không có ai hãm hại mà là Thanh tỷ tỷ tự muốn như vậy thì người có tin không?”
Dung quý phi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của ta, cười một cách chua chát, nói: “Hôm đó ở lãnh cung, tỷ tỷ không cho phép bất kỳ người hầu nào đến gần, nàng muốn cùng thiếp tâm sự.”
“Tỷ tỷ nắm tay thiếp nói, ý đồ ph ản loạn của lão tướng quân ngày càng nghiêm trọng, ông ấy bí mật truyền tin cho Bắc Ngô, có ý định hỗ trợ vua Bắc Ngô tiêu diệt Khương quốc, rồi tỷ ấy sẽ trở thành tân hoàng hậu của Bắc Ngô. Tuy nhiên, tỷ tỷ không muốn làm con rối của lão tướng quân, càng không muốn cản trở bệ hạ”.
Tay ta run rẩy, tách trà trong tay nặng nề rơi xuống đất.